Edit: Dương
***
Hôm sau lúc Đinh Tam Tam tỉnh lại, anh đã rời đi rồi, ngoại trừ ban công tàn thuốc rơi đầy đất hình như không có gì chứng minh tối hôm qua anh từng tới đây. À, còn có eo của cô đau sắp chết rồi.
Cô đứng ở trong căn phòng bé nhỏ, bắt đầu suy nghĩ một vấn đề mà thánh nhân cũng không cách nào trả lời: To be or not to be [1].
[1] Câu đầy đủ là: "To be or not to be, that is a question" (tạm dịch: tồn tại hay không tồn tại, đó là một câu hỏi). Đây là một lời thoại của nhân vật Hamlet trong vở kịch nổi tiếng Hamlet của William Shakespear, đã trở thành một câu danh ngôn bất hủ. Nó thể hiện sự lưỡng lự của nhân vật trong câu chuyện, hay con người nói chung về sự sống và cái chết trong tình thế nguy cấp.
...
Thứ hai, Tiểu Tuấn xuất viện, với tư cách bác sĩ chủ trị của cậu bé Đinh Tam Tam ký giấy đồng ý xuất viện, chúc mừng cậu bé "đánh quái [2]" thành công.
[2] Đánh quái (打怪): thuật ngữ thường dùng trong game.
Bạch Dư đứng ở sau lưng Đinh Tam Tam, nhìn dưới tầng một nam một nữ và một cậu bé cùng đi đến bãi đỗ xe, nói: "Tớ thật khâm phục cậu, lại có thể thờ ơ nhìn chồng trước và người phụ nữ khác thông đồng ở dưới mí mắt của mình."
"Cậu cũng nói, là chồng trước." Đinh Tam Tam mỉm cười.
Bạch Dư nghiêng đầu nhìn cô, một tay khoác lên bả vai của cô, nói: "Cô giáo Đinh, hỏi cậu một vấn đề."
"Nói đi."
"Cậu cảm thấy buông tha người đàn ông như vậy, là nên sao?"
"Nghĩ xem nên nói thế nào."
"Tớ chăm chú lắng nghe."
"Nếu như không yêu anh ấy như vậy, cũng biết bản thân sẽ gặp một người ưu tú hơn anh ấy rất nhiều, là nên buông tha. Về phương diện khác, nếu như yêu đủ sâu, biết phía sau sẽ không còn ai tốt hơn anh ấy hoặc sẽ không động lòng, vậy thì không nên."
"Cậu là bên khác đó?" Bạch Dư cười khanh khách hỏi cô.
Đinh Tam Tam mấp máy môi, sau đó dùng cây bút trong tay gõ một cái lên đầu của Bạch Dư, nói: "Mười giờ, đến giờ phẫu thuật rồi."
Bạch Dư: "Haizzz, nói xong rồi hãy đi."
Bóng lưng của Đinh Tam Tam biến mất ở sau cánh cửa, Bạch Dư nhún vai, "Giấu đầu hở đuôi, có ai không biết sự lựa chọn của cậu chứ."
Cát Trĩ Xuyên ở một bên nhịn không được liền nói: "Cậu quan tâm những việc không liên quan đến mình làm gì, người ta dù sao vẫn có người yêu, đâu cần cậu bận tâm."
Bạch Dư khẽ hừ một tiếng, từ từ đi tới trước mặt Cát Trĩ Xuyên, nói: "Chị đây có một bí mật rất bùng nổ, có nghe không?"
"Ngại quá, bản thân từ chối bát quái." Cát Trĩ Xuyên đứng dậy, cầm bản bệnh án đi ra cửa.
Bạch Dư: Hai người này rất nhạt nhẽo, cô phải xin đổi phòng làm việc.
Đinh Tam Tam gần đến giờ tan làm, mẹ Đinh gọi điện thoại tới, hẹn cô ăn cơm ở tầng trên trung tâm thương mại cách bệnh viện không xa. Xét thấy là bữa tối của hai mẹ con nên cô không quay lại ký túc xá thay quần áo, cởi áo blouse trắng mặc quần áo đơn giản mộc mạc của mình, sau đó liền đi ngay.
Vóc dáng cô cao ráo thon gọn, giống như móc áo đi lại, rất xa cũng có thể bắt được ánh mắt của mọi người.
"Nhìn xem, đó chính là con gái của tôi." Mẹ Đinh nhìn Đinh Tam Tam đẩy cửa đi vào, cười cười quay sang giới thiệu với người bên cạnh.
Đinh Tam Tam vừa liếc mắt, đã hiểu rõ đây là Hồng Môn Yến [3].
[3] Hồng Môn Yến (鸿门宴): được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Trước khi cô biết Đới Hiến, mẹ Đinh rất nhiệt tình giới thiệu đàn ông cho cô, phạm vi khoảng cách rất lớn, không hổ là giáo sư văn học đi ở tuyến đầu của thời đại, vô cùng tiến bộ.
Lần này là một người đàn ông lịch sự nho nhã, đeo một cặp mắt kính gọng mảnh màu vàng, có chút giống Phương Trí Viễn phiên bản cấp thấp.
Đinh Tam Tam theo lễ phép nên không trực tiếp phất áo bỏ đi, mà là cho mẹ Đinh một ánh mắt nhắc nhở, sau đó ngồi xuống chào hỏi.
Ăn cơm một hồi, đối phương hết sức hài lòng về cô, không, phải là hết sức hài lòng với thành tựu chuyên môn của cô. Ở trên bàn cơm chẩn bệnh cho người ta, Đinh Tam Tam vẫn là lần đầu tiên.
Sau khi ăn cơm xong, người đàn ông nhã nhặn hẹn Đinh Tam Tam đi xem phim, bị cô lấy cớ ngày mai còn phải làm phẫu thuật phải đi ngủ sớm để làm lý do từ chối.
Người đàn ông nhã nhặn và mẹ của anh ta tiếc nuối rời đi, như thể Đinh Tam Tam không rời đi cùng bọn họ là một tổn thất rất lớn.
Hai mẹ con Đinh gia lựa chọn ngồi xuống ở quán Starbucks dưới tầng, mẹ Đinh nói: "Trước khi con đánh giá cậu ta, trước tiên mẹ tuyên bố, trung tâm thương mại này chính là sản nghiệp của nhà cậu ta."
Đinh Tam Tam nói: "Từ lúc nào mà mẹ cũng bắt đầu bàn về vật chất rồi?"
"Thực lực kinh tế của một người đàn ông cũng là một khía cạnh chứng minh thực lực tổng thể của cậu ta, mẹ biết con không thích vì cậu ta hơi nhàm chán, nhưng thú vị cũng chỉ là gia vị của cuộc sống. Dù sao đi chăng nữa, mẹ chỉ là muốn giúp con lựa chọn một chốn về tốt một chút, ít nhất không cần lo lắng sau này con bị chết đói."
"Con nhờ mẹ giúp con chọn chồng lúc nào? Sao con lại không nhớ."
"Đinh Tam Tam, mẹ là mẹ con, con ăn nói với mẹ như thế à."
"Mẹ à, con là một cá thể độc lập, không phải vật phẩm phụ thuộc vào mẹ, về chuyện này đến lúc nào chúng ta mới có thể đạt được nhận thức chung?" Đinh Tam Tam bất đắc dĩ nói ra.
"Là mẹ lo lắng cho con, cho nên mới bận tâm về con nhiều như vậy." Mẹ Đinh cũng rất tức giận, lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú.
"Con có tay có chân, không chết đói được, cho dù sau này con sống cô độc quãng đời còn lại cũng còn có bảo hiểm hưu trí [4] và lương hưu hậu hĩnh, mẹ lo lắng cho con cái gì?"
[4] Bảo hiểm hưu trí: là một loại sản phẩm tài chính dành cho cá nhân, trong đó, người tham gia đóng góp tiền tiết kiệm theo định kỳ vào các sản phẩm hưu trí và sẽ được nhận chi trả từ quỹ khi đến tuổi nghỉ hưu.
"Mẹ..." Mẹ Đinh bị cô chẹn họng, nhất thời vậy mà không tìm được lý do để phản bác cô.
"Lần sau mẹ đừng làm thế này nữa, nếu còn lần sau thì con sẽ không tính tình tốt như hôm nay đâu." Đinh Tam Tam nói.
Mẹ Đinh gật đầu, hít sâu một hơi nói: "Được rồi, mẹ chân thành hy vọng con có thể gả ra ngoài trước khi Đới Hiến kết hôn."
"Anh ấy kết hôn?" Đinh Tam Tam đầu óc mơ hồ.
"Mẹ nghe nói mẹ của nó cũng đang sắp xếp cho nó đi xem mắt, nếu như con có hứng thú có thể đi tìm hiểu một chút." Mẹ Đinh vân đạm phong khinh nhắc tới.
"Con không có hứng thú."
"Vậy thì tốt, hy vọng đến lúc đó con đừng cảm thấy mình là kẻ thua cuộc, chạy về nhà khóc lớn."
Khóe miệng Đinh Tam Tam cong lên: "Khóc ở trước mặt mẹ, ngoại trừ lần trước bị đe dọa có lẽ phải ngược dòng quay lại mười năm trước."
"Phải không, mẹ chỉ hy vọng đến lúc đó con cũng có tự tin như thế này." Mẹ Đinh đứng dậy, hừ một tiếng, cầm lấy túi cầm tay rời đi.
Đinh Tam Tam ngã về phía sau, dựa lưng vào ghế sofa, giống như sức lực bỗng chốc bị hút cạn.
Có thể ở trên miệng cô gay gắt, nhưng ở trong lòng... Cô vẫn có yếu đuối của phái nữ.
Xem mắt? Không phải mình cũng mới xem mắt đó sao, năm mươi bước đâu có tư cách cười một trăm bước? Cô bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng, đặt tách cà phê còn chưa uống hết xuống bàn rồi rời đi.
Thứ tư, lão đại gọi Đinh Tam Tam vào phòng làm việc, viện trưởng cũng đang ở trong phòng.
"Sao vậy ạ?" Đinh Tam Tam có chút không tìm ra manh mối.
"Cháu ngồi đi." Viện trưởng chỉ chỉ ghế sofa sau lưng cô.
Lão đại nói: "Gọi em tới chính là thương lượng với em một việc, đừng căng thẳng, không định trừ tiền lương của em."
Đinh Tam Tam cười một tiếng: "Tiền lương do công đoàn phụ trách, anh có quyền lợi này sao."
Lão đại lườm cô một cái, lắc đầu than thở: "Con nhóc này có năng lực nhưng tính tình không tốt, rốt cuộc anh đã nhìn ra."
"Tính tình anh cũng không có chỗ nào tốt hơn em."
Viện trưởng bưng chén trà qua đây ngồi, "Được rồi được rồi, nói chính sự quan trọng hơn."
"Chú nói đi ạ." Đinh Tam Tam ngồi ngay ngắn lại.
"Từ năm trước bệnh viện chúng ta bắt đầu cùng một bệnh viện trực thuộc Đại học HongKong [5] ký kết hiệp nghị trao đổi nhân tài, hàng năm sẽ phái bác sĩ đi trao đổi, đương nhiên, họ cũng sẽ phái người qua bệnh viện của chúng ta, trao đổi thôi, chính là trao đổi chất xám." Viện trưởng nói.
[5] Đại học HongKong: được thành lập năm 1911, là trường đại học lâu đời nhất ở Hồng Kông, đứng thứ 26 trong bảng xếp hạng các trường đại học tốt nhất thế giới (QS World University Rankings, THES 2008) và là trường đại học giảng dạy các môn học bằng tiếng Anh tốt nhất châu Á.
"Vâng, chuyện này cháu biết." Đinh Tam Tam nói.
"Năm nay đến lượt khoa các cháu, lão đại của cháu tiến cử cháu với chú, hy vọng cháu đi. Xét đến chuyện này, cháu có ý kiến gì không?"
"Cháu..."
Lão đại ở một bên nói: "Tam Tam, cân nhắc kỹ rồi hãy quyết định, đây là một cơ hội cực kỳ tốt, nếu như không phải anh lớn tuổi rồi thì anh cũng hy vọng mình có thể đi."
"Em đương nhiên sẵn lòng, chỉ là đồng nghiệp ưu tú trong khoa rất nhiều, tại sao lại đến lượt em?" Đinh Tam Tam hỏi.
Viện trưởng cười chỉ cô: "Có phải cháu lo lắng bọn chú xem ở địa vị của ba cháu, nên "đặc biệt" chăm sóc cháu phải không?"
Đinh Tam Tam đành phải gật đầu: "Chú đoán không sai, cháu làm nghề này đã lâu, nhưng trước sau chưa vẫn chưa vượt qua một cửa này của ba cháu."
Viện trưởng cười cầm chén trà, nói: "Ba cháu ở tuổi này của cháu cũng không có thành tựu như vậy, cháu quá lo lắng rồi. Bọn chú cân nhắc đến cháu hoàn toàn là bởi vì trình độ nghiệp vụ của cháu và có thể mang đến hiệu ứng tốt cho bệnh viện, hoàn toàn không liên quan đến ba cháu. Hơn nữa, bọn chú là chọn một người giữa cháu và Trầm Túy, cháu đừng tưởng rằng không phải cháu thì không được!"
Đinh Tam Tam cười: "Vậy cháu không nghĩ như vậy nữa."
"Đầu tiên bọn chú muốn suy xét ý kiến của mấy đứa, sau đó sẽ chọn lựa ra ứng viên thích hợp nhất. Trâu không uống nước thì không ai đè đầu trâu được [6], đạo lý này bọn chú hiểu rõ."
[6] Nguyên văn là 牛不喝水强按头 (trâu không uống nước mạnh mẽ đè đầu), là một câu tục ngữ của Trung Quốc, ví von dùng thủ đoạn mạnh mẽ bức bách đi vào khuôn khổ. (Đúng
lúc t xem phim thì nhắc đến câu này, t cố ý sửa lại theo phim cho dễ hiểu hơn)
Lão đại nói: "Bây giờ là đang trưng cầu ý kiến của em, rốt cuộc là em có đồng ý hay không?"
"Sẽ qua bên đó bao lâu?" Đinh Tam Tam hỏi.
Lão đại đáp: "Một năm."
...
Đinh Tam Tam từ phòng làm việc đi ra, lúc đi qua hành lang vừa vặn nhìn thấy soái ca lần trước ở Đại học B đang đứng đối diện Trầm Túy.
"Bác sĩ Đinh." Soái ca chú ý tới cô, chào hỏi với cô.
"Tại sao cậu lại ở đây? Thật sự đến khám bệnh à?" Đinh Tam Tam xem nhẹ ánh mắt của Trầm Túy.
Vẻ mặt soái ca có chút ảm đạm, cậu ta nói: "Em kéo Dương Dương tới kiểm tra, bị chị nói đúng rồi, cô ấy quả thực ngã bệnh."
Cơ thể Đinh Tam Tam run lên, mình còn có năng lực đoán mệnh đang ẩn giấu?
"Bệnh gì?"
"U tuyến yên [7]."
[7] U tuyến yên: là hiện tượng một khối u nằm trong tuyến yên, gây ảnh hưởng đến các chức năng hoạt động của tuyến yên trong cơ thể. May mắn là đa số các u tuyến yên đều lành tính.
Đinh Tam Tam nhìn thoáng qua Trầm Túy đứng ở bên cạnh: "Là anh đánh giá? Phim chụp X-quang đâu?"
Soái ca lấy phim chụp X-quang từ trong túi ra, đưa cho Đinh Tam Tam.
Cô điều chỉnh ánh sáng nhìn một chút, sắc mặt dần dần trầm xuống.
"Kết quả kiểm tra MRI [8] cũng cho thấy là u tuyến yên, đường kính ba milimet, chèn ép đến dây thần kinh thị giác rồi, căn cứ theo miêu tả của Phùng Tân, cô bé kia đã xuất hiện một loạt triệu chứng của mất ngôn ngữ vận động [9]." Trầm Túy nói.
[8] MRI (Chụp cộng hưởng từ): là một phương pháp thu hình ảnh của các cơ quan trong cơ thể sống và quan sát lượng nước bên trong các cấu trúc của các cơ quan.
[9] Mất ngôn ngữ vận động (mất ngôn ngữ Broca): bệnh nhân thường phát âm ra những lời nói lộn xộn hoặc các âm tiết rời rạc, không liên quan với nhau; đồng thời khả năng tự viết và viết chính tả cũng bị rối loạn (mất viết), khi đó, khả năng hiểu lời nói có thể bình thường hoặc chỉ rối loạn nhẹ.
"Lần trước cô bé va vào xe của tôi, tôi nói đùa một câu, không nghĩ tới lại là thật." Vẻ mặt Đinh Tam Tam ảm đạm.
"Bác sĩ Đinh, cái này còn phải cảm ơn chị, bởi vì chị nhắc nhở cho nên em mới dẫn cô ấy đi kiểm tra, nếu không..." Cậu ta không nói thêm nữa.
"Đây là bệnh nhân của anh, anh định làm như thế nào?" Đinh Tam Tam quay đầu nhìn về phía Trầm Túy.
"Phẫu thuật, đây là phương pháp hữu hiệu nhất trước mắt." Trầm Túy nhìn về phía Phùng Tân, sắc mặt của cậu ta đã xám thêm một tầng.
Đinh Tam Tam nói: "Tôi có thể hội chẩn với anh không? Cô bé này tôi cũng biết."
Trầm Túy có chút thụ sủng nhược kinh: "Đương nhiên có thể."
"Anh họ, vậy em đi trước làm thủ tục nhập viện cho cô ấy." Phùng Tân nói.
"Em đi đi."
Chờ cậu ta rời khỏi, Đinh Tam Tam mới hỏi: "Cậu ta là thân thích của anh?"
"Là con trai của dì nhỏ tôi, là đứa bé nhỏ nhất trong nhà." Trầm Túy nhìn theo bóng lưng cậu ta rời đi.
Đinh Tam Tam cũng nhìn về hướng đó, cô nói: "Cậu ta rất tốt."
Trầm Túy nghiêng đầu nhìn cô, Đinh Tam Tam xoay người rời đi, có vẻ chỉ là lẩm bẩm một mình.
Trải qua hội chẩn của Đinh Tam Tam và Trầm Túy, khối u trong đầu cô bé Hướng Dương kia tuy là u lành, nhưng phải nhanh chóng cắt bỏ, nếu không sẽ có nguy hiểm tính mạng. Bây giờ cô bé đó đã xuất hiện rối loạn thị giác [10], phản ứng của đồng tử với ánh sáng và phản ứng rối loạn điều chỉnh [11], nắm đồ vật không chắc, đi lại lảo đảo, lại đau đầu buồn nôn, nếu như tiếp tục phát triển tiếp còn xuất hiện thêm triệu chứng động kinh [12], mà nếu kích thước khối u tăng lên, vị trí nó chiếm ở trong đầu sẽ càng ngày càng lớn, chèn ép dây thần kinh cũng càng ngày càng nặng hơn, có thể dẫn tới mù lòa.
[10] Rối loạn thị giác: là một trong những chứng bệnh thường gặp gây ảnh hưởng không nhỏ đến thị lực của người bệnh. Theo các chuyên gia, rối loạn thị giác có thể là tạm thời nhưng cũng có thể là vĩnh viễn. Các loại rối loạn thị giác thường gặp nhất bao gồm nhìn đôi (song thị), mù một phần hoặc toàn bộ, mù màu, mắt mờ, quầng và đau mắt.
[11] Rối loạn điều chỉnh: là tình trạng bệnh ngắn hạn, xuất hiện khi một người phải đương đầu với khó khăn hay phải điều chỉnh do căng thẳng, chẳng hạn như các thay đổi trong cuộc sống, mất mát hay những sự kiện trong quá khứ.
[12] Động kinh: là một chứng bệnh hệ thần kinh do xáo trộn lặp đi lặp lại của một số nơron trong vỏ não tạo nhiều triệu chứng rối loạn hệ thần kinh (các cơn động kinh) như co giật của bắp thịt, cắn lưỡi, sùi bọt mép, mắt trợn ngược, bất tỉnh, mất kiểm soát tiểu tiện, hoặc gây cảm giác lạ.
"Mù?" Hướng Dương mặc quần áo bệnh nhân ngồi ở trên giường, lôi kéo vạt áo của Phùng Tân ở bên cạnh, nói, "Vậy sau này cậu không được ném tớ ở siêu thị nữa, tớ rất có thể bị bắt cóc đấy."
Đinh Tam Tam: "..."
Trầm Túy: "..."
Phùng Tân vỗ vỗ tay của Hướng Dương, nói: "Chờ cậu biến thành kẻ ngốc thì tớ sẽ bỏ cậu, sau đó tìm một bạn gái mới thông minh một chút."
"Hả?"
"Cho nên cậu mau chóng nghe lời dặn dò của bác sĩ, nếu không mai đây tớ sẽ bỏ cậu ở chỗ này."
"Ồ..."
Phùng Tân nói với Đinh Tam Tam và Trầm Túy: "Phẫu thuật của Dương Dương, em hy vọng bác sĩ Đinh đến mổ chính, có thể không ạ?"
Trầm Túy nhíu mày: "Em không tin đạo đức nghề nghiệp của anh?"
"Dương Dương thích bác sĩ Đinh, để chị ấy đến phẫu thuật thì cô ấy sẽ không sợ như vậy nữa." Phùng Tân cầm tay của Hướng Dương nói ra.
Hướng Dương yếu ớt gật đầu: "Em có chút sợ bác sĩ nam, em có bóng ma bị bác sĩ nam tiêm chảy máu..."
Trầm Túy giở giọng xem thường, vung tay rời khỏi.
Đinh Tam Tam nói: "Danh tiếng của anh họ cậu lớn hơn tôi, cậu nhất định muốn để tôi phẫu thuật sao?"
Phùng Tân nhìn Trầm Túy sau khi rời đi, mới nói: "Em không muốn gây áp lực cho anh ấy, không muốn thêm bất kỳ nguy cơ thất bại nào cho ca phẫu thuật của Dương Dương, cho nên mời chị tới."
"Anh ta là chuyên gia, cậu nghĩ như vậy có thể sẽ khiến anh ta đau lòng." Mặc dù Đinh Tam Tam không thích Trầm Túy, nhưng nếu như có người nghĩ cô như vậy, phỏng chừng cô cũng sẽ không dễ chịu.
Phùng Tân nói: "Chị có chỗ không biết, em còn có một em gái, năm năm trước em ấy bởi vì mất máu quá nhiều mà qua đời ở trên bàn mổ, mổ chính lúc đó chính là anh họ. Người trong nhà em đều có thể thông cảm, dù sao đây là ý trời không phải con người có thể khống chế, mọi người đều buông xuống rồi, nhưng anh họ lại trước sau chưa đi ra khỏi bóng ma này, mãi đến rất lâu sau mới dám đứng bàn mổ."
Đinh Tam Tam giống như nhìn thấy bí mật nào đó, có chút lúng túng.
"Dương Dương sau này sẽ là vợ của em, em không muốn cho anh họ em thêm áp lực. Bác sĩ Đinh, chị có thể thông cảm cho em không?" Phùng Tân nói nghiêm túc.
Đinh Tam Tam gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Hai người nói xong, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng khóc sụt sùi.
"Cậu làm sao thế?" Hai người nhìn sang Hướng Dương ở bên cạnh, cô nàng đang che mặt khóc thút thít.
"Phùng Tân... Cậu nói tớ sẽ là vợ của cậu, là thật sao?" Cô nàng khóc thút thít, che miệng trợn to mắt nhìn Phùng Tân, chỉ sợ cậu ấy nuốt lời.
"Nếu như cậu có thể sống tốt, thì cậu chính là Phùng phu nhân." Phùng Tân cúi đầu, hôn lên trán của Hướng Dương.
Hướng Dương cười toe toét, vừa muốn khóc vừa muốn cười, cả người đều vặn vẹo rồi.
Chân mày Đinh Tam Tam khẽ giương lên, yên lặng rời đi, lưu lại cho bọn họ một không gian yên tĩnh.
Trầm Túy đứng ở bên ngoài, anh ta chưa rời đi.
"Phùng Tân đều nói cho em rồi, đúng không?" Anh ta hỏi.
"Phải." Đinh Tam Tam che giấu khóe mắt ươn ướt.
"Em sẽ nhìn anh như thế nào?" Trầm Túy hỏi.
"Tôi nhìn như thế nào rất quan trọng sao? Anh ở trong mắt tôi chỉ là một tên hèn nhát mà thôi, có thể xấu hơn nữa sao?" Đinh Tam Tam trả lời.
Trầm Túy khẽ cười một tiếng, che đậy thấp thỏm và mong chờ trong đáy mắt, "Vậy thì tốt, hy vọng em phẫu thuật thuận lợi."
Nói xong, anh ta xoay vạt áo, lướt qua rời đi.
Anh ta có khuôn mặt mê hoặc lòng người nhất, và có trái tim khiến người ta nhìn không thấu nhất.
Đinh Tam Tam đứng tại chỗ, sẽ có một giây như vậy muốn tha thứ cho anh ta.
Lời tác giả: quý trọng cơ thể khỏe mạnh của chúng ta, rèn luyện nhiều bảo dưỡng nhiều, bằng không chờ thời điểm gặp được nam thần muốn tấn công lại không lên được thì phiền toái rồi.
Chương này không có phần Hiến ca làm trò, chương tới sẽ có!