Edit: Dương
Lưu ý: tất cả chỗ gạch chân trong chương này đều là thuật ngữ trong mạt chược, t không hiểu nên không chú thích được, mong mọi người thông cảm.
Sáng sớm hai ngày sau, sau khi Đới Hiến hôn Đinh Tam Tam còn đang say giấc, anh đi tụ hợp với nhóm nhỏ của mình, rời khỏi thành phố B.
Lúc bữa sáng, Đinh Tam Tam luôn cảm giác mí mắt phải của mình đang giật liên tục, cô chớp chớp mắt, hỏi Diêu Diêu: “Gần đây công việc của em có ổn không?”
“Rất tốt… ngoại trừ người nào đó ác ý gây phiền phức.” Nói xong, Diêu Diêu nhanh chóng trừng mắt với Đới Quân ngồi đối diện.
Đới Quân: “Em ăn xong rồi à? Ăn xong thì đi thôi.”
Diêu Diêu mất hứng nói: “Anh đi trước đi, đợt lát nữa tự em lái xe.”
“Tại sao?” Đới Quân nhíu mày.
“Lần trước có người nhìn thấy em đi ra từ xe riêng của anh, nói em là tình nhân anh bao nuôi.” Diêu Diêu nhếch mép, lộ ra một nụ cười u ám.
Đới Quân nhướng mày: “Ai mắt mù như thế, ngay cả bà chủ cũng không nhận ra?”
Diêu Diêu hừ một tiếng, nói: “Anh cho là nói như vậy thì em sẽ bỏ qua cho anh! Nhất định là anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không tại sao người ta nhìn thấy chúng ta ở cùng một chỗ lại nghĩ em là tình nhân, mà không phải phu nhân của anh?”
“Chị dâu, chị nói đúng không?” Diêu Diêu nghiêng đầu, tìm kiếm đồng minh.
Đới Quân cũng nhìn về phía Đinh Tam Tam: “Chị dâu, chị phải nói lời công bằng.”
Đinh Tam Tam đỡ trán: “Ôi, chị hơi đau đầu, muốn về phòng nằm một lát, chuyện của hai đứa chị không tham dự…”
Vợ chồng đánh nhau, người ngoài vẫn là tránh đi mới đúng, Đinh Tam Tam sáng suốt chạy trốn.
“Chị dâu…” Diêu Diêu đứng dậy, đang chuẩn bị hỏi cô có phải là không thoải mái hay không, kết quả sau khi gọi một tiếng thì phát hiện bước chân của Đinh Tam Tam liền tăng tốc.
Diêu Diêu xoay người, tức giận lườm Đới Quân: “Ngay cả chị dâu đều thiên vị anh!”
“Vậy không phải chứng minh anh quang minh lỗi lạc sao?” Đới Quân tiến lên, đỡ bả vai của Diêu Diêu đi ra ngoài, Diêu Diêu ngượng nghịu, không đẩy ra.
Đới Quân nói: “Cho tới nay đều là em không muốn công khai thân phận của mình trước mặt đồng nghiệp, lần đó không phải anh phối hợp với em? Nếu như em phiền chán, anh lập tức giới thiệu em với mọi người, có được không?”
“Không được, như vậy thì em không thể cùng đồng nghiệp đi ăn thịt nướng!” Diêu Diêu nghiêm túc đưa ra kháng nghị.
“Tùy em vậy, em vui là được rồi.” Đới Quân cúi đầu, nhéo mặt của Diêu Diêu, mềm nhũn, xúc cảm rất tốt.
Trên tầng, Đinh Tam Tam vẫn đứng trước gương quan sát mí mắt của mình, luôn cảm thấy giật giật như vậy không phải điềm báo tốt. Mặc dù bình thường cô cũng không mê tín những thứ này, nhưng bây giờ Đới Hiến xa nhà, cô vẫn luôn có cảm giác tinh thần bất an.
Cô xoay người cầm điện thoại lên, suy nghĩ một chút, gọi điện thoại đến một người.
“Tam Tam?” Đới thủ trưởng đang ngồi trong phòng làm việc nghe cấp dưới báo cáo thì nhận được cuộc gọi, ông hơi giật mình.
“Ba, ba có biết nhiệm vụ lần này của Đới Hiến bọn họ không ạ?” Đinh Tam Tam ngồi ở mép giường, có chút căng thẳng.
Thủ trưởng trầm mặc một lát, vẫy tay ra hiệu người chờ ở bên cạnh đi ra ngoài.
“Tam Tam, cho dù ba biết thì cũng không thể nói cho con, đây là quy tắc bảo mật.”
“Con biết, không phải con muốn biết nhiệm vụ cụ thể của bọn họ, con chỉ muốn biết anh ấy có nguy hiểm không ạ?”
“Trên chiến trường, không chỗ nào không nguy hiểm.” Thủ trưởng nói.
Tam Tam cắn môi, không biết nên nói tiếp thế nào.
“Chồng của con, con trai của ba, là một quân nhân vô cùng ưu tú. Bất luận gặp phải hoàn cảnh gian nan như thế nào, nó nhất định sẽ vì tín ngưỡng, vì chúng ta mà kiên trì.” Thủ trưởng mở miệng, nói như vậy.
“Vâng… là con hay nghĩ ngợi lung tung, làm phiền đến ba rồi ạ?”
“Không có. Nếu như con lo lắng, có thể gọi điện thoại cho ba bất cứ lúc nào.”
Đinh Tam Tam cười một tiếng: “Con cảm ơn ba.”
“Chăm sóc tốt bản thân, Đới Hiến sẽ bình an trở về.”
“Vâng.”
Đinh Tam Tam cúi đầu nhìn chăm chú vào điện thoại, một lát sau, cô phát hiện mí mắt của mình lại không giật nữa.
Đang ngẩn người, Đinh Tam Tam nhận được điện thoại của Tiểu Chung, thanh âm hoạt bát của cô ấy lập tức theo điện từ truyền qua đây.
“Tam Tam, buổi chiều cậu làm gì không? Có muốn cùng đi dạo phố không!”
“Được.” Thay vì ở nhà suy nghĩ vẩn vơ, còn không bằng đi ra ngoài, buông lỏng một chút.
Đinh Tam Tam cho rằng chỉ một mình Tiểu Chung, không nghĩ tới cô ấy sẽ dắt Tiểu Bảo theo.
“Tam Tam…” Củ cải đỏ vui vẻ chạy tới, cậu bé sắp bốn tuổi rồi, dáng dấp có chút anh tuấn, phỏng chừng sau này sẽ giống như ba cậu bé mê hoặc một nhóm phụ nữ.
“Tam Tam!” Tiểu Bảo ôm bắp đùi của cô ngước lên nhìn cô, ánh mắt trong suốt, tràn ngập mong đợi.
Đinh Tam Tam đưa tay kéo bàn tay nhỏ của cậu bé, sờ sờ khuôn mặt cậu bé: “Tiểu Bảo càng lúc càng đẹp trai.”
“Đẹp trai!” Tiểu Bảo cười chỉ vào mình.
Tiểu Chung từ phía sau đuổi theo tới, nói: “Thằng nhóc này, lại bắt đầu tự khen mình. Này, Tam Tam, mấy ngày không gặp hình như bụng cậu lớn hơn nhiều rồi.”
“Cái gì mấy ngày không gặp, nửa tháng rồi.” Đinh Tam Tam cười nói.
Tiểu Chung khom lưng bế Tiểu Bảo lên, chỉ bụng của Đinh Tam Tam, nói: “Tam Tam sinh em bé thì sẽ không thích con nữa, con đau lòng không?”
“Này!” Đinh Tam Tam cảm thấy buồn cười, sao lại có người mẹ ăn hiếp con mình như vậy.
Tiểu Bảo rộng rãi, không hề để ý chút nào, cậu bé nói: “Bé con của Tam Tam, con thích.”
“Miệng nhỏ của con đủ ngọt đấy.” Tiểu Chung cười nhạo cậu bé.
Tiểu Bảo cười tủm tỉm nhìn về phía Đinh Tam Tam, quả nhiên, người kia lại gần hôn một cái lên mặt cậu bé.
“Oa, bạn nhỏ Tống Mục Thừa, con rất biết lừa gạt thơm môi đấy!” Tiểu Chung kêu to.
Tiểu Bảo nghiêng đầu tựa vào vai Đinh Tam Tam, dáng vẻ rất thân mật với cô.
“Đinh Tam Tam, sao con trai tớ thích cậu thế, không bằng gả con gái cậu cho nó đi, cũng xem như tác hợp cho mảnh lòng son của nó.” Tiểu Chung cười nói.
Đinh Tam Tam lau mồ hôi: “Bọn nó còn nhỏ như vậy, cậu mất trí rồi à.”
“Tiểu thiên kim của Đới gia, sau này lớn lên nhất định là trăm nhà xin cưới, nếu như tớ không sớm định vị trí thì Tiểu Bảo nhà tớ có thể đứng vào hàng ngũ sao?” Hai người cười nói đi vào trong trung tâm thương mại, mỗi người một tay, dắt củ cải đỏ đi ở giữa.
“Bây giờ là xã hội tự do yêu đương.”
“Để bọn nó tiếp xúc nhiều hơn thôi, thanh mai trúc mã rất dễ bồi dưỡng cảm tình.”
“Chung Tiểu Kỳ, cậu là mẹ ruột của Tiểu Bảo sao? Loại chuyện bán con cầu vinh mà cậu cũng làm tự tin thế.”
“Trời ơi, là tớ tin tưởng gen của cậu và Đới Hiến, sau này công chúa nhỏ nhất định là ánh sáng tỏa ra bốn phía, tớ rất yên tâm, huống chi với loại ánh mắt nhan khống này của con trai tớ, nó nhất định thích công chúa nhà cậu.”
Đinh Tam Tam: “…” Lần đầu nghe người ta nói bóc trần con ruột mà có đạo lý có căn cứ như thế, không hổ danh là thiếu nữ miệng ti tiện Chung Tiểu Kỳ.
…
Trong thời gian nghỉ sinh của Đinh Tam Tam, chớp mắt đã đến Tết âm lịch. Trên đường giăng đèn kết hoa chào đón năm mới, trong nhà cũng thu xếp vô cùng náo nhiệt.
“Tam Tam, đừng ngồi ngủ ở chỗ này, coi chừng cảm lạnh.” Tôn Cẩn nhìn Tam Tam ngồi trên ghế nghiêng đầu ngủ gật liền đánh thức cô, “Có phải tối qua con không nghỉ ngơi tốt không? Mau về phòng ngủ đi.”
Đinh Tam Tam cũng không biết bản thân ngủ lúc nào, hình như mười lăm phút trước còn cầm đọc một quyển y học đại cương, sau một giây thì ngủ mất.
“Mẹ, con không sao, con đứng dậy đi lại một chút.” Đinh Tam Tam đứng lên, Tôn Cẩn nhanh chóng duỗi tay đỡ cô, sợ cô đụng vào gì đó.
Càng tới gần ngày sinh cô càng ham ngủ, có lúc đang nói chuyện cô cũng có thể ngủ, còn ngủ rất ngon.
“Chị dâu, tối nay chị có đón giao thừa không?” Diêu Diêu treo xong đèn lồng ở bên ngoài, giậm chân chạy vào, xua tan hơi lạnh trên người.
“Có chứ, ban ngày chị ngủ nhiều, trái lại buổi tối không buồn ngủ, vừa vặn đón giao thừa.”
Đinh Tam Tam hoạt động cánh tay một chút, cảm giác hơi cứng ngắc.
“Vậy được, buổi tối chúng ta vừa đủ một bàn.”
“Một bàn?”
“Đúng thế, một bàn mạt chược!” Diêu Diêu nháy mắt.
Đinh Tam Tam lắc đầu: “Chị không biết chơi, chị nhìn mọi người chơi thôi.”
“Đêm dài đằng đẵng, bọn em dạy chị chơi, cùng lắm là chị nộp ít học phí thôi.” Diêu Diêu cười hi hi nói.
Đới Quân từ thư phòng đi ra, đứng trên cầu thang cười nhạo Diêu Diêu: “Không đánh lại anh cả nên ở đây tìm chị dâu chịu trận, em rất biết chọn người đấy.”
Diêu Diêu làm ra vẻ muốn đánh Đới Quân: “Em đây là ba thiếu một, không có cách nào mới kéo chị dâu ra sân.”
Đới Hiến đi làm nhiệm vụ, đến giờ chưa về, Đới thủ trưởng mỗi khi đến năm mới thì sẽ đi thăm hỏi đơn vị cơ sở, càng không ở nhà, cho nên bọn họ nhất định phải kéo được Đinh Tam Tam mới đủ một bàn.
Tôn Cẩn cười nói: “Tam Tam đừng sợ, mẹ làm chỗ dựa cho con, con thua thì mẹ bù cho.”
“Oa, thật thiên vị!” Diêu Diêu kêu to, nhanh chóng tiến lên kéo tay Tôn Cẩn, “Vậy con thì sao? Con thì sao?”
“Con? Một con ma bài bạc, tự chịu lời lỗ đi.” Tôn Cẩn chọc vào gáy Diêu Diêu, “tàn nhẫn” nói.
Diêu Diêu hét thảm: “Xong rồi, thất sủng rồi…”
Mọi người đều nở nụ cười, bởi vì vai hài Diêu Diêu này nên hình như bầu không khí của năm mới càng vui thêm.
Buổi tối, sau khi ăn cơm tối xong người giúp việc liền bày bàn mạt chược ra ngoài, mọi người vừa xem Xuân vãn [1] vừa chơi mạt chược, còn phải nhìn chăm chú vào Đinh Tam Tam nhắc nhở cô tìm bài.
[1] Xuân vãn: chương trình gala mừng năm mới của CCTV bên Trung.
“Ngay cả quy tắc chị đều không hiểu, tại sao còn có thể cùng một màu!” Diêu Diêu oán giận với Đinh Tam Tam, sau đó đau lòng bắt đầu bỏ tiền.
Đinh Tam Tam mỉm cười: “Vận khí tốt.”
Kế tiếp, Diêu Diêu phân biệt đánh cho Tôn Cẩn điểm pháo, đánh cho Đinh Tam Tam điểm giang, cuối cùng còn bị Đới Quân hồ hết bài.
Diêu Diêu muốn khóc, hai người còn lại thắng tiền thì cũng quên đi, gừng càng già càng cay, vì sao ngay cả Đinh Tam Tam mới chơi đều có thể thắng tiền của mình chứ!
“Trời ơi, tôi đây là vận số gì cơ chứ!” Diêu Diêu nhào ở trên bàn khóc than.
Đới Quân nhướng mày, “Vì hy vọng quá lớn nên em thua cả ba người.”
“Em hy vọng quá lớn chỗ nào? Hy vọng quá lớn chỗ nào?” Diêu Diêu trợn mắt.
“Anh đánh nhị điều [2] em không hồ, chị dâu đánh bát điều [2] em không hồ, cứ khăng khăng đòi tự tìm?” Đới Quân bóc trần bàn tính của Diêu Diêu.
Diêu Diêu phồng má lên: “Em thua nhiều như vậy, muốn tự tìm cũng là hợp tình hợp lý.”
“Cho nên đáng đời em càng thua càng nhiều.”
“Em tưởng là ngũ điều [2] vẫn còn rất nhiều, dù sao cũng phải tìm được một con chứ!” Diêu Diêu ấm ức nói.
[2] Nhị điều, bát điều, ngũ điều: là quân bài trong mạt chược.
“Ngũ điều?” Đới Quân cười lạnh một tiếng, sau đó tiện tay đẩy bộ bài trước mặt Đinh Tam Tam xuống, “Em đi đâu tìm ngũ điều?”
Diêu Diêu định thần lại, chỗ Đinh Tam Tam có bốn con ngũ điều.
“Chị dâu, sao chị không giang, cái này không phải cố ý gạt em sao!” Diêu Diêu bị lối đánh này làm vỡ mắt kính.
“Nhất định phải giang sao?” Đinh Tam Tam còn chưa hiểu quy tắc chơi, cô nói, “Chị đây ba bốn năm là một bộ bài, giang rồi thì chị thiếu ngũ điều.”
Diêu Diêu nghiêm túc đếm một lượt, nhị điều đã sớm hết rồi, Đinh Tam Tam thật đúng là không thể đem ngũ điều giang xuống, nếu không cô liền không thể dừng hồ.
Diêu Diêu thần sắc bi thương, duỗi tay nắm tay áo của Đới Quân, nước mắt long lanh nhìn anh, “Ngay cả chị dâu đều biết đánh hơn em, cầu an ủi…”
Đới Quân vỗ vỗ đầu Diêu Diêu, dịu dàng nói: “Đây là hoạt động trí nhớ, em thua chị dâu cũng bình thường.”
“Phốc!” Một chút máu cuối cùng của Diêu Diêu, rốt cuộc hao tổn hết sạch.
Giao thừa vui vẻ liền kèm với tiếng gào thét của Diêu Diêu mà kết thúc, kế tiếp chính là hoạt động đi thăm bạn bè người thân quy mô lớn.
Bởi vì Đinh Tam Tam mang thai nên được loại bỏ khỏi hạng mục hoạt động này, Tôn Cẩn lo lắng quá nhiều người tới nhà thăm hỏi quấy rầy đến cô, đặc biệt bảo Đới Quân đưa cô về nhà mẹ đẻ.
Bây giờ cô là động vật bảo hộ cấp đặc biệt, ngay cả Đinh Nhất Trạch loi choi cũng không dám đụng vào cô, cả ngày “em gái lớn em gái nhỏ”, suýt nữa khiến Đinh Tam Tam phiền muốn chết.
“Kính nhờ anh, một phút khôi phục bình thường có được không?” Đinh Tam Tam không chịu nổi anh trai ân cần như vậy.
“Anh quan tâm em thôi!” Đinh Nhất Trạch bưng đĩa đựng hoa quả ngồi xổm trước mặt Đinh Tam Tam, “Nữ vương bệ hạ, người muốn ăn cái nào, xin hãy nói với tôi.”
“Anh giơ tận miệng cho em ăn?”
“Có thể, em đừng nói cho vại giấm chua Đới Hiến biết là được!” Đinh Nhất Trạch cười nói.
Sau đó anh ta liền thấy sắc mặt của em gái lập tức ảm đạm, rõ ràng là nhớ đến người nào đó.
“Ơ kìa, người này rất không đáng tin cậy, chờ cậu ta về anh giúp em giáo huấn cậu ta, nói trong vòng hai tháng trở về, có phải nhất định chờ ngày em sinh mới về hay không đây!” Đinh Nhất Trạch căm phẫn nói.
Mẹ Đinh ở trong bếp không nghe nổi nữa, đi ra đạp cho con thứ hai một phát, toàn nói những thứ không nên nói, đúng là đồ con trai không có ánh mắt.
“Mẹ, mẹ làm gì thế?” Đinh Nhất Trạch nghiêng người, đĩa hoa quả suýt nữa thì rơi xuống.
Mẹ Đinh ngồi bên người Đinh Tam Tam, nói: “Đừng lo lắng, cách ngày dự sinh còn hơn hai mươi ngày nữa, nhất định có thể về kịp.”
“Vâng.” Đinh Tam Tam nắm quả quýt hồng, miễn cưỡng mỉm cười.
Làm vợ của quân nhân phải vượt qua áp lực tâm lý, Đinh Tam Tam đã sớm lĩnh giáo vài lần, cho nên cô chỉ có thể đè xuống cảm xúc trong lòng, tự nói với mình đừng ảnh hưởng đến người xung quanh, để mọi người vui vẻ qua năm mới.
Thế nhưng, nỗi nhớ lớn dần, nhanh chóng bao phủ từng ngóc ngách trong nội tâm của cô, cô đi tới chỗ nào hình như cũng không thể tránh khỏi nhắc tới anh.
Nhất định phải bình an.
Lời tác giả:
Anh Hiến ở nơi xa: He he he, vợ của anh thật lợi hại! Một chút liền thông suốt, đại sát tứ phương!
Đinh Tam Tam sắp biến thành hòn vọng phu: Bớt nói nhảm, mau cút về đây cho em!
Chương này không có anh Hiến xuất hiện, ở đây bổ sung chút vui đùa, để tránh anh Hiến quá tức giận.
Chương sau anh Hiến trở lại, tiếng chuông kết thúc chính thức gõ rồi!