Nhưng nếu không để hắn tiến vào... Cô nhìn thấy trên người hắn đầy vết thương bê bết máu.
Chân Minh Châu cảm khái vạn phần, không biết vì sao Thẩm Nham cùng Vu Thanh Hàn lại không sắp xếp người ở chỗ cô? Nếu có người thương lượng thì cô cũng không luống cuống như bây giờ. Nhưng mà nếu cô đã nghĩ đến vấn đề này thì chắc bọn họ cũng đã nghĩ qua nhưng vẫn không sắp xếp người ở đây.
Tuy nhiên, hiện tại Chân Minh Châu cũng không nghĩ nhiều về vấn đề này, nếu có sức suy nghĩ thì còn không bằng nhìn xem người đang bị thương đứng bên ngoài cửa.
Sau nửa giờ đắn đo suy nghĩ, Chân Minh Châu vẫn chưa thể quyết định bản thân nên làm gì. Trong lúc Chân Minh Châu vẫn im lặng thì người bên ngoài lại đưa tay ra gõ cửa.
Vừa gõ cửa Nguyên Tuấn vừa không chớp mắt theo dõi diễn biến. Bản thân hắn cũng không biết đang theo dõi cái gì, nhưng điều này cũng không cản trở hắn cảm nhận được ánh mắt khác thường. Vì thế hắn vừa gõ cửa vừa nhìn chằm chằm máy giám sát trên cửa.
Mưa rất to nên Chân Minh Châu không thể nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng dù không nghe thấy nhưng cô vẫn nhìn thấy được.
Nếu người này không gõ cửa thì có thể Chân Minh Châu vẫn còn rối rắm, nhưng hiện tại cô không thể thấy chết không cứu.
Chân Minh Châu lập tức đứng dậy đi nhanh ra cửa. Hôm nay mưa không ngừng, thời tiết Lệ thành thường mưa to gió lớn, chỉ cần có mưa sẽ xuất hiện những cơn gió. Vì thế Chân Minh Châu chưa bao giờ chuẩn bị ô vì hoàn toàn không dùng được.
Cô mặc một chiếc áo mưa vội vàng đi ra cổng, lên tiếng hỏi: “Ai đó?”
Một giọng nữ thanh thuý vang lên, Nguyên Tuấn cả kinh, sắc mặt tái nhợt, hốt hoảng lui về phía sau một bước.
Không đợi Nguyên Tuấn hoảng sợ quá lâu, cánh cổng lớn trước mặt hắn đã vang lên âm thanh kẽo kẹt rồi mở ra. Hắn liền thấy một cô gái trẻ đứng bên trong, quần áo kì lạ nhưng vừa nhìn liền biết không phải phụ nhân ở nông thôn.
Nữ tử nông thôn dù được nuông chiều vẫn sẽ phải làm một ít việc nhà, làn da ít nhiều cũng sẽ
bị thô ráp.
Nhưng nữ tử này chỉ cần nhìn qua một lần đều sẽ đặc biệt chú ý. Môi hồng răng trắng, làn da trắng mịn tinh tế nhìn qua liền biết không phải cô nương nhà nghèo.
Sự cảnh giác trong lòng Nguyên Tuấn càng tăng thêm, nhưng hai tay vẫn ôm quyền, nói: “Tiểu thư, không biết chủ nhà có thể sắp xếp để tại hạ tá túc lại một đêm không? Tại hạ ngẫu nhiên đi ngang đây, trên người lại bị trọng thương.”
Chân Minh Châu đánh giá người trước mặt, có lẽ vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi trắng bệch trông rất đáng thương. Cô nghiêng người, nói: “Vào đi.”
Chân Minh Châu lui về phía sau một bước, để vị trí cho Nguyên Tuấn bước vào, sau đó cô nói: “Anh đi bên trong hành lang, có thể tránh mưa.”
Nguyên Tuấn cảm thấy bất an, hắn đã đưa ra rất nhiều phỏng đoán cũng nghĩ đến vô số hành động... ví dụ như chế phục cô gái trước mặt. Chỉ là bản thân hắn không thể nào nắm chắc được nên không dám hành động lỗ mãng.
Nguyên Tuấn hít sâu một hơi bước vào bên trong. Trang hoàng bên trong không giống với kiến trúc thường thấy trong thành. Hắn liếc mắt nhìn xung quanh liền cảm thấy hai chữ “không giống” không đủ để hình đúng sự khác biệt này. Càng đi vào càng quan sát càng cảm thấy chênh lệch rất nhiều.
Chân Minh Châu đóng cổng lại đi thẳng đến nhà chính. Nguyên Tuấn thấy vậy liền không do dự đuổi theo.
Nếu đã đi vào thì dù lo lắng quá nhiều cũng không làm được gì, không bằng thong thả quan sát xem có thể phát hiện ra manh mối khác không.
Truyện convert hay :
Manh Thê Ngọt Ngào: Lệ Thiếu, Làm Càn Sủng