Edit: Dương
Người khác mang thai, người chồng sẽ vui mừng phấn khởi, Đinh Tam Tam mang thai, chồng cô mặt mày ủ rũ.
Có một buổi tối, Đinh Tam Tam buồn vệ sinh đến tỉnh ngủ, đang chuẩn bị đứng dậy đi nhà vệ sinh, đột nhiên nghe được anh đang nói chuyện.
“Bé con, ba yêu con…” Anh nằm sấp ở bên bụng cô nói thầm, giọng nói rất nhẹ nhàng rất nhu hòa.
Trong nháy mắt đó, nước mắt của Đinh Tam Tam suýt nữa tràn mi.
“Cho dù ba mẹ không giữ được con, kiếp sau con nhất định phải đầu thai vào một nhà tốt hơn…” Giọng nói của anh khàn khàn, giống như nghẹn một luồng khí mãnh liệt mà không phát tiết ra được.
Đinh Tam Tam giơ tay lên, xoa nhẹ trên đầu anh.
“Tam Tam?” Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô nước mắt sắp tràn mi.
“Đừng khóc, đừng khóc.” Anh trở mình ngồi dậy, rút khăn giấy ở tủ đầu giường tay chân luống cuống lau nước mắt cho cô.
Đinh Tam Tam nhắm mắt, lập tức chui vào trong ngực anh.
Anh hơi sửng sốt, sau đó giơ tay lên vỗ vỗ lưng của cô, nói: “Đừng đau lòng, nếu như thật sự không có duyên phận thì sau này chúng ta vẫn sẽ có một đứa bé khác…”
Lời như vậy, ngay cả chính anh đều không thể thuyết phục, huống chi là bé con và cô có huyết mạch tương liên.
Cô không khóc nức nở, không khóc thầm, cô ôm thắt lưng cường tráng của anh, vùi đầu vào trước ngực anh, ngửi được mùi vị an tâm trên người anh.
Cho dù cô không nói một lời, anh lại có thể hiểu được sự bất lực và khó chịu của cô. Tay của anh khẽ vỗ trên lưng cô, cảm xúc lẫn lộn, bây giờ không có ai hiểu rõ cảm nhận của đối phương hơn bọn họ.
Một lát sau, cô đẩy anh ra, xuống giường đi nhà vệ sinh.
Ngọn đèn màu cam sáng lên, anh ngồi ở trên mép giường nhìn màu sáng trong đêm tối kia, trong lòng vừa chua xót vừa tê dại.
…
Bạch Dư xách một túi rất to đi vào, mặt đầy mồ hôi, “Đến đây đến đây, uống trà chiều nào!”
Cô ấy mua đồ uống đi vào, mỗi người một chai, đông lạnh, giải khát.
“Cảm ơn cậu.” Đinh Tam Tam mỉm cười, nhận lấy đồ uống cô ấy đưa tới.
“Này, thầy Trầm, của anh.” Bạch Dư cười đặt đồ uống ở trên bàn làm việc của anh ta. (T không thích để Trầm lão sư nên để là thầy Trầm)
“Cảm ơn cô.”
Đinh Tam Tam không biết đang nghĩ gì, có chút thất thần. Một người đi tới trước mặt, anh ta đổi chai nước của mình với chai nước của Đinh Tam Tam.
“A, thầy Trầm, anh thích uống vị sơn tra [1] à?” Sau khi Bạch Dư nhìn thấy liền cười hỏi.
[1] Sơn tra: có vị chua, màu đỏ tươi, trông tương tự như quả táo tây dại nhỏ. Chúng được dùng để làm nhiều loại đồ ăn nhẹ kiểu Trung Hoa, bao gồm bánh sơn tra và đường hồ lô, ngoài ra còn được dùng làm mứt, kẹo thạch, nước quả, đồ uống chứa cồn và nhiều loại đồ uống khác.
“Ừ.” Trầm Túy đem chai nước soda của mình đặt ở trước mặt cô, cầm lấy chai nước uống vị sơn tra kia rồi ngồi về ghế sofa ban nãy.
Lúc này Đinh Tam Tam mới chú ý tới Bạch Dư mua cho cô là một chai trà vị sơn trà, mà phụ nữ có thai không thể ăn sơn tra. Chỉ là… cô quay đầu nhìn Trầm Túy đang đọc sách, làm sao anh ta biết được?
“Cô giáo Đinh, chuẩn bị phẫu thuật rồi.” Y tá đứng ở cửa hô lớn.
“À, tôi đến đây.” Cô không kịp nghĩ nhiều, đứng lên đi tới phòng chuẩn bị phẫu thuật.
Bạch Dư nhìn cô rời đi, trong chớp mắt liền ngồi xuống tay vịn của ghế sofa, nghiêng người qua, tò mò hỏi: “Này, thầy Trầm, anh và Tam Tam thật sự từng yêu nhau à?”
Trầm Túy cụp mắt, cho cô ấy một câu trả lời phủ định.
“Là tình báo tôi nghe được không đúng sao?” Bạch Dư có chút mơ hồ.
Thông thường mà nói, phụ nữ mang thai trước ba tháng sẽ xuất hiện phản ứng có thai, như buồn nôn các loại. Nhưng Đinh Tam Tam hoàn toàn không có, cô vào phòng phẫu thuật, nhìn mạch máu não không có phản ứng xấu, làm xong phẫu thuật như bình thường.
Yên tĩnh như vậy khiến cô có chút bất an, thậm chí cô hoài nghi đứa bé này có thật sự còn đang ở đây hay không, có lẽ bào thai trong bụng đã…
Trong lòng cô bất ổn, thừa nhận áp lực tâm lý trước nay chưa từng có.
Mãi đến một ngày nào đó, lúc cô mặc quần jean phát hiện bụng dưới chỗ đó hơi gồ lên, mới chính thức có cảm giác thật sự mang thai.
“Mặc váy đi.” Đới Hiến ở đầu bên kia điện thoại nói ra.
Vì thế, bác sĩ Đinh trước nay luôn ăn mặc kiểu tinh anh, ngày hôm sau mặc một cái váy lanh dài đến bệnh viện. Vóc người cô cao ráo, chỗ lồi chỗ vểnh, khiến bộ váy màu be nhạt nhẽo trở nên hấp dẫn, mê hoặc một nhóm lớn bệnh nhân và bác sĩ nam.
“Vết thương đã ổn rồi, về nhà chú ý đừng vận động mạnh, trong thời gian ngắn vẫn phải chú ý ăn uống…” Đinh Tam Tam đang kiểm tra phòng bệnh, theo thông lệ dặn dò bệnh nhân sắp xuất viện.
“Bác sĩ Đinh, cô có người yêu chưa?” Bệnh nhân đột nhiên cắt lời cô, chăm chú hỏi.
Đinh Tam Tam nhướng mày: “Tôi kết hôn rồi.”
Tám người trong phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh lại, lặng ngắt như tờ.
“Sao vậy?” Đinh Tam Tam có chút không quen yên tĩnh như thế này, cô liếc nhìn một vòng, phát hiện mọi người đều đang nhìn cô.
“Không có, là rất đáng tiếc, nhà tôi có một đứa cháu xấp xỉ tuổi cô, là một kiến trúc sư rất nổi tiếng, vốn muốn giới thiệu nó cho cô.” Bệnh nhân cười nói.
“À, cảm ơn dì.” Đinh Tam Tam cười nói cảm ơn, giống như đã rất quen thuộc lời như vậy rồi.
Trên thực tế đúng là như vậy, bác sĩ nữ và giáo viên nữ giống nhau, đều là mặt hàng được tranh đoạt trên thị trường xem mắt. Đinh Tam Tam thường xuyên đối mặt với cô dì bên nội bên ngoại hoặc người nhà bệnh nhân, cho nên rất quen với câu hỏi như vậy.
Sau khi kiểm tra phòng bệnh xong, cô một mình đi đến khoa phụ sản.
Hôm nay đúng lúc là tháng thứ ba của bào thai. Cô có thể đi làm kiểm tra rồi.
“Không cần căng thẳng, hơi đau, nhưng tớ bảo đảm bé con và cậu đều sẽ không sao.” Cô nằm ở trên giường bệnh của phòng phẫu thuật, hai đầu gối hơi cong, bác sĩ Từ an ủi cô.
“Ừm.” Đinh Tam Tam nhắm mắt, tay hơi nắm chặt.
Lấy mẫu gai nhau chính là dưới chỉ dẫn của máy quét siêu âm [2], bác sĩ đem ống dẫn qua âm đ*o, cổ tử c.ung [3] đưa vào gai nhau ở cuống rốn [4], dùng ống tiêm rỗng hút một ít gai nhau để kiểm tra. Lấy mẫu gai nhau đối với bào thai có nguy hiểm nhất định, cho nên
lựa chọn bệnh viện và sở nghiên cứu chính quy là rất quan trọng.
[2] Máy quét siêu âm: được bác sĩ sử dụng để đọc những thông tin quan trọng và cung cấp hình ảnh thai nhi trên màn hình, bố mẹ cũng có thể nhìn thấy.
[3] Cổ tử cu.ng: là phần dưới của tử c.ung trong hệ sinh dục nữ giới. Cổ tử c.ung thường có độ dài từ 2 đến 3 cm và hình dạng gần như hình trụ, và thay đổi trong thai kỳ.
[4] Cuống rốn: là một bộ phận giúp cung cấp dinh dưỡng nuôi thai nhờ sự kết nối thai nhi với nhau thai trong tử cu.ng người mẹ.
Lấy mẫu xong, bác sĩ Từ nói: “Ngày kia không phải ngày trực của cậu sao? Kết quả kiểm tra ngày kia tới lấy là được, hy vọng cậu có thể sinh một em bé khỏe mạnh.”
“Ừ, cảm ơn cậu.”
Đinh Tam Tam nghĩ chỉ cần bé con không mắc bệnh thiếu máu Địa Trung Hải loại trầm trọng, cô sẽ sinh bé con ra. Cô không mơ mộng hão huyền 25% quý giá kia, cô chỉ cầu không phải 25% khác là được rồi.
Buổi chiều, Đinh Tam Tam xin nghỉ phép nửa ngày, một mình về nhà.
Mở cửa ra, cô ngửi thấy mùi nhân sâm [5] đương quy [6], cô cho là Đới Hiến đã trở lại, gọi một tiếng, người trong phòng bếp đi ra lại là mẹ cô.
[5] Nhân sâm, [6] Đương quy: là hai vị thuốc trong Đông y.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Đinh Tam Tam kinh ngạc.
“Kiểm tra thế nào?” Mẹ Đinh đi tới, cầm tay của cô hỏi.
“Sao mẹ biết, Đới Hiến nói cho mẹ?” Đinh Tam Tam căng thẳng trong lòng.
Mẹ Đinh duỗi tay, đánh một cái ở sau gáy cô, “Con đấy, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho ba mẹ, con thật sự coi mình là từ tảng đá chui ra sao?”
“Con sợ ba mẹ lo lắng.”
“Mẹ có lo lắng, nhưng không phải lo lắng cho đứa bé, mẹ lo lắng cho con.” Mẹ Đinh nói, “Con từ nhỏ đã độc lập, bất cứ chuyện gì đều thích tự mình định đoạt tự mình chống đỡ, thật không biết cái này là chuyện tốt hay xấu.”
Đinh Tam Tam mỉm cười, nói: “Mẹ đang nấu canh sao?”
“Ừ, Đới Hiến nói con sẽ về, mẹ đến sớm hầm ít canh.”
“Cảm ơn mẹ, vậy con đi ngủ một lát.” Đinh Tam Tam duỗi tay ôm mẹ Đinh, sau đó đi tới phòng ngủ.
Mẹ Đinh đứng tại chỗ, lấy điện thoại gọi cho Đới Hiến: “Mẹ thấy Tam Tam tâm tình không tốt, có phải kết quả kiểm tra không tốt không?”
Đới Hiến rất lo lắng, anh nói: “Mẹ đừng lộ ra gì đó trước mặt cô ấy, ngày mai con sẽ về, con sẽ ở bên cạnh cô ấy.”
“Được, con bé cũng chỉ phục con thôi.”
Đinh Tam Tam tâm tình không tốt, nhưng là bởi vì lúc kiểm tra ống dẫn vào trong cơ thể mình, trong bụng cô không thoải mái, đành phải ngủ một giấc để tê liệt bản thân.
Cô vừa ngủ liền ngủ đến tám giờ tối, giữa chừng mẹ Đinh gọi cô cô cũng không lên tiếng trả lời, mãi đến khi một cơ thể quen thuộc sát lại gần, cô mới tỉnh lại.
“Sao anh đã về rồi?” Cô hơi mở mắt ra, nhìn thấy người vốn nên là ngày mai mới về.
Vừa nghĩ tới có thể một mình cô chịu đựng đau đớn, anh làm sao có thể ngồi yên? Lái xe ba tiếng về nhà, anh chỉ muốn ôm cô nói cho cô biết không sao cả.
Đới Hiến dùng chăn bọc cô lại, một đôi tay dài ôm cô vào trong ngực mình, anh nói: “Tam Tam… Không sao, cho dù không giữ được bé con cũng không sao…”
Giọng của anh nghe ra có đau đớn đè nén, vừa mờ mịt vừa nghẹn ngào.
Đinh Tam Tam đầu óc mơ hồ, nghe xong lời anh nói lại càng thêm mơ hồ, “Anh nói cái gì?”
“Tam Tam…” Anh ôm cô, vùi đầu vào bên cổ cô, có chất lỏng ấm áp lướt qua.
“Chồng à, anh đang khóc sao?” Đinh Tam Tam bị chấn động, đã tỉnh táo lại rồi.
“Một lát thôi, em đừng động.” Anh nghẹn ngào nói.
Đinh Tam Tam không thể không giải thích, cô nói: “Còn chưa có kết quả kiểm tra, em là về nhà ngủ một giấc, không phải đau lòng.”
Đới Hiến sửng sốt, ngẩng đầu: “Không phải kết quả không tốt?”
“Không phải.”
Tròng mắt của anh sắp rơi ra ngoài, nhìn khuôn mặt Đinh Tam Tam dần hiện ra ý cười, có chút xấu hổ.
“Anh vừa khóc đấy.” Đinh Tam Tam duỗi tay xoa nhẹ mắt anh, mang theo ý cười dịu dàng.
Cô từng nghe Tôn Cẩn nói, Đới Hiến là người bị thủ trưởng đánh gãy bảy cây gậy cũng không rơi một giọt nước mắt, có thể chịu đựng đến chết. Nhưng bây giờ, cô nhìn thấy nước mắt của anh, trong lòng lại ấm áp giống như ngâm mình trong suối nước nóng.
Nước mắt của đàn ông, hoặc chấn động, hoặc kinh động, nhưng nước mắt của anh, khiến cô vừa đau lòng vừa vui vẻ.
“Đồng chí Tiểu Đới, không cần sợ.” Cô chống cổ tay, ngửa đầu, đôi môi dán trên môi anh.
Anh duỗi tay vòng qua sau gáy cô, khiến cô hoàn toàn ngã ở trong ngực anh, sau đó xúc động hôn lại.
Quách Phù Dung tính cách dữ dằn trong《Võ lâm ngoại truyện》đã từng nói qua một đoạn rất xúc động, cô ấy nói: Thời gian dài, tình cảm sâu đậm cũng sẽ mơ hồ, vậy đến lúc đó dựa vào cái gì để chứng minh các người là thật lòng yêu nhau? Áp lực bên ngoài, áp lực càng lớn, trắc trở các người cần vượt qua sẽ càng nhiều… Những người mà không trải qua đau khổ, gió vừa thổi thì cái gì cũng không có, chỉ có người cùng đi qua gian nan khổ cực thì đôi bên sẽ càng buộc càng chặt…
Đới Hiến và Đinh Tam Tam cũng không biết đứa bé này có thể bình an đi tới trên đời này hay không, nhưng bọn họ tin rằng, bất kể kết quả ra sao, bọn họ đều có thể thản nhiên tiếp nhận.
Nói khuôn sáo một chút, là bởi vì tình yêu.
Nói thanh cao một chút, cũng là bởi vì tình yêu.
Lời tác giả: rất mát mẻ ~ mát mẻ khiến tôi vui vẻ ~ viết văn rất thoải mái!