Edit: Dương
Chạng vạng Diêu Diêu về đến nhà, nói với mọi người là đi uống trà chiều với bạn học cũ, xét theo biểu hiện ngày trước của cô ấy, mọi người đều rất tin tưởng cách nói này của cô ấy, chỉ có Tôn Cẩn, mặc dù đôi mắt không nhìn thấy nhưng không hề ảnh hưởng đến phán đoán của bà, bà ngửi thấy trên người Diêu Diêu có mùi rượu.
“Chị dâu con về rồi, đang nghỉ ở trong phòng. Con lên gọi con bé dậy, nói chúng ta chuẩn bị ăn cơm tối.” Tôn Cẩn nói.
“Dạ vâng.” Diêu Diêu khéo léo gật đầu, đi lên tầng.
Đinh Tam Tam đã sớm dậy rồi, cô thay một bộ váy vải lanh màu trắng, bên eo có dây thắt lưng tinh tế buộc lại, thoải mái trang nhã.
“Em về rồi à.” Cô nghe được tiếng động, quay đầu nhìn người tiến vào.
“Chị dâu.” Diêu Diêu mỉm cười, đi tới, ôm eo cô.
Đinh Tam Tam đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện qua wechat với Đới Hiến, cô không thể không để điện thoại xuống, chuyên tâm xử lý tình huống của Diêu Diêu bên này.
“Cần chị giúp không?” Cô đưa tay lướt nhẹ qua tóc của Diêu Diêu, thấp giọng nói.
“Trong lòng em khó chịu.”
“Đới Quân đã làm chuyện không tốt gì sao?”
“Không có, chỉ là tự em cảm thấy càng lúc càng không xứng với anh ấy.” Diêu Diêu ngẩng đầu, vành mắt ửng đỏ, cô nói, “Hách Phương với anh ấy trò chuyện rất hợp nhau, anh ấy nói gì cô ấy cũng có thể lập tức phản ứng lại, chỉ có em, bọn họ nói xong rồi em còn không hiểu ra sao, cái gì cũng không hiểu…” Cô không phải Đinh Tam Tam, có trình độ học vấn cao IQ cao giá trị nhan sắc cao, cô chỉ là một cô gái bình thường, chỉ là bởi vì gặp được Đới Quân mới giống như rơi vào bể mật.
“Chị dâu, em từng ghen tuông với rất nhiều người, bạn gái cũ của anh ấy, thư ký của anh ấy, bạn bè của anh ấy… Nhưng không có lần nào giống như lần này, em chưa từng khó chịu như vậy.”
Đinh Tam Tam hỏi: “Vậy em có từng nghĩ, vì sao lần này trong lòng lại khó chịu như vậy chưa?”
Nguyên nhân, là cô cho rằng mình không có cách nào cho Đới Quân một ngôi nhà hoàn chỉnh, cho nên ở trước mặt anh liền cảm thấy thấp hơn một cái đầu, phóng khoáng và kiêu căng của ngày xưa đều mất đi rồi…
“Em là vợ của Đới Quân, có lời gì không thể nói với cậu ấy chứ? Chị tin tưởng nhân phẩm của cậu ấy, cậu ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với em.” Đinh Tam Tam nói chắc chắn.
“Vậy chuyện gì chị cũng nói cho anh cả sao?” Diêu Diêu lau nước mắt, phồng má nhìn cô.
Đinh Tam Tam hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười thư thái, “Đúng, là chị sai, có vài chuyện đúng là không thể nói với đàn ông bọn họ.”
Diêu Diêu ôm đầu gối ngồi ở trên ghế sofa, “Em biết lúc trước em làm bà chủ gia đình là quyết định sai lầm, em đã tách rời xã hội này, không có chung đề tài với anh ấy…”
“Lúc trước em học ngành gì?”
“Thiết kế thời trang.”
Đinh Tam Tam trầm mặc, chuyên ngành này, quả thực hơi gân gà [1].
[1] Gân gà (鸡肋): ví với chuyện làm một việc nào đó không có ý nghĩa, không có giá trị nhưng không làm thì tiếc.
“Chị dâu, có phải chị cảm thấy em rất vô dụng không?” Diêu Diêu duỗi tay bắt lấy cánh tay của cô, cố gắng tìm kiếm sự khẳng định.
“Quả thật vô dụng.” Đinh Tam Tam thở dài.
Diêu Diêu: “…”
Vành mắt cô lập tức ửng đỏ, tủi thân nhìn Đinh Tam Tam.
“Trước tiên đừng vội khóc, chị hỏi em, em ngoại trừ là vợ của Đới Quân còn là ai nữa?”
“Là Diêu Diêu…”
“Em ngoại trừ vây xung quanh cậu ấy thì cuộc sống riêng của em là như thế nào?”
“… Đi dạo phố cùng bạn bè có tính không?”
Đinh Tam Tam ném cho cô một ánh mắt khinh thường, cô tủi thân cúi đầu.
“Chị thấy em là ở nhà quá nhàn rỗi, nghĩ này nghĩ nọ.” Đinh Tam Tam duỗi tay vỗ vỗ đầu Diêu Diêu.
Diêu Diêu nghiêng đầu, nằm ở trong ngực Đinh Tam Tam, “Chị dâu, em rất hâm mộ chị… Chị xem chị lăn qua lăn lại một vòng lớn, anh cả lại càng yêu chị hơn, không hề ghét bỏ chị cố tình gây sự, nếu như em làm vậy, Đới Quân đã sớm ném em ra ngoài rồi.”
Đinh Tam Tam: “…” Cố tình gây sự, đây xem như là khích lệ sao?
“Chị dâu, chị nói từng tuổi này rồi, còn có thể làm gì đây?” Cô đột nhiên trở mình, ánh mắt nhìn chính diện với Đinh Tam Tam.
“Em muốn làm gì?”
“Em không biết.”
“Vậy thì đi thử từng cái một.”
“Đi thử?”
“Yên tâm, chỗ mẹ chị sẽ nói.”
Mặc dù Tôn Cẩn càng thương yêu Diêu Diêu hơn một chút, nhưng ở trên những chuyện đứng đắn này, lời nói của Diêu Diêu thực sự không có sức thuyết phục bằng Đinh Tam Tam. Nguyên nhân cuối cùng, tuy là Đinh Tam Tam và cô là bình đẳng, nhưng ở trước mặt người khác lúc nào cô cũng yếu hơn một tầng.
“Vậy em nghĩ lại một chút, em muốn đi làm gì.” Diêu Diêu xốc lên tinh thần suy nghĩ.
“Chị hỏi em, em có sở trường gì?” Đinh Tam Tam quyết định cân nhắc giúp Diêu Diêu.
“Sở trường…” Diêu Diêu cẩn thận suy nghĩ, nói, “Tiếng Nhật tiếng Đức em đều không tệ, cái khác thì…”
Cô khó mà nói ra miệng, thật ra là bởi vì cô ở trước mặt Đinh Tam Tam nên hoàn toàn là học sinh cá biệt.
“Chị biết rồi.” Đinh Tam Tam gật đầu như có điều suy nghĩ.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Đinh Tam Tam ngồi ở phòng khách xem ti vi. Diêu Diêu đỡ Tôn Cẩn đi dạo bên hồ, Hách Phương giúp đỡ người giúp việc trong phòng bếp thu dọn bát đũa.
“Chị dâu về rồi ạ? Còn cơm không chị?” Chỗ huyền quan truyền tới giọng nói của Đới Quân, cậu ta mới tan làm, vội vàng về nhà.
“Còn, chị bảo người giúp việc hâm lại cho cậu.” Đinh Tam Tam đứng dậy.
Đới Quân nói: “Cứ hâm trước đi ạ, em lên tầng tắm cái đã.”
Đinh Tam Tam nói với phòng bếp một tiếng, sau đó ngồi lại ghế sofa tiếp tục xem ti vi, loáng thoáng nghe được Hách Phương đang nói chuyện với vài người giúp việc, trong lời nói có nhắc đến hai vị thiếu gia của nhà họ Đới.
Đới Quân tắm rửa xong, thay một bộ quần áo ở nhà rồi đi xuống, cười nói: “Thấy chị về rồi, vậy thì cuối tuần này anh cả nhất định sẽ về.”
Đinh Tam Tam mỉm cười, nói: “Quản anh ấy có về hay không làm gì, em ăn cơm đi, làm xong rồi đấy.”
Người giúp việc bưng bữa tối lên bàn, Hách Phương thuận tiện cầm bát đũa cho cậu ta.
“Cảm ơn cô.” Đới Quân hết sức lễ độ nói.
Hách Phương mỉm cười, “Không cần khách sáo.”
Nói xong, cô ta liếc nhìn Đinh Tam Tam một cái, nói: “Tôi lên lầu đọc sách, hai người từ từ trò chuyện.”
Cô ta vừa đi, Đinh Tam Tam liếc mắt nhìn người giúp việc, người kia lập tức đứng ở cầu thang canh gác. Đinh Tam Tam đứng dậy, kéo ghế ra ngồi xuống.
Đới Quân có chút kỳ quái, bình thường chị dâu cậu ta cũng không quan tâm cậu ta ăn cơm như thế này.
“Em ăn của em đi, ăn xong rồi chị có chuyện muốn nói với em.” Đinh Tam Tam nói.
Giọng điệu của cô tùy ý như vậy, khiến Đới Quân không dám ăn uống lề mề, vội vàng ăn xong, liền hỏi: “Chị có chuyện gì cứ nói, có phải liên quan đến anh cả không ạ?”
“Không liên quan đến anh cậu, là liên quan đến vợ cậu.”
“Diêu Diêu?” Đới Quân có chút nghi hoặc.
“Bác sĩ tâm lý này có ý với cậu, cậu biết không?” Đinh Tam Tam cười hỏi.
Đới Quân kinh ngạc, “Không thể nào, em tuyệt đối không có ý đó với cô ta! Có phải Diêu Diêu hiểu lầm rồi không?”
“Diêu Diêu tin cậu, nhưng nhìn cậu trò chuyện với cô ta rất vui vẻ, em ấy có chút tự ti.”
“Tự ti? Cô ấy là vợ em cưới hỏi đàng hoàng, cô ấy tự ti cái gì? Nếu như cô ấy không thích Hách Phương này thì trực tiếp sa thải không được sao!” Đới Quân có chút gấp gáp.
Đinh Tam Tam rất hài lòng với thái độ
này của cậu ta, quang minh lỗi lạc, không hổ danh là người của Đới gia.
“Trọng điểm không phải Hách Phương, chuyện của cô ta chị sẽ xử lý.”
“Cảm ơn chị dâu.”
“Đừng vội cảm ơn, chị hỏi cậu, công ty cậu có chức vị phiên dịch không?” Đinh Tam Tam hỏi.
“Có, chị có bạn muốn ứng tuyển?” Đới Quân suy nghĩ một chút trước đó văn kiện thông báo tuyển dụng bên nhân sự đưa tới, trong đó hình như không có hạng mục tuyển phiên dịch, nhưng nếu như là bạn của chị dâu, vậy không có cũng nhất định phải có!
“Có cần phiên dịch tiếng Nhật hoặc tiếng Đức không?”
“Công ty hợp tác với rất nhiều công ty nước ngoài, trên cơ bản Nhật Hàn Đức Mỹ Pháp đều có, bạn chị chủ yếu ở phương diện nào?”
“Tiếng Nhật.”
“Được, để bạn chị tới gặp em, em tự mình phỏng vấn.”
Nghe được động tĩnh ở cửa chính, Đinh Tam Tam quay đầu nhìn thoáng qua hai người phụ nữ đi vào, mỉm cười, “Không cần, bây giờ bắt đầu luôn đi.”
Đới Quân nhìn theo ánh mắt của Đinh Tam Tam, hai người phụ nữ, một người là mẹ cậu ta, một người là vợ cậu ta…
“Diêu Diêu, em qua đây.” Đinh Tam Tam nói.
Diêu Diêu để người giúp việc tiếp nhận công việc của mình, cô nhìn Đới Quân cũng ở đây, cô chậm rãi bước tới, “Có chuyện gì hả chị…”
“Ông chủ Đới muốn phỏng vấn em, bây giờ em được không?” Đinh Tam Tam cười nói.
Tròng mắt Diêu Diêu như muốn rơi ra ngoài, “Phỏng, phỏng vấn?”
Đới Quân cũng nghi ngờ nhìn hai cô, “Chị dâu, hai người không phải đùa em chứ?”
“Không có, Diêu Diêu muốn tìm việc, chị đây là giúp em ấy đi cửa sau.” Đinh Tam Tam nói.
Đới Quân nhìn thoáng qua vợ mình, “Em tìm việc sao không nói với anh?”
“Tại sao phải nói với anh! Đây là chuyện của em.” Diêu Diêu phản bác.
Đinh Tam Tam lườm cô một cái, cô lập tức tắt lửa, cô là đến phỏng vấn không phải đến bới móc…
Đới Quân đỡ trán: “Em muốn làm nói thẳng là được rồi, đi vòng một đường lớn như vậy, không mệt sao?”
Diêu Diêu cắn môi, không biết làm thế nào nên nhìn về phía Đinh Tam Tam.
“Em nhìn chị dâu làm gì, rốt cuộc em là người nào.” Đới Quân nhìn dáng vẻ cô ngoan ngoãn nghe lời Đinh Tam Tam, không nhịn được đố kị.
Diêu Diêu duỗi tay kéo Đinh Tam Tam, “Lúc này, đừng tính toán mượn sức chị.
“Lúc này, là em phải chủ động mượn sức anh mới đúng chứ.” Đới Quân không còn gì để nói.
Hai vợ chồng nói qua nói lại, trái lại không có bầu không khí khó chịu như mấy hôm trước nữa. Đinh Tam Tam ở một bên thấy được mùi ngon, không biết lúc mình và Đới Hiến cãi nhau có phải cũng thú vị như thế này không.
“Chị dâu, chị nói đi.” Diêu Diêu khẽ đẩy Đinh Tam Tam, để cô phân xử.
Đinh Tam Tam ho một tiếng, nói: “Em đi làm đi, dù sao ở nhà buồn chán, đi công ty bọn họ còn có thể thuận tiện giám sát chồng em, một công đôi việc.”
“Tại sao em phải giám sát anh ấy.” Diêu Diêu bĩu môi.
Đới Quân đứng dậy, một tay kéo được Diêu Diêu, “Anh thấy em quên mất mình họ gì rồi, theo anh về phòng.”
“Chị dâu…” Diêu Diêu bấu lưng ghế, nhất định không đi cùng Đới Quân.
Đới Quân lại không đơn giản thô lỗ trực tiếp khiêng người như Đới Hiến, cậu ta lạnh mặt, có chút không vui.
Đinh Tam Tam đứng lên, vỗ vai Diêu Diêu, nói: “Không phải em hâm mộ chị có công việc sao? Bây giờ là cơ hội lấy lòng ông chủ đấy, đi đi.”
Diêu Diêu ra sức lắc đầu, Đới Quân rất hiếm khi tức giận, nhưng một khi anh tức giận sẽ rất khó dỗ, đêm nay cô nhất định sẽ rất thảm.
Đinh Tam Tam nhìn Đới Quân, nói: “Cậu đừng quá đáng quá nhé.”
“Em biết rồi.” Nói xong, cánh tay cậu ta dùng lực, kéo Diêu Diêu lên tầng.
Đinh Tam Tam tâm tình sảng khoái ngồi trên ghế sofa, người giúp việc pha cho cô cốc trà bưởi mật ong, cười đưa tới tay của Đinh Tam Tam, khen ngợi nói: “Vẫn là mợ cả có biện pháp.” (大少奶奶: cụm từ đại thiếu nãi nãi này t không biết để sao, tự dưng nhớ đến từ mợ cả hay dịch trong phim dân quốc nên để luôn)
“Cảm ơn dì.” Cô bưng cốc trà, cười tủm tỉm.
Người giúp việc quay về phòng bếp, đứng xem toàn bộ quá trình, rốt cuộc bà đã biết vì sao cậu cả lại thích Đinh Tam Tam rồi.
Xem ti vi một lát, Đinh Tam Tam đi lên tầng, vừa đi vừa gửi wechat cho Đới Hiến.
Tam Tam: Vừa có người khoe ân ái trước mặt em. (icon tủi thân)
Đới Hiến: Ai? Không thức thời như vậy, chọn lúc anh không có mặt mà xuống tay!
Tam Tam: Em trai em dâu anh.
Đới Hiến: Chờ anh, anh về tìm cơ hội trả thù lại.
Tam Tam suy nghĩ một chút, gõ chữ: Hay là thôi đi, nhìn bọn họ cãi nhau rất thú vị.
Đới Hiến: Cãi nhau? Thú vị?
Tam Tam: Đúng vậy.
Đới Hiến ngửa đầu nhìn trời, gửi tin nhắn âm thanh: Vợ à, em thật sự là đẩu M. (đẩu M: đã giải thích ở C22)
Tam Tam cười trả lời lại: Ai bảo anh không chơi với em.
Đới Hiến: Được được được, anh chơi với em, chờ anh trở lại, chúng ta nhất định đại chiến ba trăm hiệp mới xuống giường!
Đinh Tam Tam: …
Vì sao cảm thấy đề tài đang phát triển theo phương hướng không thể miêu tả?
Hôm sau, Diêu Diêu ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy, trong nhà ngoại trừ người giúp việc thì đều ra ngoài rồi. Đinh Tam Tam nghỉ ngơi xong quay lại bệnh viện làm việc, Đới Quân đưa Tôn Cẩn đi tham dự hội nghị hội đồng quản trị một tháng một lần, ngay cả Hách Phương đều không thấy bóng dáng.
Diêu Diêu hỏi người giúp việc, mới biết Hách Phương đã thu dọn hành lý, sáng sớm liền đi rồi.
“Đi rồi?” Diêu Diêu giật mình.
“Đúng vậy, mợ cả nói mình đã về rồi không cần phiền toái bác sĩ Hách Phương nữa, thanh toán tiền lương cho cô ấy, bảo người lái xe đưa cô ấy về nhà rồi.” Người giúp việc nói.
Diêu Diêu trợn to hai mắt, sau đó vui mừng lộ rõ trên mặt, nhảy tại chỗ hai vòng, ngay cả thắt lưng mỏi nhừ cũng không để ý đến nữa.
“Ôi, thắt lưng của tôi…” Cử động quá kịch liệt, quả nhiên gặp báo ứng.
Mấy người giúp việc cười rồi tản ra, đối với tất cả việc này trong lòng đều biết rõ.
Lời tác giả: gần đến kết thúc, mọi người muốn xem cái gì ở phiên ngoại? Có thể bắt đầu gợi ý nhé!