Trong phòng khách, Đinh Tam Tam và Đới Hiến đang dựa sát vào nhau chơi trò chơi trên điện thoại, sau khi chơi một lát, Đinh Tam Tam vỗ vào tay Đới Hiến, nói: “Đừng chơi nữa, đến giờ đón con gái rồi.”
“Ừ, đi thôi.”
Bạn học Đới Kha đang trải qua ác mộng của toàn bộ học sinh — lớp mười hai, thoáng cái kết thúc tự học buổi tối, học sinh kết bè kết đội từ cửa chính bước ra, ai ai cũng sắc mặt chán nản, nhịp bước nặng nề, giống như hàng loạt cương thi đang đến gần.
Đới Kha liếc mắt liền thấy được xe nhà mình, tạm biệt bạn học sau đó lên xe, cười chào hỏi ba mẹ.
“Quả Nhi, bao giờ thì trường học bọn con được nghỉ?” Đinh Tam Tam hỏi.
Đới Kha một mình ngồi ở phía sau, lấy điện thoại ra, vừa chơi vừa nói: “28 con mới được nghỉ, nhà mình định đi đâu hả mẹ?”
“Ừ, mẹ và ba con đang suy nghĩ có nên đi Hawaii nghỉ phép không, vừa vặn có thể tránh được mấy ngày lạnh nhất.”
“Hả?” Đới Kha ngẩng đầu, hơi giật mình, “Không không nên đi, cũng không lạnh lắm đâu mẹ.”
Đinh Tam Tam cảm giác có chút kì quái, quay đầu hỏi Đới Kha: “Không phải năm ngoái con một mực muốn đi à?”
Đới Kha cầm điện thoại, giao diện wechat, hiển thị một câu nói: Anh sẽ về nhà ăn Tết, ở nhà chờ anh.
“Nhưng bây giờ con học lớp mười hai, bài vở nặng nề, làm sao còn tâm tư đi chơi nữa.” Đới Kha đường hoàng nói.
Đới Hiến nói: “Đừng chỉ biết học tập, đọc vạn quyển sách cũng phải đi vạn dặm đường mới được, giống như mẹ con đây này, nên phát triển toàn diện, đừng thành con mọt sách.”
“Ba, ba khen mẹ con thì thôi đi, sao lại hạ thấp con, đáng ghét.” Đới Kha bất mãn nói.
“Mẹ con quả thực rất lợi hại, con nên học tập như mẹ con.” Mạnh mẽ khoe khoang Đinh Tam Tam — Đới Hiến.
Đinh Tam Tam vỗ một cái lên mặt Đới Hiến, “Anh câm miệng.”
Đới Hiến: “…”
Đới Kha nghiêng người về phía trước: “Mẹ, con có thể không đi không? Mẹ và ba trải qua thế giới hai người, con đến nhà ông bà nội hoặc ông bà ngoại đều được.”
Đinh Tam Tam còn chưa kịp trả lời thì điện thoại vang lên, cô bắt máy.
“Tiểu Chung à… tớ và Đới Hiến thì ok, Quả Nhi nói con bé không muốn đi, nó muốn ăn Tết ở thành phố B…”
Đới Kha lặng lẽ dựa sát vào chỗ ba, kề tai nói nhỏ: “Ba à, là dì Chung hẹn nhà chúng ta đi sao?”
“Ừ, vốn là hai nhà chúng ta cùng đi.”
Đới Kha: “…”
Đinh Tam Tam đưa điện thoại cho Đới Kha: “Dì Chung muốn nói chuyện với con.”
“À.” Đới Kha thấp thỏm nhận lấy điện thoại, “Dì Chung ạ, dì chưa ngủ sao?”
“Quả Nhi, cháu không muốn đi cùng mọi người à? Việc học nặng nề nhưng cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi mới được!”
“Không phải… là cái kia…”
“Cháu sợ làm lỡ việc học có đúng không, vừa khéo Tống Mục Thừa cũng muốn về nhà ăn Tết, dì bảo nó đi cùng chúng ta để dạy kèm cho cháu.”
Đới Kha hơi chần chữ, nhìn về phía ba mẹ ngồi ở đằng trước.
Đinh Tam Tam và Đới Hiến nhìn nhau, trong lòng hai người đều hiểu rõ nhưng không nói ra.
“Dạ… vậy cháu đi cùng mọi người.”
Đưa điện thoại cho Đinh Tam Tam, Đới Kha có chút gánh nặng tâm lý, mình lại chính là cái tên trọng sắc khinh người thân trong truyền thuyết… rất quá đáng.
Về đến nhà, Đới Kha lên tầng rửa mặt đi ngủ, Đới Hiến ôm cánh tay đứng ở chỗ đó thở dài: “Con gái lớn rồi không giữ được.”
Đinh Tam Tam từ bên cạnh đi ngang qua: “Lúc anh lừa con gái nhà người ta thì ba mẹ người ta cũng thở dài thế này đấy.”
Đới Hiến: “Nhưng Tiểu Quả Nhi vừa mới trưởng thành.”
“Anh cũng nói, con bé trưởng thành rồi.” Đinh Tam Tam lườm anh một cái, lên tầng tắm rửa.
Đới Hiến đuổi theo: “Vợ ơi, có phải quyền hạn này em thả quá rộng rồi không?”
Đinh Tam Tam đẩy cửa phòng ngủ ra, Đới Hiến đi theo vào, thuận tiện đóng cửa, “Anh biết em luôn luôn rất tôn trọng sự lựa chọn của con gái, bất kể là trên phương diện sinh hoạt hay bài vở, nhưng lần này không giống nhau, đây là có manh mối yêu sớm, phải bóp chết từ trong nôi!”
Đinh Tam Tam lấy xong quần áo ngủ đứng trong phòng tắm, cô nói: “Nếu lúc trước em muốn bóp chết anh từ trong nôi thì anh sẽ nghĩ như thế nào?”
“Chúng ta không giống thế.”
“Chỗ nào không giống? Cho dù là chịu thiệt, nhưng sau cùng con bé cũng có thể học được một vài thứ, chỉ cần bảo vệ tốt bản thân là được.”
“Anh không muốn con gái của mình bị những thằng đàn ông khác lợi dụng!” Đới Hiến kháng nghị, đẩy cửa phòng tắm ra.
Đinh Tam Tam nhìn anh từ trên xuống dưới, hỏi: “Vậy anh có thể cho con bé tình yêu không?”
Đới Hiến: “…” Giết người trong nháy mắt giống như trước đây.
“Vậy thì câm miệng.” Đinh Tam Tam đưa tay kéo cửa, bắt đầu tắm rửa.
Mãi đến khi nằm trên giường ngủ, Đới Hiến vẫn canh cánh trong lòng chuyện “có thằng nhóc xấu xa ngấp nghe con gái bảo bối nhà mình”.
“Vợ ơi.”
“Ừ?”
“Lần này không thể nghe em, ít nhất là trước khi lên đại học, anh phải bảo vệ con bé thật tốt.”
“Được.”
Đới Hiến giật mình, quay đầu nhìn cô, “Em đồng ý anh nhúng tay vào?”
“Em không đồng ý thì anh sẽ không ngáng chân à?” Đinh Tam Tam mở mắt ra.
“Hừm.”
Đinh Tam Tam khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu đè lên cánh tay của anh, nói: “Tùy anh, dù sao cũng phải có một người diễn vai phản diện.”
Đới Hiến hài long, nghiêng đầu hôn lên môi cô, nói: “Được, chuyện khiến người ta chán ghét thì giao cho anh làm.”
Đới Kha đang rúc ở trong chăn nói chuyện phiếm với Tống Mục Thừa: Lạnh quá…
Đới Kha vừa được nghỉ liền chạy thẳng đến sân bay, có lẽ là tâm tình tốt nên nhìn cảnh vật tiêu điều của mùa đông cũng cảm thấy có sự thú vị khác biệt.
Bước lên máy bay, Đới Kha hỏi Đinh Tam Tam: “Sao em Hằng không tới hả mẹ?”
“Chú con phải đi Nhật Bản giải quyết công việc nên cả nhà họ ăn Tết ở bên Nhật.”
“Vậy chẳng phải ông bà nội sẽ rất cô đơn/tịch mịch sao?”
“Ông nội con phải đi thăm hỏi đơn vị cơ sở, bà nội con phải chủ trì tình hình ở công ty, cho nên cũng không tính là cô đơn/tịch mịch.”
Đới Kha: “… Ông bà đều bận nhỉ.”
Ngồi máy bay mười mấy tiếng, vừa hạ cánh, Đới Kha chóng mặt choáng váng, nằm sấp ở trên vai ba chỉ muốn nằm trên giường lớn ngủ một giấc, thực sự là quá mệt.
Tổng cộng bốn gian phòng, vợ chồng Đới thị một gian, vợ chồng Tống thị và em trai Tống một gian, Đới Kha và Tống Mục Thừa mỗi người một gian.
“Đừng gọi con, con muốn ngủ tới sáng mai.” Đới Kha tắm rửa xong liền ngã xuống, khua tay, ý bảo mình và bên ngoài cắt đứt liên hệ.
Em trai Tống cũng ngủ trên máy bay rồi cho nên mọi người không yên lòng để cậu bé ngủ một mình, đành phải đặt cậu bé nằm bên cạnh Đới Kha, hai người cùng nhau ngủ.
“May là nó mới sáu tuổi, nếu không nhất định sẽ bị anh trai nó đánh một trận.” Tiểu Chung nhún vai, nói với Đinh Tam Tam đứng ở bên cạnh.
“Mục Thừa đâu, lúc nào nó đến?” Đinh Tam Tam hỏi.
“Cũng sắp rồi, chúng ta đi ăn trước, đợi lát nữa để ba đứa nó đi ăn cùng nhau.”
“Ừ.”
Đới Kha ngủ một giấc vô cùng bất mãn, bởi vì em trai Tông giống như con lợn nhỏ, không ngừng đẩy người Đới Kha, lúc thì đạp đùi lúc thì đập vào đầu, Đới Kha bị đầu sắt của cậu bé tấn công bụng dưới, không thể không tỉnh lại.
“Chị…” Sau khí chen Đới Kha, em trai Tống rốt cuộc tỉnh lại.
“Ngoan, dậy ăn cơm.” Đới Kha ngáp ngủ, vỗ vỗ đầu cậu bé.
“Ăn cơm? Có pizza không chị?” Em trai Tống đầu tóc rối bời, đôi mắt vẫn nhắm lại.
“Có, cho em ăn chán thì thôi.”
Đới Kha mở va li, lấy một cái váy dài, đi vào nhà vệ sinh thay quần áo.
“Chị ơi!” Phòng lớn như vậy, em trai Tống căng cổ họng gọi to.
“Chị ở đây, đừng sợ.” Đới Kha ở bên trong đáp lại.
Cửa phòng bên ngoài bị gõ vang, em trai Tống chui vào trong chăn, vô cùng cảnh giác: “Chị ơi, bên ngoài có người gõ cửa.”
“Em hỏi xem là ai, hỏi rõ rồi hãy mở cửa.”
“À!”
Em trai Tống xuống giường, lạch bạch chạy tới, trừng hai mắt hỏi: “Người bên ngoài là ai, là kẻ xấu đúng không!”
“Tống Khiêm Thừa, mở cửa.”
Em trai Tống nghe, giọng nói này sao
quen thế nhỉ… hình như là anh trai mình.
“Anh!” Em trai Tống ngạc nhiên hô to, nhảy lên mở cửa cho anh trai.
Quả nhiên là Tống Mục Thừa, cậu mặc một quần áo màu xám đứng ở bên ngoài, mang theo ý cười. Em trai Tống chân chó dính lên, ôm bắp đùi của cậu nói: “Em rất nhớ anh!”
“Phải không? Nhớ đến đói à?” Tống Mục Thừa cười hỏi.
“Đói! Chị Quả Nhi cũng đói rồi!”
“Chị ấy đâu?” Tống Mục Thừa đóng cửa, liếc nhìn một vòng, không thấy cô đâu.
“Nhà vệ sinh, thay quần áo.” Em trai Tống chỉ chỉ cánh cửa đang đóng.
Lúc này Đới Kha đang ở bên trong gọi em trai Tống: “Khiêm Thừa, em mở cửa cho ai thế?”
Em trai Tống đang chuẩn bị xông lên trả lời, đột nhiên bị anh trai mình che miệng bế lên.
Lông mi của em trai Tống chớp chớp, lập tức hiểu mưu đồ của anh trai, bọn họ muốn đùa chị Quả Nhi! Hưng phấn!
Đới Kha đang kéo khóa váy, một lát không nghe thấy tiếng trả lời, có chút lo lắng, “Khiêm Thừa?”
Không trả lời.
Có phải bị kẻ xấu ôm đi rồi không? Đới Kha sốt ruột, mở cửa nhà vệ sinh chạy ra, “Khiêm Thừa?”
Hai anh em nhà họ Tống đứng ở trước mặt cô, một người cao ráo đứng thẳng, một người ôm cổ anh trai, cười ha ha: “Oa, chị Quả Nhi thua rồi!”
Đới Kha: “…”
Tống Mục Thừa thả em trai xuống, vỗ mông cậu bé, nói: “Đi mặc quần áo vào.”
“Vâng.” Cậu bé lắc lư chạy đi.
Đới Kha khó chịu nhìn Tống Mục Thừa: “Rất thú vị à?”
Tống Mục Thừa tiến lên, nắm bả vai cô để cô xoay người, sau đó tìm được khóa kéo, nhẹ nhàng kéo lên.
Xúc cảm của đầu ngón tay anh lưu lại trên tấm lưng nhẵn bóng của cô, Đới Kha co rúm người lại, vành tai đỏ ửng.
“Rất đẹp.” Cậu khen ngợi từ đáy lòng.
Đới Kha di truyền gen cao gầy của Đinh Tam Tam và ngũ quan sâu sắc của Đới Hiến, mặc dù mới mười tám tuổi nhưng đã cao 1m68, tỉ lệ vóc người vô cùng tốt, đặc biệt là cổ thiên nga, là thành quả của việc bà nội cô bảo cô kiên trì học ba lê.
Cô mặc váy dài màu xanh nhạt, phóng khoáng xinh đẹp, da thịt trắng nõn giống như được vẽ lên ánh sáng nhu hòa, một cái cúi đầu một cái ngẩng đầu, đều là phong cảnh.
Hai người đang đối mặt, bên kia truyền đến giọng nói của một bóng đèn nhỏ: “Em thay quần áo xong rồi!”
Em trai Tống chạy tới xen vào giữa hai người, tay trái cầm tay Đới Kha, tay phải cầm tay anh cả, rất hài lòng nói: “Chúng ta đi ăn cơm thôi, em đói lắm rồi!”
Bầu không khí mập mờ trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng.
“Ăn pizza thôi!” Em trai Tống vui vẻ kêu to.
Trong nhà hàng, hai đôi vợ chồng đều ăn gần xong rồi, đang chuẩn bị đi dạo chợ đêm.
“Mục Thừa con để ý em trai em gái, đừng để bọn chúng chạy loạn.” Tiểu Chung dặn dò.
Đới Hiến nói: “Mấy người đi đi, để tôi ở lại trông mấy đứa bé.”
Tiểu Chung: “…”
Tiểu Chung quay đầu xin chồng giúp đỡ, nháy mắt không ngừng.
Tống Diệp thu được tín hiệu, dửng dưng nói: “Vậy chúng ta đi thôi, thiếu cậu ấy có khi Tam Tam lại gặp được cơ hội tốt.”
Sắc mặt Đới Hiến nhăn nhó, ở giữa vợ và con gái, anh đứng lên, ôm bả vai của Đinh Tam Tam: “Vợ à, để bọn nhóc tự ăn, anh đi với em.”
Đinh Tam Tam bật cười, kéo anh rời đi.
Đới Kha vùi đầu ở trong thực đơn, bả vai run rẩy, vô cùng vui vẻ.
Em trai Tống ngồi ở trên ghế, đung đưa cẳng chân, dùng tiếng Anh nói chuyện với người phục vụ ở bên cạnh, khẩu âm thuần túy, vừa nhìn là biết con cái của nhà giàu có.
“Đừng cười nữa, chọn món đi.” Tống Mục Thừa gõ gõ bàn, nhắc nhở cô.
“À.” Đới Kha ngồi thẳng người, trịnh trọng xem lướt qua thực đơn.
Ăn cơm xong, em trai Tống ồn ào muốn đi ra bờ biển bắt cua, Đới Kha và Tống Mục Thừa dắt cậu bé, thỉnh thoảng nói chuyện, càng nhiều thời gian là ánh mắt chạm nhau, giống như chỉ nhìn một cái là có thể tiếp nhận toàn bộ tín hiệu của người kia.
Đến bờ biển, em trai Tống vui vẻ nhảy lên nhảy xuống, cậu bé rất thông minh, tuyệt đối không đi ra khỏi phạm vi tầm mắt của anh chị, chỉ xoay quanh trong phạm vi chỉ định.
“Quả Nhi.” Tống Mục Thừa đưa tay, kéo tay trái của Đới Kha, sau đó dần dần mười ngón tay đan xen.
“Em có nhớ anh không?” Biển xanh trời xanh, cậu nghiêm túc hỏi.
“Ừm.”
Tống Mục Thừa duỗi tay, lập tức kéo cô gần mình một chút, tay đặt ở trên eo cô, cậu hỏi: “Vậy anh là bạn trai của em sao?”
“Ừm.”
Cô thực sự khôn khéo, Tống Mục Thừa bóp mặt cô: “Anh nghìn dặm xa xôi đến gặp em, em trả lời miễn cưỡng với anh như vậy à?”
“Đến gặp em, không phải gặp người nhà mình à?” Đới Kha cười hỏi.
“Bọn họ đã sớm nhìn đủ rồi, anh rất muốn gặp em.” Tống Mục Thừa đưa tay, vén tóc qua sau tai cho cô, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Đới Kha mỉm cười, cô nói: “Chờ em thi xong đại học.”
“Còn bốn tháng.”
“Không thể đợi sao?” Đới Kha nghiêng đầu nhìn Tống Mục Thừa.
“Đợi, đợi cả đời.”
“Được.”
“Được cái gì? Để anh đợi một đời mà được à?” Tống Mục Thừa cười hỏi.
Đới Kha duỗi tay, vòng qua eo của Tống Mục Thừa, nói: “Anh rất tốt, đối xử với em rất tốt.”
Tống Mục Thừa cứng đờ, đột nhiên nghĩ đến em trai nhà mình, sẽ không phải tốt giống như em trai nhà mình chứ…
“Quả Nhi….”
“Căng thẳng cái gì?” Đới Kha ngửa đầu nhìn Tống Mục Thừa, ánh mắt lấp lánh, “Tống Mục Thừa… anh cho rằng em không phân rõ tình yêu nam nữ và tình cảm anh em à?”
“Em phân rõ.” Tống Mục Thừa cười rất khôn khéo, nếu như Đới Kha nghiêm túc nhìn thì có thể nhìn ra, trong mắt cậu giấu giếm sự tinh nghịch.
Đáng tiếc là sắc trời quá tối, tình ý quá sâu, cô không dám nhìn kỹ.
“Như vậy…” Cô đi giày đế bằng, nhón chân lên hôn lên môi của Tống Mục Thừa, “Xem như là phân rõ rồi chứ?”
Trên bờ biển, người yêu ôm nhau hôn nhau rất bình thường, bọn họ là một đôi bình thường không thể bình thường hơn.
Cậu ôm eo của cô, thu lại tâm tư đùa nghịch, dùng tình cảm trân trọng hôn đáp lại.
Cô thuần khiết giống như đá quý không có tì vết, cậu giống như thợ thủ công không biết mài từ đâu, buộc lòng phải để tâm bảo vệ, dùng cả đời của mình đến bảo vệ sự thuần khiết của cô.
Em trai Tống đang ở cách đó không xa chổng mông chơi cát, giật mình há to miệng: ⊙▽⊙!
Mười giây sau, cậu bé đột nhiên nhớ ra gì đó, nhanh chóng dùng hai bàn tay béo múp che mặt lại: Mẹ nói nhìn những thứ này sẽ mọc lẹo…
Lời tác giả: phiên ngoại cũng đến đây là kết thúc!
Chính thức kết thúc, cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ!