Edit: Dương
***
Đinh Tam Tam sau khi tan làm về nhà, nhìn thấy trên bàn để lại một tờ giấy. Anh và bạn bè đi chơi bóng rổ, trước khi đi đã nấu xong thức ăn để ở trong tủ lạnh rồi, cô dùng lò vi sóng hâm lại thì có thể ăn ngay.
Đinh Tam Tam mở tủ lạnh ra nhìn một cái, quả nhiên, ba món ăn một món canh, yên lặng nằm ở trong hộp. Hơi lạnh dần dần thẩm thấu ra, cô đưa tay chống ở trên cửa tủ lạnh, cúi đầu khóc nức nở, bả vai hơi rung lên.
Trong phòng trống trơn, chỉ lưu lại duy nhất một ngọn đèn chiếu sáng ở nhà bếp, người ngồi xổm dưới đất ở bên cạnh tủ lạnh, khóc không thành tiếng.
Khoảng chín giờ thì Đới Hiến trở về, cùng bạn bè gặp gỡ chơi đùa vui vẻ, cho nên về muộn một chút. Anh vốn tưởng rằng Đinh Tam Tam sẽ bày sắc mặt cho anh nhìn, dù sao công việc chân chính hiện tại của anh chính là nấu cơm làm việc nhà, anh lại dám bỏ rơi cô một mình, thật sự là quá "không làm tròn bổn phận". Đáy lòng anh cũng hy vọng cô tức giận, nếu như vậy ít nhất cũng chứng minh nỗ lực của anh vẫn hữu dụng.
Vừa mở cửa ra, đèn sàn nho nhỏ ở chỗ huyền quan sáng lên, những chỗ khác một mảnh tối đen. Anh tắt đèn dè dặt đi vào, đẩy cửa phòng ngủ ra nhìn, cô cuộn mình ở trong chăn, đúng là ngủ say sưa.
Anh ngồi ở mép giường nhìn đôi mắt ngái ngủ của cô, nhẹ nhàng đem cánh tay cô để bên ngoài nhét lại vào trong chăn.
Khoảng mười lăm phút trôi qua, anh đứng dậy đi ra nhà vệ sinh bên ngoài tắm rửa.
Vừa đóng cửa, người trên giường mở mắt ra. Tơ máu đỏ trong mắt, mang theo thê lương cùng mệt mỏi.
Cô duỗi tay sờ cái gối đầu bên cạnh, khẽ cười một tiếng: Ngủ ngon, anh yêu.
...
Sáng sớm, ánh nắng ban mai tiến vào phòng ngủ, xuyên qua rèm cửa tản trên mặt chăn, ấm áp ôn hòa.
Thời tiết tháng tư đẹp nhất nhân gian, cây xanh mọc ra mầm non mới, cây nhỏ lại lung lay đứng lên, toàn bộ cảnh tượng rất yên tĩnh.
"Tại sao phải dọn đến ở ký túc xá bệnh viện?" Trong phòng khách, Đới Hiến đang cau mày nhìn cô thu dọn đồ đạc vào valy nhỏ.
"Không phải em giải thích cho anh rồi sao, gần đây sắp xếp rất nhiều ca phẫu thuật, cấp trên lại muốn tới kiểm tra, em thực sự không thể lãng phí thời gian trên đường đi. Rất nhiều bác sĩ đều dọn đến ở ký túc xá, không chỉ một mình em." Đinh Tam Tam kéo khóa của valy, kiên nhẫn giải thích cho anh.
"Tam Tam, không phải em đang trốn tránh anh chứ?"
Đinh Tam Tam ngẩng đầu: "Tại sao anh lại nghĩ như vậy? Em trốn tránh anh làm gì? Đúng rồi, đừng tưởng rằng em không ở nhà thì có thể làm mưa làm gió, không được phép dẫn bạn bè về nhà, đặc biệt là Từ Chính Lâm, lần trước còn ở nhà làm lẩu nóng [1], làm hại trong nhà cả tuần đều là mùi lẩu, mãi không tan đi."
[1] Lẩu nóng: là loại lẩu bình thường chúng ta vẫn ăn, gọi lẩu nóng là để phân biệt với loại lẩu băng hỏa - một loại lẩu cách tân của Trùng Khánh thường ăn vào mùa hè.
Dáng vẻ cô cằn nhằn lải nhải thật sự là quá đáng yêu, anh thở dài một hơi, không nhịn được dán sát vào cô, "Vậy em phải ở bao lâu?"
Đinh Tam Tam cười hỏi: "Anh hy vọng em ở bao lâu?"
"Anh hy vọng em có thể đưa anh đi cùng."
"Nghĩ hay nhỉ. Y tá nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp trong bệnh viện nhiều như vậy, em đâu có ăn no rửng mỡ mà dẫn anh qua."
Đới Hiến cúi đầu hôn lên khóe miệng của cô, tâm tình thoải mái, "Vậy được, em phải về sớm một chút, anh ở nhà chờ em."
"Ừm." Cô ngửa đầu đón nhận nụ hôn của anh, yên lặng điềm nhiên.
Chiều cao 1m9 và chiều cao 1m7 hôn môi, cô phải hơi kiễng chân lên, anh cũng phải cúi đầu. Phối hợp hoàn mỹ, không chê vào đâu được.
Anh lái xe đưa cô đến bệnh viện, thuận tiện giúp cô thu xếp đồ đạc.
Ký túc xá tập thể bây giờ không hề kinh khủng như trước kia nữa, hầu như bác sĩ có chức danh đều có một phòng đơn, mặc dù hơi nhỏ một chút, nhưng mọi thứ đầy đủ.
Đới Hiến giúp cô treo quần áo vào trong tủ quần áo, đặt giày vào trong tủ giày, thuận tiện quét dọn cả căn phòng từ đầu đến cuối một lần. Đinh Tam Tam đã đi làm rồi, đem công việc như vậy giao cho anh còn đáng tin cậy hơn so với cô tự mình ra tay, cho nên cô đi không chút do dự.
Anh đứng ở trong phòng khách chật hẹp, nhìn trong phòng lấp đầy đồ vật thuộc về cô, trái tim của anh lại trống một khoảng lớn.
Trường sương tư thủ [2], có đôi khi thật sự rất khó.
[2] Trường tương tư thủ (长相厮守): ý muốn ở cùng nhau trong thời gian dài.
Anh phiền muộn, cho nên điện thoại vừa gọi qua, lại gọi mấy anh em đi ra ngoài uống rượu với anh.
Tống Diệp dẫn theo Tiểu Bảo nhà cậu ta cùng tới, đưa cho cậu bé một đống lego [3], cậu bé ngồi chơi một mình trên thảm trải sàn im lặng không lên tiếng.
[3] Lego: là các viên gạch nhiều màu sắc được lắp ráp với nhau đi kèm với một loạt các răng ăn khớp hình tròn, các nhân vật tí hon được gọi là minifigure, và nhiều bộ phận khác.
"Sao cậu lại đưa nó đến?" Từ Chính Lâm hỏi.
"Mẹ nó bận rộn công việc, tớ không trông nó thì ai trông?" Tống Diệp ngồi ở trên ghế sofa trong bao sương [4], nhìn con trai có chút bất đắc dĩ.
[4] Bao sương (包厢): có vài địa điểm như rạp hát, KTV... bố trí một gian đặc biệt, mỗi gian có nhiều hơn một chỗ ngồi. Thông thường không gian khép kín bên trong lắp đặt thiết bị vô cùng xa hoa đều gọi là bao sương.
Từ Chính Lâm lại quay đầu nhìn Đới Hiến, "Không phải gần đây cậu xuân phong đắc ý [5] sao? Tại sao lại có thời gian tìm bọn tớ uống rượu?"
[5] Xuân phong đắc ý: chỉ làn gió mùa xuân ấp ám, sau này dùng để miêu tả tình hình thuận lợi, công việc như ý, sự nghiệp thành công.
"Tam Tam dọn đến ở ký túc xá bệnh viện rồi, cho nên bây giờ tớ có rất nhiều thời gian." Cầm chai rượu rỗng, anh cũng rất phiền muộn.
Từ Chính Lâm chống nạnh, "Hiện tại xã hội này là thế nào! Đàn ông thì trông con, phụ nữ thì bận rộn không ngừng. Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của hai cậu, thật sự mất mặt nam giới chúng ta!"
Tống Diệp: "Mất mặt? Bọn tớ cái này gọi là trở về gia đình tôn trọng phụ nữ, nào có giống cậu, mỗi ngày thay một người phụ nữ mới khiến chúng ta mất mặt!"
Từ Chính Lâm giở giọng xem thường, "Cậu còn nhớ mình là lão tổng của công ty niêm yết [6] sao? Thậm chí ngay cả tình nhân đều không nuôi, lão tổng cái gì chứ! Quá out rồi!"
[6] Công ty niêm yết (listed company): là công ty công cộng có cổ phiếu được phép mua bán trên các thị trường chứng khoán.
"Vẫn nhớ, tớ còn nhớ tớ là một người chồng và một người cha." Tống Diệp hừ một tiếng, không muốn trò chuyện với người tam quan bất chính.
"Được rồi, cậu thất thủ triệt để rồi, chúng ta không nói cậu nữa." Từ Chính Lâm quay đầu súng nhắm vào Đới Hiến, "Còn cậu là sao? Ong bướm nhào đến trên người cậu nhưng cậu một mắt cũng không buồn nhìn, lại cứ chung tình với một đóa cao lĩnh chi hoa [7], có phải cậu đẩu M [8] không?"
[7] Cao lĩnh chi hoa (高岭之花): miêu tả người ở vị trí rất cao, khiến người ta không thể tiếp cận.
[8] Đẩu M (抖 M): M là viết tắt của Masochist (người khổ dâm) hay có thể hiểu là người bị bạo dâm. Thêm tiền tố đẩu (抖) biểu thị một loại nghiêm trọng, đẩu M là chỉ người trong quá trình "bị ngược" đạt được vui vẻ.
Đới Hiến lạnh lùng nhìn cậu ta, cậu ta lập tức đổi giọng: "Đương nhiên Tam Tam vẫn là người vô cùng ưu tú, đáng để cậu điên cuồng đẩu không ngừng như vậy."
Tống Diệp bật cười ra tiếng, Đới Hiến
đứng dậy vén tay áo lên, vẫy tay, "Đến đây, tớ nới lỏng gân cốt cho cậu."
"Ha ha --- vẫn quên đi --- mẹ ơi!"
Một tiếng hét thảm, Tiểu Bảo ngồi dưới đất ngẩng đầu mơ mơ hồ hồ.
Tống Diệp ôm lấy con trai, che lại đôi mắt của con mình, "Xin lỗi con trai, mẹ con nói không để con tiếp xúc với bạo lực."
Tiểu Bảo: "---"
Bên này, Tiểu Chung tham quan ký xúc xá của Đinh Tam Tam một chút, phát ra cảm khái từ đáy lòng: "Xem ra công tác hậu cần của chúng ta vẫn không tệ, tớ vô cùng tự hào."
Đinh Tam Tam rót cho cô ấy chén trà, nói: "Uống trà đi, đừng lắc lư nữa."
Tiểu Chung ngồi xuống, nói: "Tam Tam, có phải mẹ chồng cậu lại tới tìm cậu "tâm sự" không?"
Cô ấy là bạn thân của mình, Đinh Tam Tam cười khẽ một tiếng, không hề phủ nhận.
"Tam Tam, cậu thật đáng thương." Tiểu Chung thở dài, "Mẹ chồng tớ chỉ càm ràm một chút, mẹ chồng này của cậu, càm ràm không càm ràm, nhưng hạ dao nhanh chóng nói trúng tim đen."
"May mắn đã tu từ kiếp trước." Tam Tam tự giễu.
"Vậy cậu định làm như thế nào? Cứ trốn tránh Đới Hiến như vậy sao?"
"Tớ đã suy nghĩ rồi, những biện pháp khác đều không sử dụng, chỉ có một cái này còn có thể dùng được."
"Những biện pháp khác? Biện pháp gì?" Tiểu Chung tò mò hỏi.
Đinh Tam Tam nhướng mày: "Tự mình nghĩ đi."
Tiểu Chung cau mày, bắt đầu khởi động bộ não của mình, "Không phải cậu muốn nhờ Trầm Túy đến để Đới Hiến biết khó mà lui chứ?"
Đinh Tam Tam đen mặt: "Thà tớ cầu xin Trí Viễn giúp chuyện này chứ không bao giờ đi tìm anh ta."
"Cũng đúng, cậu và Trầm Túy là tử địch." Tiểu Chung hiểu rõ, lại hỏi, "Vậy tại sao lại buông tha rồi? Phương pháp tốt bao nhiêu, cẩu huyết bao nhiêu, thê mỹ [9] bao nhiêu." Nếu như là phim truyền hình nhất định có thể lừa gạt được không ít nước mắt và trứng thối của khán giả.
[9] Thê mỹ (凄美): thê lương (凄凉) nhưng xinh đẹp (美丽).
"Tớ không muốn khinh nhờn tình cảm giữa bọn tớ, cũng không muốn chà đạp chân tình của anh ấy. Dù sao hai bọn tớ đều là thật lòng." Đinh Tam Tam nhấp một ngụm trà nói ra.
Cô diễn không được tiết mục dung tục như vậy, chuyện cô có thể làm được chỉ là lặng lẽ rời khỏi anh.
"Tam Tam, đây là ý của mẹ chồng cậu sao?"
"Ừ."
"Thế nhưng tớ cảm thấy bà ấy có thể sẽ hối hận."
"Tại sao?" Đinh Tam Tam nhìn cô ấy.
Tiểu Chung nói: "Nếu như rời đi có thể khiến Đới Hiến chuyển tầm nhìn từ trên người cậu đến trên người phụ nữ khác, vậy thời gian hai năm kia tại sao anh ấy không yêu những người phụ nữ khác chứ?"
"Quân đội nơi đó đâu có phụ nữ."
"Nữ binh không tính sao? Nữ quân y không tính sao?"
Đinh Tam Tam im lặng, rất rõ ràng, cô cũng hiểu rõ chuyện này.
"Tam Tam, cậu thật là xấu." Tiểu Chung nghiêng đầu, ngã trên bả vai của cô.
Khóe miệng Đinh Tam Tam cong lên, "Cũng bình thường thôi, tớ không thích người khác điều khiển cuộc sống của mình, cho dù là mẹ anh ấy cũng không được."
Cô sẽ để mẹ chồng cô hiểu rõ, chọc giận cô cũng sẽ có một chút tác dụng phụ.
"Cần tớ làm chút gì đó không?" Tiểu Chung ngẩng đầu nhìn cô.
Đinh Tam Tam nhướng mày: "Đương nhiên."
Buổi tối, Tiểu Chung về nhà, đồng thời bị bảo mẫu và chồng khiếu nại. Không có mẹ ở bên cạnh dỗ ngủ, Tiểu Bảo quả thực là muốn làm sập nóc nhà.
"Biết em trông con không dễ rồi chứ." Tiểu Chung cười khẽ, hai tay khoác ở trên bả vai của chồng mình.
Tống Diệp: "Công việc càng không dễ dàng, vợ à, từ chức thế nào?"
Tiểu Chung: "Ông chủ lớn à, anh sẽ để nhân viên nữ trong công ty anh từ chức về nhà trong con sao."
"Sẽ không."
"Vậy tại sao anh muốn vợ anh làm như vậy chứ?"
"Họ là nhân viên của anh, cầm tiền lương của anh thì phải làm việc cho anh. Em là vợ của anh, em trực tiếp quyết định hạnh phúc của gia đình chúng ta." Tống Diệp cười nói.
Tiểu Chung gật đầu: "Rất có đạo lý, nhưng em cự tuyệt từ chức."
Tống Diệp thở dài: "Haizzz, em thực sự càng ngày càng không dễ gạt."
"Anh còn tưởng em ngây thơ như lúc trước à?"
"Anh tương đối thích dáng vẻ ngây thơ lúc trước của em."
"À, vậy đêm nay anh đến ngủ thư phòng đi, hoài niệm lại một chút." Tiểu Chung cởi quần áo ra, cầm quần áo đi tới phòng tắm.
Ánh mắt của Tống Diệp dõi theo cô, "Vợ à, sao gần đây vóc dáng của em càng ngày càng tốt vậy?"
Đứng ở cửa phòng tắm, Tiểu Chung ló đầu ra, nói: "Hôm nay em rất mệt, sẽ không lên giường với anh."
Tống Diệp: "---"
"Gần đây em xảy ra chuyện gì, còn bận hơn cả anh." Tống Diệp đứng ở cửa làm "người giữ cửa".
"Còn không phải là Tam Tam sao, gần đây cô ấy mất hứng, đương nhiên em phải ở bên cạnh cô ấy rồi."
"Đinh Tam Tam? Cô ấy có Đới Hiến, sao em phải ở bên cạnh cô ấy?"
"Vị mẹ chồng khó giải quyết của cô ấy lại đi tìm cô ấy rồi, phiền chết người rồi, còn để người ta sống yên ổn hay không." Tiểu Chung lẩm bẩm.
Lồng mày Tống Diệp giương lên, rời khỏi cửa phòng tắm.
Tiểu Chung ở bên trong nhìn thấy bóng người rời đi, không nhịn được che miệng cười ầm lên.
Tống Diệp làm anh em tốt của Đới Hiến, cùng mặc một cái quần lớn lên, đương nhiên phải vì hạnh phúc của anh em mà xông vào khói lửa rồi, huống chi chỉ là từ chỗ vợ của mình ăn cắp một chút tình báo nho nhỏ mà thôi.
"Mẹ tớ? Bà ấy đi tìm Tam Tam rồi?" Đới Hiến dí tàn thuốc vào trong gạt tàn, có loại cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Đúng vậy, cho nên bây giờ cậu mới bị ghẻ lạnh, cô đơn lẻ loi một mình."
Đới Hiến trầm mặc một hồi, nói: "Cảm ơn cậu."
"Không cần khách sáo."
Bảo vệ hạnh phúc của anh em nhân tiện để vợ mình thoát thân, một công đôi việc, anh ta hết sức bằng lòng.
Lời tác giả: cho mẹ chồng ít phiền phức, để tránh bà ấy luôn đứng ở góc nhìn của thượng đế gây phiền toái cho Tam Tam của chúng ta.
Kiểu nữ chính rời đi trong im lặng mặc dù đáng thương khiến người ta đồng cảm, nhưng có đôi khi cũng khiến người ta tức giận, không thể có chút cá tính của bản thân sao? Có trở ngại thì lại rời đi hả chị gái, chị không dễ chịu khiến người khác cũng không dễ chịu đấy!
Bên trên, đến từ Đại Lam Lam không chịu trách nhiệm ngôn luận.
Lời editor: rất xin lỗi mọi người vì lâu không ra chương mới, dạo này t bận nên không ra chương đều được. T sẽ cố gắng bổ sung thêm chương mới.