Dạo này sức khỏe của Dương Hạo Hiên cũng có dấu hiệu bắt đầu đi xuống.
Hắn thường xuyên chóng mặt, đau đầu, buồn nôn, thời gian ngủ trên giường có phần nhiều hơn.
Thi thoảng trong lúc nói chuyện với Trần Ngọc sẽ đột ngột ù tai hoặc mất đi thị giác.
Bởi hắn giỏi che dấu nên Trác Thụy không nhận ra, cũng bởi vì triệu chứng do trúng độc của hắn phát tác thoáng qua lại bình thường khiến y tưởng rằng Hạo Hiên đang lơ đễnh mà thôi.
Sáng sớm nay vừa bước xuống giường thân thể Hạo Hiên bỗng nhiên khuỵu xuống, hai chân hắn đột ngột trở nên mềm nhũn, đổ người ngã xuống đất lạnh.
Nghe tiếng chân gấp gáp của người kia chạy lại, Dương Hạo Hiên cười hề hề tỏ ra bình tĩnh ôm chân nói dối:
- Trần Ngọc, mau đỡ ta dậy, bị tê chân rồi...
- Công tử đừng xuống giường, để ta mang điểm tâm tới.
Ôm Hạo Hiên lên lại giường rồi, Trần Ngọc còn dém chăn cẩn thận cho hắn.
Hạo Hiên khẽ rũ mi quan sát thiếu niên, thầm nghĩ đến thói quen chăm sóc người khác cũng giống như vậy.
Nếu không phải hắn rõ ràng dáng vóc của ca ca, nhất định sẽ nhầm lẫn.
Suy nghĩ miên man, Hạo Hiên cơ hồ tự nhủ về một truyền thuyết khiến người ta có thể cải lão hoàn đồng...Nếu trên thế gian này thật sự có thuật rút cốt...
Có thể là do trong lòng hắn quá nhớ nhung người kia nên mới có suy nghĩ hoang đường như vậy.
Hạo Hiên cười khổ nhéo nhẹ bên đùi tê rần bắt đầu có lại cảm giác của mình.
Không nhịn được thở dài, thời gian của hắn thật sự đã sắp hết.
Cầm lấy thanh kiếm luôn đem theo bản thân mình đặt bên giường.
Hạo Hiên khẽ kéo ra, tiếng ma sát bén nhọn giữa vỏ kiếm và lưỡi kiếm "ong" lên một tiếng.
Thanh kiếm đã từng nhuốm máu biết bao địch nhân trên chiến trường hiện tại đã được lau chùi sáng rõ như gương.
Phản chiếu đôi mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng của chủ nhân nó.
Hạo Hiên thầm nghĩ nếu một ngày nào đó không còn gắng gượng được, có lẽ hắn sẽ thực sự nhờ nó kết liễu chính bản thân mình.
Có tiếng cửa mở vang lên, Trần Ngọc đã mang đồ ăn sáng về.
Hạo Hiên cũng tra lại kiếm vào vỏ, vẻ mặt đổi sang hí hửng hít hít mũi:
- Về rồi đó à? Hôm nay đệ mang về món gì vậy? Ta đói bụng lắm rồi đây.
- Là tiểu long bao, nghe nói cửa tiệm này làm tiểu long bao ngon nhất ở đây.
Bình thường Hạo Hiên cũng không kén ăn nên việc ăn uống này kia hắn cũng sẽ đưa bạc cho Trần Ngọc tùy ý.
Được cái tiểu hộ vệ này chưa bao giờ phụ lòng hắn, thức ăn mua về không chỉ có thịt mà còn có rất nhiều thịt cho hắn ăn.
Cũng bởi lý do này mà Hạo Hiên nhầm tưởng Trần Ngọc cũng giống hắn, đều thích ăn thịt.
Trái ngược với ca ca ăn uống thanh đạm, càng củng cố chính mình nghi hoặc linh tinh.
Trần Ngọc đem lồng hấp đến giường Hạo Hiên còn đưa chén nhỏ và đũa cho hắn.
Hạo Hiên theo thói quen hớn hở chọc đũa húp súp nóng.
Sau đó trầm mặc gắp cả bánh bao nhỏ vào trong miệng nhai vài cái.
Tâm trạng chợt trở nên trùng xuống.
Lần này vị giác của hắn đã biến mất, hoàn toàn không nếm ra được hương vị gì.
Cũng may trong bánh bao có nước súp, Hạo Hiên trệu trạo nhai nuốt miễn cưỡng cũng nuốt trôi được một dĩa nhỏ rồi gác đũa.
- Ban nãy huynh nói đói lắm rồi mà? Bánh bao không ngon sao?
Trác Thụy thấy hắn ăn ít như vậy liền ngạc nhiên, đương lúc còn nghi hoặc bánh bao ở đây làm ra không hợp khẩu vị hắn thì Hạo Hiên đã cười cười xua tay.
- Dạo này ăn uống nhiều quá bụng có hơi béo ra, ta muốn giảm cân cho thân thể nhẹ nhàng chút.
Hạo Hiên lấy cớ qua loa từ chối, dù sao mỹ thực trước mắt hiện tại ăn vào miệng chỉ thấy như nhai sáp liền không có hứng ăn thêm nữa.
Ban đầu Trác Thụy nghĩ chắc là do hắn được mình cho ăn quá nhiều cao lương mỹ vị nên mới có cảm giác chán ăn.
Những lần sau y đều cẩn thận đổi thực đơn, có những món thanh đạm xen kẽ.
Còn cẩn thận bổ sung vài vị thuốc giúp ăn uống ngon miệng, nhưng tình trạng biếng ăn của Hạo Hiên có vẻ càng