Thiên lao…
Nhà lao được xây ngầm sâu xuống dưới lòng đất.
Tầng trên cùng là chỗ của cai ngục cùng quân lính, tiếp tục men theo cầu thang dẫn lỗi xuống gian hành hình đầy những dụng cụ tra tấn vừa liếc qua đã lạnh người.
Trên hành lang thi thoảng lại được kê một chậu than lớn đang nổ lách tách cung cấp chút độ ấm và ánh sáng khi vào sâu.
Tầng cuối cùng chính là hầm ngục tối tăm, trần buồng giam được xây cao, bao xung quanh là những thanh song sắt lớn bằng hai cổ tay.
Bên trong rải rơm cùng chiếu manh cho phạm nhân giữ ấm.
Bầu không khí ở đây lạnh lẽo đến thấu xương, thỉnh thoảng lại có vài tiếng lách cách của gông xình va chạm, vang vọng khắp không gian âm u thiếu sáng.
- Trần Trường Ân, có người đến thăm ngươi.
Quản ngục giơ cao bó đuốc trong tay, cẩn thận soi rõ tình trạng bên trong buồng giam của phế hoàng đế.
Trần Trường Ân nheo mắt nhìn lên, có lẽ vì quá lâu không tiếp xúc với ánh sáng khiến y phải nhập nhèm dụi mắt mấy lần để nhìn cho rõ ràng.
Trên người y mặc áo tù nhân, râu tóc bù xù, dáng vẻ hốc hác tiều tụy vì mất ăn mất ngủ.
Nào đâu còn bộ dạng cửu ngũ chí tôn vô cùng sang quý lụa là bóng mượt khi xưa?
Mấy ngày nay thật sự Trần Trường Ân không dám ngủ, y sợ mình bất ngờ bị người ta ám sát, đồ ăn đưa đến chỉ khi quá đói chịu không nổi mới lao đến và một chút cơm hẩm cà thiu vào bụng.
Tinh thần xuống dốc như vậy nên hai mắt y trũng sâu, chỉ mấy ngày đã gầy rộc đi trông thấy.
Mà người bên ngoài cũng cởi bỏ tấm khăn choàng xuống, chính là thái thượng hoàng, ông tự mình đến xem trưởng tử do chính mình và hoàng thái hậu sinh ra.
Thái hậu mấy ngày nay vì chuyện phế đế của con trai mà ngã bệnh, bản thân thượng hoàng cũng cảm thấy hổ thẹn.
Cả đời ông là một minh quân nhưng không phải một trượng phu, một người cha tốt.
Từ khi Trần Trường Ân sinh ra đã định sẵn là thái tử, nhưng ông không mấy khi ở bên con trai.
Mọi chuyện nuôi dạy đều giao cho hoàng hậu và thái phó, ngay cả việc thái tử làm chuyện gì không đúng mực ông cũng chỉ trách cứ lên hoàng hậu.
Chưa từng tự mình cho vời Trường Ân lên hỏi vì sao y lại làm như vậy?
Ông không hề biết hoàng hậu vì sợ bản thân mình phật lòng mà luôn luôn gây áp lực lên thái tử, không ngừng đem y đi so sánh.
Kết quả Trần Trường Ân lớn lên liền vặn vẹo, tính tị hiềm quá cao, bản thân chưa từng được khen còn luôn ám ảnh sợ hãi bị so sánh.
Mấy năm nay ông luôn thắp hương niệm Phật trong chùa, học được nhiều giáo lý.
Thêm việc chăm bẵm dạy dỗ tiểu hoàng tử bên cạnh, ông mới nhận ra trước đây ông chưa từng để ý tới Trường Ân.
Hiện tại có nói thêm gì cũng không thể vãn hồi lại.
Trần Trường Ân trông thấy thượng hoàng dường như nhen nhóm lên một hi vọng.
Y vốn định bò tới mà hô lớn “Phụ hoàng cứu nhi thần!”.
Lời ra lại nghẹn ở cuống họng, không thể nào thốt lên.
Phải rồi, ông ấy đã có người thừa tự khác, sao lại còn quan tâm đến y ra sao.
Bởi vậy vừa thảng thốt cúi gằm mặt không lâu y lại ngẩng lên cười tự giễu.
- Thượng hoàng tới đây để trách mắng ta sao? Hay là người đã thất vọng đến không còn gì để nói? Có phải người muốn ban chết cho ta?
Thái thượng hoàng lặng người nhìn nhi tử trước mắt.
Tuy rằng Trần Trường Ân đã làm nhiều chuyện bất nghĩa, không xứng với mong đợi của quan dân nhưng ông chưa từng nghĩ sẽ vì thế mà bức chết y.
- Ta sẽ không ban chết cho con, tội con gây ra chưa đến mức phải xử tử.
Có thể coi là Trần Trường Ân may mắn, vì