Edit: Dương
***
Tình huống của Tôn Cẩn vừa ổn định, Đới Hiến liền quay về bộ đội báo cáo.
Hôm nay, sau khi Đinh Tam Tam kiểm tra xong phòng bệnh nhận được điện thoại của mẹ Đinh, nói là đến thăm Tôn Cẩn, thế nhưng không biết ở phòng bệnh nào.
"1701, Diêu Diêu hẳn là ở đó, mẹ đến đi." Đinh Tam Tam nói.
"Vậy được, con làm việc đi, mẹ vào thang máy rồi."
Đinh Tam Tam cúp điện thoại, vừa vặn gặp được Cát Trĩ Xuyên cùng quay về phòng làm việc.
"Mẹ chồng cậu khôi phục không tệ, tinh thần rất tốt." Cát Trĩ Xuyên nói.
"Ừ, bà ấy xem như kiểu người đương đầu với mọi chuyện." Đinh Tam Tam cười trả lời.
"Người đương đầu với mọi chuyện cũng không tiếp nhận được chuyện mù tạm thời, có thời gian thì chú ý nhiều hơn đến tình trạng tâm lý của bà ấy, ba mẹ mà, lúc nào ngoài miệng cũng nói không có chuyện gì, thực ra trong lòng đều tủi thân hơn bất cứ ai."
Đinh Tam Tam nghiêng đầu nhìn cậu ta, "Hơn nửa năm nay tớ không tiếp xúc với cậu, sao lại cảm thấy tố chất tư tưởng của cậu lập tức nâng cao nhỉ."
Khóe miệng Cát Trĩ Xuyên cong lên, "Phải không? Có thể là bạn gái tớ dạy bảo thỏa đáng."
Đinh Tam Tam hiểu rõ, thảo nào, hóa ra là khoảng thời gian này thuận lợi thoát FA, ở chỗ này đợi tú ân ái đây mà.
"Tớ còn có ca phẫu thuật, sau đó sẽ nghe chuyện của bạn gái cậu." Đinh Tam Tam cười đi ra.
"Này, lời nói cũng đến bên miệng rồi, nghe xong thì hãy đi!" Cát Trĩ Xuyên vẫy tay giữ lại kiểu Nhĩ Khang [1].
[1] Vẫy tay kiểu Nhĩ Khang: một động tác nổi tiếng của Nhĩ Khang trong Hoàn Châu Cách Cách, chuyên được chế thành meme. Hình ảnh ở cuối chương.
Hôm nay ca phẫu thuật của Đinh Tam Tam là một ca vá lại nhỏ, hai tiếng hoàn thành, vừa vặn có thể đúng giờ ăn cơm trưa.
Mẹ Đinh gọi điện thoại tới bảo cô đến phòng bệnh ăn, nói mọi người đều đang ở đây.
Quả nhiên, Đinh Tam Tam vừa đẩy cửa ra, ba Đinh mẹ Đinh, Diêu Diêu Đới Quân, thêm Tôn Cẩn ngồi ở trên giường, mọi người trò chuyện vô cùng náo nhiệt. Thấy Đinh Tam Tam đến, Diêu Diêu tuyên bố có thể ăn cơm rồi.
"Hôm nay dì giúp việc trong nhà có chuyện, đây đều là con làm, mọi người đừng ghét bỏ nhé." Diêu Diêu mở một cái hộp lại một cái hộp, bày đầy trên bàn dài.
"Làm nhiều như vậy sao?" Mẹ Đinh nhìn qua đây, thở dài nói, "Vẫn là Diêu Diêu giỏi giang, không giống Tam Tam, không xuống nổi phòng bếp."
"Tay chị dâu là cầm dao phẫu thuật, chữa bệnh cứu người, chỉ có cháu vô công rồi nghề mới thích hợp cầm dao thái thịt." Diêu Diêu cười nói.
"Nó cũng mượn cái cớ này, nếu không ai chiều nó!" Mẹ Đinh phá hỏng không chút nể mặt.
Đinh Tam Tam yên lặng bưng cái cặp lồng, gắp vài món ăn rồi trốn sang một bên.
Tôn Cẩn ở một bên hòa giải cho Đinh Tam Tam, nói: "Tam Tam cũng giỏi giang, bà thông gia đừng thiên vị quá."
Mẹ Đinh cười một tiếng, nói: "Giỏi thì cũng giỏi, nhưng phương diện sinh hoạt thì kém xa Diêu Diêu."
"Mọi người đừng khen con nữa, mọi người nhìn đi, chị dâu cũng chạy ra ban công ăn rồi." Diêu Diêu cười nhìn Đinh Tam Tam chạy ra ban công.
"Nó đâu phải sợ chúng ta nói móc nó, nó là trốn tránh dì và mẹ chồng cháu, sợ hai bà già này nhắc lại chuyện xưa." Mẹ Đinh mỉm cười, sau đó than thở.
Diêu Diêu thức thời ngậm miệng, đưa cặp lồng cho Đới Quân ở một bên nhìn máy tính xách tay không chớp mắt, gắp thức ăn cho anh.
"Anh đừng làm việc nữa, ăn cơm đi."
"Lập tức xong ngay đây, em ăn trước đi." Đới Quân nói.
Mẹ Đinh nhìn Đinh Tam Tam trốn ở ngoài ban công ăn cơm, cho ba Đinh một ánh mắt, người sau lắc đầu, ý bảo bà không cần nói nhiều.
Đinh Tam Tam ăn một bữa cơm trưa yên tĩnh, quay về phòng làm việc ngủ trưa.
Mẹ Đinh tìm tới cửa, thản nhiên ngồi ở đối diện cô.
"Mẹ, mẹ dọa chết người rồi." Đinh Tam Tam bừng tỉnh nhìn thấy một người ngồi đối diện, cơ thể hơi chấn động.
"Mẹ làm con sợ sao? Con chưa từng sợ mẹ?" Mẹ Đinh xụ mặt nói.
"Mẹ có chuyện gì thì nói đi, buổi chiều con còn phải làm việc, bây giờ buồn ngủ lắm." Đinh Tam Tam ngửa đầu ngã ở trên ghế, hai mắt khép hờ.
"Vừa rồi trước mặt mẹ Đới Hiến, con làm gì mà chạy xa thế?"
"Con muốn yên tĩnh."
"Con không có sự tôn trọng tối thiểu với mẹ và bà ấy như vậy à?"
"Không có chuyện đó, là con quá mệt thôi, tạm thời không muốn nghe hai người giảng giải đạo lý." Đinh Tam Tam hai tay để trước ngực, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Mẹ Đinh thở dài, "Con bé này, ba mẹ đều vì muốn tốt cho con, nhưng con giống như trốn tránh không kịp ấy."
"Ba mẹ nghĩ như vậy là tốt cho bọn con?"
"Con có ý gì?"
Đinh Tam Tam mở mắt: "Lúc nào ba mẹ cũng đối xử tốt với bọn con theo cách của riêng mình, hơn nữa còn lấy danh nghĩa tình thân buộc bọn con tiếp nhận. Bọn con là người trưởng thành, lẽ nào lo lắng của ba mẹ bọn con chưa từng nghĩ qua sao? Con sắp ba mươi rồi, còn không có quyền chọn lựa cuộc sống vì mình sao?"
Mẹ Đinh mím chặt môi, vẻ mặt bất ngờ.
"Nhìn xem, là mẹ khơi dậy đề tài này." Đinh Tam Tam bưng chén trà trên bàn lên, ngửa đầu ực một hớp trà nguội.
"Tam Tam, tiêu tân lập dị [2] rất mệt mỏi, con biết không?"
[2] Tiêu tân lập dị: sáng tạo độc đáo ý tưởng mới, lý luận không giống người khác.
"Đây không phải tiêu tân lập dị, đây chỉ là lựa chọn một loại cuộc sống thoải mái mà bọn con bằng lòng."
"Được, nếu như đây là con muốn, sau này mẹ sẽ không ép con nữa."
Tay cầm chén của Đinh Tam Tam dừng một chút, cô ngẩng đầu nhìn về phía mẹ, hình như đang phán đoán đây rốt cuộc là lời thật hay là một cái bẫy khác.
"Nói thật, nhìn con đau khổ như vậy, sống kẹp ở giữa mẹ và mẹ chồng con, mẹ làm sao đành lòng?" Mẹ Đinh lắc đầu thở dài, "Con là đứa có chủ kiến nhất. Giống như ba con nói, từ nhỏ đến lớn con tự mình quyết định cũng không thấy con đi chệch đường, ở trên chuyện này tại sao ba mẹ không thể tin con thêm một lần..."
"Mẹ vẫn còn câu này, nếu như cuộc sống như thế có thể khiến con vui vẻ, vậy sau này mẹ và ba con đều sẽ không nói vấn đề này nữa." Mẹ Đinh nói nghiêm túc.
Lúc trước, có ba ngọn núi lớn đè ở trên người Đinh Tam Tam, bây giờ một ngọn núi trống rỗng rời đi, ngay cả hít thở cô đều dè dặt hơn, chỉ sợ đây là một giấc mơ bản thân tưởng tượng ra.
Sinh con hay không không quan trọng như vậy, quan trọng là nắm quyền kiểm soát đối với cuộc sống của mình.
Vì sao rất nhiều người sau 80 sau 90 bị ba mẹ can thiệp nhiều nhất? Bởi vì bọn họ là hai thế hệ ít độc lập kinh tế nhất, bọn họ dựa vào ba mẹ mua nhà mua xe, đứng ở trên bả vai của ba mẹ nhìn thế giới này, thế là rất nhiều quyết sách của bọn họ đều phải bị ba mẹ ràng buộc... chuyện nhỏ như mấy giờ mấy phút về nhà, chuyện lớn như bao nhiêu tuổi kết hôn sinh con, kinh khủng hơn là ba mẹ nhúng tay vào mọi chuyện, mỗi lần còn đứng ở điểm cao nhất của đạo đức khiển trách bạn, nói bạn không hiểu sự quan tâm của ba mẹ...
Sự chống cự của Đinh Tam Tam, nguyên nhân thực sự, không phải vấn đề sinh con, là quyền lợi độc lập nhận thức thế giới này và sống theo cách nghĩ của mình.
Bây giờ ba mẹ nói buông tay, thế là ngay cả hít thở cô đều cảm thấy nồng độ oxy dày thêm một chút... Thật trong lành dễ chịu.
"Con nghỉ ngơi đi, ba con còn chờ mẹ ở bên ngoài, mẹ đi trước đây." Mẹ Đinh đứng lên chuẩn bị rời đi.
"Mẹ..." Đinh Tam Tam kéo ghế ra đứng lên.
"Ừ?" Mẹ Đinh quay đầu nhìn cô.
"Cảm ơn mẹ có thể hiểu con như vậy... con rất cảm kích."
Mẹ Đinh dừng một chút, khẽ gật đầu, xoay người đưa lưng về phía cô đi ra ngoài.
Ba Đinh đứng ở hành lang đợi bà đi tới, hỏi: "Nói xong rồi?"
"Ừ." Mẹ Đinh siết chặt quai túi xách.
"Nhất Minh và Nhất Trạch nói rất đúng, Tam Tam đáng giá được tín nhiệm. Ba mẹ nuôi con lớn, lúc đến mười tám tuổi thì nên buông tay rồi." Ba Đinh nói.
Mẹ Đinh xịt xịt mũi, nói: "Lão Đinh, ông để tôi từ từ..."
"Làm sao vậy?" Ba Đinh quay đầu nhìn bà.
"Trong lòng tôi rất khó chịu." Mẹ Đinh chống tay ở trên tường, vùi đầu, bao nhiêu năm không rơi nước mắt rồi, hôm nay đột nhiên không nhịn được.
"Bà còn chưa suy nghĩ thông suốt sao?"
Mẹ Đinh lắc đầu, "Không phải... là tôi cảm giác mình không đủ tư cách làm mẹ của con bé..."
"Những thứ con bé muốn, những thứ con bé theo đuổi... Chúng ta không hiểu, còn liên tục trở ngại nó..." Mẹ Đinh che mặt khóc nỉ non, trong lòng bà tràn đầy hối hận, "Ông biết không, lúc tôi nói ra câu nói kia, tôi nhìn biểu cảm trên mặt nó thì tôi biết trước đây tôi đã tổn thương nó nhiều cỡ nào..."
"Tôi không đủ tư cách làm mẹ
của con bé, từ đầu đến cuối tôi đều không thực sự tìm cách thấu hiểu con gái của mình..." Mẹ Đinh nói giọng mũi, nói từng câu từng chữ giải thích với chồng mình.
"Bây giờ chúng ta đã thay đổi rồi, con bé sẽ hiểu." Ba Đinh an ủi bà.
"Nhưng tôi thực sự hối hận..."
Mẹ Đinh xoay người, nằm sấp ở trên vai của chồng mình, giống như rất nhiều năm trước khi chưa có ba anh em bọn họ, khóc lóc thỏa thuê.
Ba Đinh vỗ vỗ lưng bà, hiểu được bà đang tự trách mình.
Con cái lớn lên quá nhanh, có lúc ba mẹ chưa chắc đã đuổi kịp bước chân của chúng ta. Đừng để bọn họ ở lại phía sau, đừng che chở bọn họ, cho bọn họ chút thời gian, bọn họ cũng sẽ cùng trưởng thành với chúng ta.
...
Vui sướng khi thắng lợi đương nhiên phải chia sẻ với người khác thì mới mới đủ vui vẻ, lúc Đinh Tam Tam gọi điện thoại cho Đới Hiến thì đúng lúc anh đang giáo huấn cấp dưới, ngữ khí ban đầu nổi giận đùng đùng, sau khi nghe được là giọng nói của cô thì mới trở nên dịu dàng.
Anh phất tay ra hiệu mấy người trước mặt mau chóng biến mất, ba người đàn ông cao lớn như nhận được mệnh lệnh của vua, anh tranh tôi cướp xông ra cửa.
"Đang làm gì thế?" Đới Hiến hỏi cô.
Đinh Tam Tam vẫn chìm đắm trong giọng nói ban nãy của anh chưa hoàn hồn lại, "Anh lại dùng giọng điệu ban nãy nói một câu."
"... Anh sai rồi."
"Nói mau, em cảm thấy rất gợi cảm."
Đới Hiến cho là mình nghe nhầm, "Cái gì?"
"Từ trước đến nay anh đều không dùng loại giọng điệu đó nói chuyện với em, em cảm thấy rất mới mẻ." Đinh Tam Tam nằm sấp ở trên giường, đung đưa chân.
"Vợ à, em không phải bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh sao? Em tự khám cho mình đi, có phải dây thần kinh trong đầu nối nhầm rồi không."
Đinh Tam Tam cười một tiếng, nói: "Được rồi, không đùa anh nữa, em gọi điện cho anh là muốn chia sẻ với anh một tin tức tốt."
"Em được tăng lương à?"
"Đồ nông cạn."
"Xin lỗi, anh là dựa theo mạch não của em suy nghĩ vấn đề này."
Đinh Tam Tam bật cười, "Em tham tiền như vậy sao?"
"Dùng thẻ tiền lương của anh cảm giác thế nào?" Đới Hiến cười hỏi.
"Đừng nói leo, còn muốn nghe tin tốt của em nữa không!"
"Nói đi, anh đang nghe."
Vẻ mặt Đinh Tam Tam nghiêm túc, nói: "Hôm nay mẹ em đến bệnh viện, bà nói đồng ý em và anh không sinh con."
"..."
"Sao anh không phản ứng gì?"
"Mẹ vợ rất khác thường."
"Em biết, nhưng em xác nhận lại với ba rồi, là thật."
Đới Hiến gãi gãi tóc, nói: "Vậy kẻ địch của chúng ta từ bốn người giảm xuống còn hai người, tiến triển lớn."
"Nhưng nghe giọng của anh không vui lắm." Đinh Tam Tam bĩu môi.
"Vợ à, anh có một vấn đề, hỏi rồi không cho phép em tức giận." Đới Hiến nói.
Đinh Tam Tam trở mình ngồi dậy, "Anh hỏi đi."
"Rốt cuộc là em đang chống lại chuyện sinh con, hay là đang chống lại chuyện người khác nhúng tay quá nhiều vào cuộc sống của em?"
Vấn đề đánh thẳng vào tư tưởng, không hổ danh là người đàn ông của cô.
"Anh nói rõ trước, anh đứng ở phe của em, ngoại trừ giết người phóng hỏa, những cái khác anh đều nghe theo em." Đới Hiến trước tiên đứng đúng đội ngũ, để tránh cô vừa tức giận là ngộ thương anh.
Đinh Tam Tam lại xoay người, nằm sấp ở trên giường, che mặt.
"Giận thật à?"
"Không có."
"Vậy là em đang suy nghĩ?"
"Ừm."
Đới Hiến nuốt nước bọt, nói: "Suy nghĩ không rõ ràng cũng không sao, đâu phải việc gì cũng cần làm rõ ràng như vậy, có đúng không? Chỉ cần chúng ta sống vui vẻ, thế nào cũng được!"
"Vậy sao anh còn hỏi em vấn đề này?" Đinh Tam Tam lẩm bẩm.
"Anh sợ em sau này hối hận."
Sợ lúc em đang chống lại khiển trách của người khác lại đem bản thân trộn vào bên trong, vì chống lại mà phản kháng, mất đi mục tiêu chân chính của bản thân.
"Vợ à, kỳ thực em không ghét trẻ con đúng không?" Từ Tiểu Bảo nhà Tống Diệp đến hai bé sinh đôi nhà anh cả, cô đều có thể chăm sóc rất tốt, cùng hòa mình với bọn chúng. Những thứ này, anh đều nhìn ở trong mắt.
"Thì giống như anh nói, em ghét người khác can thiệp vào cuộc sống của em, thay đổi hiện trạng của em. Em không phải ghét trẻ con, em ghét là tất cả biến cố mà đứa bé sẽ mang đến cho chúng ta, sinh hoạt rối loạn, vĩnh viễn lấy đứa bé làm trọng điểm, mất đi bản thân mình." Đinh Tam Tam ngẩng đầu, "Nói thật, cho dù là làm mẹ em cũng không có cách nào vì con cái buông tha cuộc sống của chính mình, em không phải người như đức mẹ, em chỉ có thể tiếp nhận thân phận bạn bè của một đứa bé, không thể tiếp nhận vai trò của người mẹ."
Mẹ, từ cao cả này, cô thực sự sợ thất bại ở trong tay mình.
Đương nhiên, không phải cô sẽ ngược đãi trẻ con hay xem nhẹ bọn chúng, mà là cô không có cách nào giống như những người mẹ khác, làm tinh tế tỉ mỉ như vậy, luôn luôn xoay quanh con cái. Suy nghĩ của cô càng thiên về phương tây, đứa bé cùng cô là độc lập, cô có trách nhiệm nuôi dưỡng nó, nhưng không có trách nhiệm phụ trách toàn bộ cuộc đời của nó.
"Anh biết rồi." Đới Hiến nhẹ giọng nói, "Em đừng kích động, là anh lo lắng cho em, không phải ép buộc em thay đổi."
Đinh Tam Tam gật đầu, cô biết, trên đời này người duy nhất đối xử tốt với cô không điều kiện, chỉ anh mà thôi.
"Anh đánh báo cáo kết hôn rồi, lần sau anh trở lại chúng ta liền đi cục dân chính phục hôn. Cấp trên sẽ phê cho anh thời gian nghỉ kết hôn, em suy nghĩ xem đi chỗ nào, anh đều đi cùng em."
"Ừm."
"Đừng không vui nữa, là lỗi của anh, không nên nhắc tới cái này khiến em đau lòng."
"Em không trách anh, ngược lại cảm ơn anh đã nhắc nhở em."
"Nói cảm ơn có phải quá khách sáo không?" Đới Hiến hỏi thăm dò.
Đinh Tam Tam cười một tiếng: "Được rồi, không khách sáo, anh sớm lăn về đây cho em, em nhớ anh rồi."
Đới Hiến nhếch miệng, cười thầm cả nửa ngày, sau đó hô to: "Vâng, tuân lệnh!"
Lời tác giả: có lúc chúng ta không hiểu ba mẹ cũng là bình thường, dù sao niên đại cuộc sống khác biệt, thế giới nhận thức khác biệt. Đặc biệt là thời đại bây giờ tin tức bùng nổ, tư tưởng của ba mẹ hơi rớt lại phía sau một chút là hoàn toàn bình thường, chúng ta cần cho họ thời gian giảm xóc. Đừng một lời không hợp liền bỏ rơi họ, cho rằng họ là cổ hủ.
Nói một chuyện tự hào về bản thân, từ khi tôi hiểu chuyện đến nay tôi chưa từng cãi nhau với mẹ một lần, đây là một kỷ lục đáng ngạc nhiên trong một dòng họ tính khí nóng nảy như dòng họ nhà chúng tôi, người nhà bày tỏ tôi có lẽ là trái hồng mềm (họ lại không cảm thấy là tôi tu dưỡng tốt...).
Nhưng tôi thà rằng làm "trái hồng mềm" trong mắt họ, cũng không muốn khiến ba mẹ đau lòng. Đương nhiên, tôi có nguyên tắc, hơn nữa trong các tình huống đa phần ý nghĩ của mẹ tôi là theo ý tôi, vậy liền chứng minh hữu lý bất tại thanh cao [3].
[3] Hữu lý bất tại thanh cao: chỉ cần bạn có đạo lý, cho dù giọng bạn cao hay thấp cũng không có vấn đề gì.
Trao đổi nhiều cùng ba mẹ, chậm rãi tìm hiểu, học hỏi lẫn nhau, cùng mang họ bắt kịp thời đại.
[1] Vẫy tay kiểu Nhĩ Khang