Bởi vì lần trước Đới Hiến lập quân công nên được điều đến nhậm chức ở trụ sở chính của quân khu thành phố, bắt đầu đi làm tan làm giống như công chức bình thường, đối với chuyện này, Tôn Cẩn bày tỏ rất hài lòng, không yêu cầu Đới Hiến chuyển nghề nữa. Còn Đinh Tam Tam sau hai tháng hậu sản thì phục chức đi làm, bắt đầu bận rộn cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình.
Trẻ con luôn thay đổi chóng mặt, qua giai đoạn sáu tháng đầu nhốn nháo thì cặp cha mẹ lính mới Đới Hiến và Đinh Tam Tam nhìn chung cũng có thể ứng phó thành thạo. Con gái của bọn họ tên là Đới Kha, tên ở nhà là Tiểu Quả Nhi, là một bé gái vô cùng đáng yêu, bây giờ đang ở giai đoạn vật gì cũng muốn nhét vào miệng.
Bây giờ gia đình bọn họ ở trong biệt thự nhỏ mà Tôn Cẩn tặng, sát vách chính là nhà Đới Quân, người đến thăm tấp nập, từ sáng đến tối công chúa nhỏ đều không cô đơn.
Đinh Tam Tam vừa tan làm thì lập tức chạy về nhà, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười khanh khách của con gái, khóe miệng cô cong lên, đi nhanh vào nhà.
“Tam Tam về rồi à?” Mẹ Đinh chú ý tới cô đầu tiên, cười đi qua giúp cô cầm túi. Đây là chuyện chưa từng thấy qua, nguyên nhân chính là trong túi của Đinh Tam Tam có khẩu phần lương thực của Tiểu Quả Nhi, bà ngoại chu đáo hiển nhiên là muốn cầm đi xử lí để làm bữa tối cho cháu gái.
Tôn Cẩn đang ngồi trên cái đệm đỡ Tiểu Quả Nhi bò dậy, bà đoan trang lễ độ hơn nửa đời người, còn chưa từng ngồi trên đất như thế này.
“Mẹ, để con, mẹ có mệt không?” Đinh Tam Tam đi tới.
“Mẹ không mệt, con đi làm mệt hơn, con đi nghỉ ngơi đi.” Tôn Cẩn cười dịu dàng đỡ cháu gái nhỏ, hoàn toàn không có dáng vẻ mệt mỏi.
Mà bé gái dùng sức nhảy nhót kia còn đang gọi Đinh Tam Tam để tìm sự quan tâm, “A a à à”, ý bảo mẹ nhanh để ý tới bé, bé biết đứng rồi.
Đinh Tam Tam mỉm cười, sờ mái tóc mềm mượt của Tiểu Quả Nhi, nói: “Tiểu Quả Nhi giỏi quá.”
Đôi mắt to tròn xoe của Tiểu Quả Nhi cực kì giống cô, nhìn vẻ mặt của Tam Tam giống như đang phân biệt xem cô nói đúng hay nói bừa, giống như cô nhóc lanh lợi.
Bé duỗi tay hướng tới chỗ Đinh Tam Tam, muốn bế.
“Quả nhiên càng thích mẹ hơn.” Tôn Cẩn ở bên cạnh cười lắc đầu, “Chúng ta chơi với con bé cả ngày, con vừa về thì con bé vẫn làm nũng với con.”
Tam Tam sờ mái tóc mềm mại của con gái, cười hỏi: “Bạn nhỏ Đới Kha, con đang làm nũng à?”
Tiểu Quả Nhi vùi đầu cọ xát ở cổ cô, hơi ngứa, ngứa đến tận đáy lòng.
Bên ngoài truyền đến tiếng xe ô tô, ánh mắt Tam Tam sáng lên, bế Tiểu Quả Nhi đi tới cửa sổ sát đất, vừa đi vừa nói: “Có phải ba con về không, chúng ta đi nhìn xem!”
Đúng lúc Đới Hiến dừng xe xong, vừa xuống xe thì chú ý tới hai ánh mắt “nhìn trộm” ở bên cửa sổ, người lớn dịu dàng, người bé ngây thơ. Đinh Tam Tam giơ tay của Tiểu Quả Nhi vẫy vẫy với anh, anh lập tức bị dụ đi vào.
“Tiểu Quả Nhi!” Giọng nói hồn hậu của người đàn ông trầm xuống, độ thừa nhận của Tiểu Quả Nhi với anh rất cao, lập tức xoay người muốn chạy tới chỗ anh, suýt nữa thì Đinh Tam Tam không ôm được.
“A!”
Đới Hiến duỗi tay ôm con gái, hôn một cái vang dội trên gương mặt của bé, nâng bé lên hỏi: “Có nhớ ba không?”
Hai chân của Tiểu Quả Nhi đạp phình phịch, vui vẻ giống như người điên.
Đinh Tam Tam nhìn hai cha con, mạch suy nghĩ không biết bay đi nơi nào, vừa không chú ý thì bị Đới Hiến lén hôn trộm.
“Đừng ghen tị, anh cũng hôn em.” Thừa dịp mẹ và mẹ vợ không nhìn thấy, anh hôn cô một cái, cũng “rất thông cảm” nói ra.
Đinh Tam Tam cạn lời: “Anh coi em là bạn nhỏ học mầm non?”
“Bạn nhỏ học mầm non” dùng một chiêu phật sơn vô ảnh cước [1], đạp bốp bốp bốp lên khuôn mặt đẹp trai của ba mình, cười đến mức run rẩy.
[1] Phật sơn vô ảnh cước: là một tuyệt kỹ “đặc sản” của Hoàng Phi Hồng và cái tên của nó khiến nhiều người liên tưởng đến đá nhanh đến mức “đến không hình, đi không ảnh” – và chủ yếu được thực hiện khi bay người lên không trung.
“Nữ hiệp, tại hạ nhận thua!” Anh cười ha hả nâng Tiểu Quả Nhi lên, tránh né trái phải, hết sức phối hợp.
Đinh Tam Tam lắc đầu, cô vẫn nên đi phòng bếp xem cơm tối làm thế nào rồi.
Đới Hiến nghiêng đầu nhìn bóng lưng của cô, giống như đang tìm tòi gì đó.
Tám giờ tối, Tôn Cẩn và mẹ Đinh đều đã về, vợ chồng Đới Quân đến ăn ké cũng đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại một nhà ba người.
Đới Hiến và Đinh Tam Tam hợp lực tắm cho Tiểu Quả Nhi, bé nằm trong bồn tắm giống như ông lớn, bụng nhỏ hít thở lên xuống, không vui thì đá đá chân, vui thì rầm rì hai tiếng bày tỏ hài lòng, thật sự hưởng thụ giống như hoàng đế.
Tắm xong, Đới Hiến dùng khăn tắm dành riêng cho Tiểu Quả Nhi bọc cho bé rồi bế ra ngoài, đặt lên giường, mặc quần áo, đến lượt Đinh Tam Tam đi vào tắm.
Đại khái là gen chiều cao của Đới Hiến quá mạnh mẽ, Tiểu Quả Nhi đi làm kiểm tra, mỗi lần đều cao hơn một chút so với em bé bình thường, nhưng lúc này nhìn kĩ, vẫn là một viên thịt mềm mại, ăn ngón tay, xoay người rầm rì.
Đới Hiến biết bé đói rồi, bây giờ đến thời gian ngủ của bé, bé muốn được ăn một bữa sau đó mới đi ngủ.
“Mẹ lập tức đến ngay, ba kể chuyện xưa cho con được không?” Đới Hiến bế cô bé đặt trên vai, vững vàng ôm bé đi tới giá sách bên cạnh lấy sách.
Tiểu Quả Nhi: “Ực ực…”
Trẻ con bảy tháng biết cái gì gọi là chuyện xưa? Bé mở mắt thật to, con ngươi đen nhánh, giống như thủy tinh trong suốt. Đới Hiến không nhịn được liền hôn bé một cái, không có biện pháp, đôi mắt này thật sự quá giống mẹ của bé.
“A!” Vốn bé đang mềm nhũn đột nhiên thẳng người lên, hướng về phía cách đó không xa la lên, cố gắng nhằm thu hút sự chú ý của đối phương.
Kho lương của bé đến rồi, bé có thể ăn no đi ngủ rồi!
Đinh Tam Tam nhận lấy Tiểu Quả Nhi, thuần thục vén áo lên, nhét đầu ti vào trong miệng Tiểu Quả Nhi. Bé nhắm mắt lại, dùng sức hút, quai hàm phồng lên xẹp xuống, vô cùng dễ thương.
Đới Hiến duỗi đầu gác ở trên vai của Đinh Tam Tam, thấp giọng nói: “Anh cũng đói…”
“Bữa tối chưa ăn no à?” Đinh Tam Tam nghiêng đầu nhìn anh.
Đới Hiến cắn một cái trên cổ của Đinh Tam Tam, giọng nói khe khẽ: “Em cho anh ăn…”
Cho dù thấy qua anh vô liêm sỉ nhất, Đinh Tam Tam vẫn không nhịn được đỏ mặt, tức giận mắng: “Lưu manh!”
Đới Hiến ở bên người cô xoay qua xoay lại, cọ chỗ nọ đụng chỗ kia, trêu chọc khiến lỗ tai Đinh Tam Tam càng lúc càng đỏ.
“Anh đừng làm bậy…” Đinh Tam Tam cảnh cáo anh.
“Anh đói… tốt xấu gì cũng để anh ăn chút đồ lót dạ chứ.” Anh duỗi tay lướt qua eo của cô, ngón tay giống như mang theo điện khiến cô run rẩy.
“Đới Hiến!” Đinh Tam Tam gầm nhẹ.
“Anh đây.” Anh cọ xát ở cổ cô, hôn một cái lại một cái.
“Đi tắm đi!” Đinh Tam Tam đẩy anh.
“Ở nhà tắm chờ em?” Anh đưa tay nhéo vành tai cô, giọng nói trầm thấp mê hoặc.
“Ừm…” Đinh Tam Tam đỏ mặt, cúi đầu ôm Tiểu Quả Nhi, vỗ lưng cho bé.
Đới Hiến vui mừng đi “tắm”, Đinh Tam Tam ôm con gái đã hơi đi vào giấc ngủ, đặt bé ở trên giường ngủ nhỏ, sau đó vỗ vỗ người bé, dỗ bé ngủ say.
Tiểu Quả Nhi là một em bé dễ trông nom, không tới năm phút đã ngủ say, dọn sạch trở ngại cho ba mẹ.
“Vợ ơi!” Đới Hiến còn ở trong phòng tắm hô to.
Đinh Tam Tam vỗ vỗ khuôn mặt mình, cố gắng làm ra dáng vẻ nghiêm túc, cô đi nhanh vào trong, oán trách: “Hô cái gì mà hô, có bệnh à!”
Cửa vừa mở ra, cô bị kéo ngược vào trong.
Trong phòng tắm nóng hôi hổi, Đinh Tam Tam bị lột sạch sẽ, người nào đó chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào đè cô nằm sấp ở trên bồn rửa mặt, vội vàng gấp gáp xông vào.
“Đau…” Anh hứng thú dạt dào, cô lại trúc trắc khó nhịn.
Một tay anh vòng qua eo của cô, một tay che ở trên bầu ng,ực trắng nõn của cô, dùng sức nhào nặn, sữa lỏng màu trắng nhạt bị ép ra ngoài.
“Biế.n thái!” Đinh Tam Tam mắng anh.
Anh lật người cô lại, hai người đối mặt, anh không chút do dự cúi đầu nuốt vào.
Đinh Tam Tam thẹn đỏ mặt đẩy anh ra, trên ngực truyền đến cảm giác tê dại, chân cô lập tức mềm nhũn. Vốn là Tiểu Quả Nhi đã đủ mạnh rồi, anh hút một cái này, suýt nữa khiến đầu ti mất một lớp da.
Tóc rối trên đầu còn đang nhỏ nước, sắc mặt cô ửng hồng, xấu hổ giận dữ ảo não, ngửa đầu một cái, dòng nước thuận theo cổ cô trượt xuống, có luồng cảm giác quyến rũ trí mạng.
Hai chân cô quấn ở trên thắt lưng của Đới Hiến, hít một cái, vật chôn ở trong cơ thể cô run lên, suýt chút nữa thì bàn giao ra ngoài.
“Yêu tinh…” Đới Hiến đỏ mắt, nhịn xuống được một đợt tập kích sảng khoái, hung hăng nhìn cô chằm chằm, giống như phải đem cô lột trần nuốt vào trong bụng.
“Sao lại lớn nữa…” Đinh Tam Tam cảm giác căng cứng đau nhức, nhíu mày bày tỏ không thoải mái.
“Em cứ nói xem.” Đới Hiến cắn răng, cắn lên đôi môi đỏ mềm của cô, ép cô và mình gắn bó hòa hợp, trao đổi cảm nhận.
Bên dưới va chạm một cái lại một cái, bên trên anh lại không chịu buông tha cho cô, cô thở hồng hộc, không ngừng từ chối anh.
“A!”
Cô bị đẩy dựa vào tường, gốc rễ của anh chống ở bên trong cô, hai tay của cô
bị kìm ở sau lưng, như thế này khiến ngực của cô không tự chủ mà cứng lên. Anh cúi đầu hút viên tròn màu đỏ, cắn xé từng chút từng chút, cô run lên, cả người đều bị anh ném lên trên đỉnh núi.
Một hồi co rút gấp gáp, cao trào đi tới, chất lỏng ngọt ngào của cô phun ở trên đỉnh của anh, khiến anh cũng tiết ra như nước.
Hai người quấn quít lẫn nhau, ôm nhau hưởng thụ niềm vui này.
“Đứng lên đi…” Cô khàn giọng nói, đẩy anh.
Anh ôm cô, dùng bộ râu ngắn [2] cọ xát cần cổ mịn màng của cô, hỏi: “Mấy tháng nay đều xoay chuyển quanh con gái, cũng không hỏi em có ổn không.”
[2] Bộ râu ngắn: nguyên văn là 胡茬 dùng để chỉ bộ râu ngắn cứng mới mọc hoặc chưa được cắt.
Đinh Tam Tam sửng sốt, “Em có ổn không?”
“Ừ, sinh bé con rồi, em có hạnh phúc hơn so với trước kia không?” Đới Hiến ngẩng đầu, nâng mặt của cô, nghiêm túc hỏi.
Trong cuộc sống nhiều thêm một bé con mềm mềm đáng yêu, sẽ tùy ý đại tiểu tiện, không vui thì gào giọng khóc lớn, sẽ khiến cô phải bận tâm hơn phải có trách nhiệm nặng hơn… Cuộc sống nhiều thêm hạn chế bó buộc như vậy, em thích sao?
“Có.” Khuôn mặt cô tươi đẹp ướt át, ôm thắt lưng thon gầy [3] của anh thấp giọng nói.
[3] Thon gầy: nguyên văn là 精瘦, ý là gầy nhưng rắn chắc.
“Có thật không?” Đới Hiến mổ nhẹ môi của cô, vừa đụng tới lại rời đi, vừa rời đi lại đụng vào.
“Ừ, em rất vui, có anh có con gái.” Cô cười nói, trong lòng đầy ngọt ngào.
“Nếu đã thỏa mãn như vậy… hay là thêm một lần nữa đi!”
Vốn là ác ma nhỏ đang nhẹ nhàng cọ xát ở trên bụng cô lại bắt đầu cứng lên, khôi phục sức sống, bày tỏ có thế tiếp tục anh dũng chiến đấu.
“Đừng… A!”
Tiếng hét chói tai mắc kẹt ở cổ họng, anh lỗ mãng xông vào, trước mắt cô chợt hiện lên một tia ánh sáng trắng.
Người bạn nhỏ Đới Kha là người cháu thứ nhất của nhà họ Đới, có thể cũng là một người cháu duy nhất, tự nhiên là nhận được nhiều sự quan tâm, nhất là sự quan tâm đến từ bà nội.
Tôn Cẩn đã lập xong kế hoạch, đem toàn bộ tiếc nuối khi mình không có con gái bù vào cháu gái nhỏ, bồi dưỡng toàn bộ phương diện.
Cho nên lúc Đới Kha ba tuổi đã bị bà nội mang đi nghe nhạc kịch nghe diễn tấu đàn dương cầm, lúc ba tuổi rưỡi thì biết cầm bút viết chữ, lúc bốn tuổi được đưa đến chỗ giáo viên múa ba lê giỏi nhất, luyện tập dáng vẻ. Kế hoạch bồi dưỡng trở thành thục nữ như vậy vẫn tiếp tục, Đới Kha là thiên nga nhỏ nổi bật nhất không sai, nhưng càng nhiều thời gian cô bé là một ác ma nhỏ đầu óc linh hoạt.
Đinh Tam Tam nghe được giáo viên mầm non kể khổ quả thực là kinh ngạc, cô không có cách nào tin tưởng đây là con gái mình làm. Giáo viên đành phải cho cô xem camera, nói cho cô biết, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cô ấy cũng không dám tin.
Thế nên Đới Kha bị mẹ xách về nhà, phạt đứng.
“Mẹ…” Bé gái đứng ở góc tường nước mắt trong suốt nhìn về phía người phụ nữ ngồi trên ghế sofa.
Đinh Tam Tam một tay lật sách một tay nhìn đồng hồ, nói: “Còn mười phút.”
“Chân con mỏi lắm, lại đau nữa…” Cô bé xịt xịt mũi, nước mắt tí tách tí tách chảy xuống.
Đinh Tam Tam thờ ơ, thậm chí ngay cả ánh mắt đều không buồn lướt qua. Đới Kha biết, mẹ giận thật rồi, bé muốn làm nũng để qua ải là không thể nào.
Bé từ từ ngừng khóc, chống ở trên tường, yên tĩnh lại.
Lạch cạch, khóa cửa vang một tiếng. Đôi mắt của Đới Kha hé ra một chút, cứu binh về rồi!
Đới Hiến mặc quân trang vào nhà, anh nhìn xe dừng ở bên ngoài là biết Đinh Tam Tam đã đón con gái về rồi, cho nên vội vàng vào nhà. Chỉ là, không khí trong phòng sao lại quỷ dị thế này?
“Vợ ơi?” Đới Hiến đặt áo khoác xuống, đi tới chỗ Đinh Tam Tam.
“Ừ?” Đinh Tam Tam để sách xuống, cười nói, “Anh về rồi à, anh đi nấu cơm đi.”
“Tiểu Quả Nhi đâu em?” Đới Hiến không nhìn thấy bóng dáng của con gái.
“Ba…” Một giọng nói trong vắt từ góc tường truyền tới, bé tủi thân nhìn Đới Hiến, sự đáng thương trong ánh mắt của bé sắp nhấn chìm anh rồi.
“Đây là thế nào?” Đới Hiến đi tới.
“Anh quay lại đây, con bé đang phạt đứng, anh không được đi qua.” Đinh Tam Tam lạnh nhạt nói.
Đới Hiến quay đầu: “Sao lại phạt đứng? Con làm sai chuyện gì à?”
“Anh hỏi con bé đi.” Đinh Tam Tam ném sách xuống, chưa hết tức giận.
“Làm sao thế?” Đới Hiến nhìn thoáng qua con gái, lựa chọn sáng suốt quay lại dỗ vợ, “Con bé còn nhỏ, làm sai chuyện gì thì chúng ta từ từ dạy bảo là được, em đừng giận.”
“Em đừng giận? Con bé chỉ huy tất cả bạn học trong lớp thừa dịp thời gian nghỉ trưa cùng nhau trộm bánh ngọt, còn phái người chịu trách nhiệm giữ chân giáo viên, có người canh gác, có người giữ cửa, còn có người trợ giúp vận chuyển tang vật, kế hoạch đầy đủ kỹ càng, sau đó còn tố cáo là có chuột, che đậy hành tung. Nếu không có camera thì các giáo viên đều không phát hiện được.” Đinh Tam Tam cười lạnh nhìn về phía cô bé đứng ở góc tường.
Đới Kha: Xong đời rồi…
Đới Hiến nghe xong ngạc nhiên, quay đầu hỏi Đới Kha: “Có phải như mẹ nói không?”
“Vâng…”
“Tại sao con muốn trộm bánh ngọt, đói sao?”
“Không phải ạ…”
“Vậy là vì sao?” Đới Hiến giật mình nhìn con gái, loại thiên phú tác chiến kinh người này, vậy mà sẽ di truyền đúng chỗ như thế sao?
“Thú vị ạ.” Đới Kha xoắn đầu ngón tay, đầu nhỏ cúi xuống.
Đinh Tam Tam: “Thú vị? Vậy con tiếp tục đứng nửa tiếng nữa đi, bữa tối cũng không cần ăn đâu.”
“Mẹ, con sai rồi!”
“Đương nhiên là con sai rồi, bây giờ con phải trả giá thật lớn vì chuyện sai lầm con đã làm ra.”
Đới Kha nhìn sang ba mình, khóe miệng cong lên, oa một tiếng liền khóc lớn.
Khí thế của Đinh Tam Tam, ngay cả Đới Hiến đều không gánh nổi, càng huống chi một bé gái nhỏ?
“Mẹ, mẹ…” Bé căng cổ họng khóc lớn, vừa khóc vừa gọi mẹ.
Đinh Tam Tam lườm Đới Hiến, không cho phép anh đi qua an ủi Tiểu Quả Nhi.
“Con bé nhận sai rồi, em tha lỗi cho con đi.” Đới Hiến xin tha thứ, tiếng khóc của con gái thực sự khiến anh không thể nào ngồi yên, khóc đến tận đáy lòng anh.
“Một khi làm sai chuyện chỉ cần nhận sai thì có thể được tha thứ, vậy sau này con bé còn kiêng dè phạm sai lầm sao?” Đinh Tam Tam không hề dao động.
Đới Hiến: “Vậy em cho con cơ hội cứu chữa đi, chỉ phạt đứng con cũng không học được gì.”
Đinh Tam Tam nhướng mày, “Anh nói thử xem.”
“Là phạm lỗi ở nhà trẻ, đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy thì bắt đầu từ ngày mai, dắt các bạn nhỏ trong nhà trẻ cùng nhau quét rác làm vệ sinh, dùng hành động để bù đắp sai lầm.” Đới Hiến nói.
Đinh Tam Tam liếc mắt nhìn con gái ở bên kia khóc không thở ra hơi, gật đầu: “Cứ làm như vậy đi.”
Đới Hiến thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay với bé con đứng ở góc tường, bé con nhanh chóng chạy tới, tủi thân ôm lấy cổ của anh.
“Ba…” Bé vùi ở trong lòng Đới Hiến, sợ sệt nhìn Đinh Tam Tam.
Đới Hiến sửa lại mái tóc thấm ướt mồ hôi cho cô bé, nói: “Con xin lỗi mẹ rồi hả?”
“Vâng.”
“Bé ngoan, mẹ tha lỗi cho con rồi, nhưng ngày mai con và bạn học phải cùng nhau quét rác, biết không?” Đới Hiến nói.
“Con biết rồi!” Quét rác? Đây chính là điểm mạnh của tiểu thư Đới Kha.
Sau khi được ba vỗ về, Đới Kha duỗi tay kéo kéo góc áo của Đinh Tam Tam: “Mẹ, con sai rồi, con sẽ không nghịch ngợm như thế nữa.”
Khóe miệng Đinh Tam Tam giương lên: “Mẹ không tin.”
Kịch bản không đúng! Đới Kha quay đầu nhìn ba, cầu cứu!
“Ngoan, đi luyện đàn, ba tới giúp con lấy lòng mẹ.” Đới Hiến nhéo nhéo bả vai nhỏ của bé.
“Vâng.” Đới Kha cẩn thận đi từng bước lên tầng, chỉ sợ Đinh Tam Tam ngay cả ba cũng phạt.
“Anh định làm thế nào để lấy lòng em?” Đinh Tam Tam ôm ngực, nhướng mày nhìn về phía anh.
Đới Hiến duỗi tay kéo một cái, kéo Đinh Tam Tam lên trên vai mình, khiêng lên tầng.
“Anh là thổ phỉ à! Thả em xuống!” Lại bị trở thành bao tải, Đinh Tam Tam vô cùng mệt tim.
Đới Kha thò đầu nhìn ra ngoài, thấy tình cảnh như vậy, che miệng vui vẻ cười hi hi. Bé biết rõ, trên đời này không có chuyện gì ba không giải quyết được!