Thời điểm Dương Hạo Hiên thức dậy trời đã quá trưa, vì đêm qua là lần đầu tiên nên toàn thân hắn đều ê ẩm khó tả.
Tuy rằng ca ca đã cẩn thận bôi dược tiêu sưng, bên dưới vẫn truyền đến từng cơn đau đớn co rút.
Thật đúng là tự mình tìm khổ không thể kêu than.
Hạo Hiên khó khăn chống giường ngồi dậy, nghĩ đến việc hai người họ lăn lộn tới gần sáng gò má lại đỏ bừng.
Đừng nhìn dáng vóc của Trác Thụy dong dỏng thư sinh mà nhầm tưởng, nam nhân cấm dục lâu ngày thả lên giường quả nhiên đều hoá thú.
Thế mà Hạo Hiên vẫn vui vẻ nghĩ thầm trong lòng, thật may hắn không lên trên nếu không người gánh chịu nỗi đau lần đầu sẽ là ca ca.
Bởi vì bản thân đang lên cơn sốt nhẹ, cả người hắn đều lung lay choáng váng, vô cùng khát nước.
Đúng lúc này Trác Thụy đẩy cửa đi vào, trên tay còn đang bưng một khay cháo trắng cùng ít đồ ăn kèm thanh đạm.
- Đệ tỉnh rồi à?
Trác Thụy lên tiếng hỏi, bước chân của y vừa nhanh vừa vững vàng đi đến bên cạnh giường ái nhân, thả khay cháo xuống chiếc bàn con bên cạnh rồi thong thả đưa tay sờ lên vầng trán nóng đang hâm hấp sốt của Hạo Hiên.
Trong lòng tự trách bản thân mình đêm qua thật sự không biết tiết chế.
Cũng thể tránh khỏi, khi ấy hai người đánh bậy đánh bạ.
Thấy đối phương quá đau y lập tức không dám tiến vào.
Trong lúc ngượng ngùng thì Hạo Hiên mặt đỏ tai hồng lấy từ dưới đệm giường ra quyển sách cấm chỉ dẫn.
Cả hai đọc thoáng qua đã hiểu, nhất là Hạo Hiên khẳng định từng nghiền ngẫm không ít lần.
Còn dám dùng ngón tay bò bò lên cơ bụng của y câu dẫn.
“Ngoài quyển này đệ còn xem quyển nào khác không? Đại sư huynh giấu sách ở đâu hửm?”
Ái nhân dưới thân gật gật đầu rồi lại vội lắc lắc, hiển nhiên là thông đồng với đại sư huynh làm bậy.
Trác Thụy càng nghĩ càng tức, bản thân vô tình giao trứng cho ác.
Cho dù bây giờ y mới là người ăn trái trứng đấy, song vẫn còn nhỏ nhen chọn vài tư thế dày vò trứng nhỏ trong lòng đến khi hắn khóc oa oa khai ra nơi sư huynh giấu sách mới buông tha.
Đợi Trác Thụy đút xong bát cháo trắng Hạo Hiên cũng không muốn nằm nữa.
Hắn níu tay y muốn cùng đi dạo bên ngoài.
Trác Thụy bèn đồng ý dẫn vợ nhỏ ra ngoài chơi, hai người tản bộ qua thư trai của Dược Lão liền nghe thấy tiếng quát mắng vọng ra.
Hạo Hiên ở đây đã mấy tháng rồi còn chưa từng thấy Dược Lão tức giận như vậy bao giờ.
Hắn còn muốn tiến vào xem có chuyện gì thì đã bị ca ca dùng hai tay bịt tai lại, xoay mặt mình sang hướng khác kéo đi.
Đối diện với ánh mắt tò mò của Hạo Hiên, Trác Thụy bèn lấy đại một lý do ra lấp liế.m.
- Sư huynh bảo quản sách y không tốt, làm mối cắn hỏng mất mấy quyển văn tự cổ nên sư phụ mới trách mắng.
Chúng ta vẫn nên tránh đi để cho huynh ấy đỡ xấu hổ.
Ca ca đã nói như vậy Hạo Hiên cũng không có chút nghi ngờ để y dắt đi tìm Vạn công công.
Thật ra Trác Thụy cũng không nói dối hoàn toàn, xác thực là có một vài quyển sách cũ bị mối gặm y “tình cờ” tìm thấy lúc ban sáng đi vấn an sư phụ.
Trọng điểm là bên cạnh mấy quyển sách cũ mèm ở góc khuất đó còn có giấu mấy thứ “bảo bối” của đại sư huynh.
Sư phụ vừa nhìn thấy mấy thứ đó liền bốc hoả, trước khi cháy nhà to Trác Thụy nhanh trí lấy cớ trở về phòng chăm sóc Hạo Hiên rồi ba chân bốn cẳng chuồn mất.
Một lát sau đại sư huynh mới hồn nhiên tò tò đi qua chào buổi sáng với sư phụ, không hề hay biết một bầu lửa giận đang tích tụ cứ thế trút thẳng xuống mình, sa sả từ sớm đến tận quá trưa vẫn không ngừng.
Đen đủi là vậy nhưng đại sư huynh cũng không thể nào ngờ được việc sư phụ phát hiện ra mấy quyển sách đồi trụy của y đều do đồng đội heo cùng vị sư đệ tâm cơ “vô tình” để lộ.
…
Bỏ lại đại sư huynh đáng thương đang phải trả giá phía