Hạ Chân Ngọc nghe xong quyết định của Lý Nguy, vội vàng lấy lại tinh thần, cổ vũ anh ta: "Vâng, nếu anh thật sự đã sẵn sàng, ngày kia em sẽ xin phép nghỉ, hai chúng ta cùng đi."
Tâm trạng của Lý Nguy tương đối tốt: "Được, chúng ta cùng đi."
Chấm dứt cuộc trò chuyện trong lòng Hạ Chân Ngọc cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút, rốt cục Lý Nguy cũng đã đồng ý thực hiện bước đầu tiên rồi.
Nghe nói Hạ Chân Ngọc muốn xin phép nghỉ một ngày, Chu chủ nhiệm hận không thể cho cô nghỉ một tuần vẫn hưởng lương, Hạ Chân Ngọc liên tục chối từ, hiện tại nhận được càng nhiều, sau này chân tướng được phát hiện thì cô sẽ càng bi thảm, nếu không phải chuyện cô cùng Lý Nguy đi bệnh viện là chuyện rất quan trọng, thì cô nhất định sẽ không xin phép nghỉ, hiện tại quan trọng cô cần phải làm là khiêm tốn.
Đến thứ Tư, Hạ Chân Ngọc cùng Lý Nguy đi bệnh viện, đăng ký lấy số, khi bác sỹ trong bệnh viện khám bệnh đặc biệt rất chú ý đến vấn đề riêng tư của bệnh nhân, đồng thời cũng căn cứ vào nguyện vọng cá nhân của người bệnh lựa chọn việc có cần người nhà ở lại hay không. Lý Nguy đã để Hạ Chân Ngọc ở lại. Sau khi bác sỹ nghe xong miêu tả của hai người về cuộc sống sau hôn nhân, lại muốn Lý Nguy làm một chút kiểm tra đo lường, cuối cùng chẩn đoán là vì "ED", Lý Nguy nghe xong kết quả này cả người đều không có sức sống, ngơ ngác ngồi ở đó.
Có lẽ bác sỹ cũng đã quen nhìn biểu hiện của bệnh nhân sau khi chuẩn bệnh như thế, nên đối với vẻ mặt này của Lý Nguy cũng không có quá nhiều ngoài ý muốn, ông ta vẫn hòa nhã nói với Hạ Chân Ngọc: “Loại tình huống này của bệnh nhân vẫn là tình huống tương đối lạc quan, vừa rồi mới thí nghiệm phản ứng sinh lý của người bệnh, cơ bản là rất bình thường, đoán chừng yếu tố tâm lý chiếm tỉ lệ lớn hơn”.
Bác sỹ dừng lại rồi nói tiếp: "Hai người vừa rồi cũng nói, người bệnh trước khi kết hôn cũng chưa từng có hành vi thân mật, với tầm tuổi này của anh ta, nếu chưa bao giờ ở cùng một chỗ quá lâu với người khác phái, như vậy cũng rất dễ dàng tạo thành loại tình huống như hiện tại, việc này vẫn còn cần cô tích cực phối hợp, nhất thiết không thể để cho người bệnh bị áp lực, nếu không chẳng những sẽ không chuyển biến tốt đẹp, mà tình huống còn có thể càng thêm nghiêm trọng.”
Hạ Chân Ngọc rất chăm chú nghe bác sỹ giải thích, ông ta chú trọng tư vấn cho cô cần phải làm những việc gì.
"Cô là vợ của người bệnh, chúng tôi cũng hiểu rõ áp lực của cô kỳ thật so với người bệnh cũng không ít hơn, tuy rằng hết sức khó khăn nhưng mà mong cô nhất định phải khích lệ nhiều hơn đối với người bệnh, cũng cần phải làm nhiều hơn để có thể tăng thêm cảm giác kích thích hành động của anh ta, đương nhiên không thể quá cố ý, càng không thể nóng lòng mong muốn thành công, tạm thời tôi sẽ không bắt đầu điều trị bằng thuốc."
Cùng bác sỹ hẹn thời gian khám bệnh lần sau, Hạ Chân Ngọc cùng Lý Nguy đi ra khỏi bệnh viện, hiện tại Lý Nguy cảm thấy cực kỳ thất vọng và chán nản. Anh ta vốn cảm thấy chuyện này cũng có thể ôm chút ảo tưởng cùng hy vọng xa vời, nhưng mà đã bị phá hủy và bị đả kích bởi chẩn đoán chính xác của bác sỹ về khả năng tình dục của anh ta
Hạ Chân Ngọc cực kỳ hiểu rõ, loại bệnh này đối với đàn ông gần như là đả kích trí mạng, nhưng mà cũng may sinh lý của Lý Nguy coi như là bình thường, chủ nếu là do nhiều lần thất bại đã lần lượt làm sâu thêm gánh nặng tâm lý của anh ta, nên bệnh tình mới có thể càng ngày càng nghiêm trọng.
Hạ Chân Ngọc nắm Lý Nguy tay nói: "Lý Nguy, nếu chúng ta đã quyết định đến bệnh viện, vậy chúng ta nên làm tốt các dự định có phải không? Bác sỹ cũng không nói nguyên nhân chủ yếu là phương diện tâm lý, thân thể của anh rất bình thường."
Lý Nguy cười khổ: "Chân Ngọc, em thật đúng là ngây thơ, chẳng qua là bác sỹ chỉ đề cập đến mặt tích cực, anh nghĩ anh đã chết tâm rồi."
"Anh nói bậy bạ gì vậy? Bác sỹ còn chưa nói là không chữa được, chúng ta sẽ từ từ từng bước, em sẽ không gây ra áp lực cho anh, mà còn sẽ giúp anh gánh vác một phần áp lực này. Anh không cần lo lắng chỉ cần hai người chúng ta cố gắng, chúng ta đừng phân tâm, tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt dần lên." Hạ Chân Ngọc thực sự vẫn rất tin tưởng.
Nhìn thời gian không còn sớm, Hạ Chân Ngọc tìm một nhà hàng cùng Lý Nguy đi ăn cơm trưa, nhìn Lý Nguy ngồi phía đối diện, Hạ Chân Ngọc tràn ngập chân thành nói: "Lý Nguy, kỳ thật những điều bác sỹ nói em cũng không sợ, em sợ nhất chính là, bởi vì điều này mà tâm lý của anh sẽ càng ngày càng không tốt, nếu anh cứ để cho tinh thần sa sút thêm nữa, đến một ngày nào đó tính cách của anh sẽ bị lệch lạc, anh có hiểu hay không đó mới là tình huống đáng sợ nhất."
Lý Nguy nghe xong buồn bã nói: "Vấn đề này anh cũng đã nghĩ qua rồi, anh sẽ không trở thành như thế, được rồi Chân Ngọc, em yên tâm đi."
Hạ Chân Ngọc mỉm cười nói: "Anh có thể nghĩ vậy thì đã chứng minh được rằng anh có đủ sức chịu đựng, Lý Nguy em và anh cam đoan chỉ cần anh có thể cố gắng kiên trì hơn nữa, bất luận như thế nào chúng ta cũng đều cùng nhau cố gắng, có được hay không?"
Lý Nguy lộ vẻ xúc động nhìn Hạ Chân Ngọc, vợ chồng hoạn nạn chẳng qua cũng chỉ như thế này thôi. Bản thân anh ta gặp phải tình huống này, Chân Ngọc còn có thể một lòng vì anh ta mà suy nghĩ như thế, không có chút nào lo lắng cho lợi ích cá nhân của cô, cũng không có nói rằng cô muốn rời khỏi anh. Có người vợ như thế, người chồng còn mong muốn gì hơn. Hiện tại anh ta phải thật sự cảm ơn ông trời đã để cho anh ta cưới một người vợ tốt đến như vậy, anh ta cũng nên phấn chấn trở lại, để không phụ lại kỳ vọng của cô.
Nhìn thấy ánh mắt Lý Nguy lại có chút sáng lạn, Hạ Chân Ngọc biết anh ta đã không từ bỏ hy vọng, hai người cùng nhìn nhau, trong ánh mắt đều ngấn lệ.
Lúc này đây, khi trải qua tình cảm trong hoạn nạn, Lý Nguy đối với Hạ Chân Ngọc thực sự là nhu tình mật ý, hỏi han ân cần, ngoan ngoãn nghe lời. Một khi những chuyện riêng tư anh ta đã có thể chia sẻ cùng với cô như vậy, như thế đối với Lý Nguy mà nói, Hạ Chân Ngọc chính là người có quan hệ thân mật nhất với anh ta trên thế giới này. Bởi vì, cho dù là cha mẹ của anh ta, anh ta cũng không có khả năng cùng bọn họ trao đổi loại sự tình này.
Trong thời gian này, để gạt bỏ những cản trở làm cho hai người bị ngăn cách nhất, Lý Nguy thực sự trở thành một người chồng tốt, trừ bỏ việc không phải là vợ chồng chân chính thực sự, Lý Nguy không ngừng tạo ra cho Hạ Chân Ngọc những ngạc nhiên vui mừng, có thứ gì tốt cũng nghĩ đến vợ mình đầu tiên, Hạ Chân Ngọc tăng ca anh ta cũng sẽ thường xuyên tới đón cô tan tầm.
Đồng nghiệp trong cơ quan Hạ Chân Ngọc nhìn thấy hai vợ chồng cô như vậy, cũng dần dần hoài nghi câu chuyện của Trần Tú Trân, những lời đồn đại và bàn tán vô căn cứ cũng ít hơn rất nhiều, ngay cả Trần Tú Trân cũng không còn kỳ quái đối với cô nữa.
Quách chủ nhiệm vừa nhận được thông báo phải tham dự hội nghị báo cáo công tác định kỳ, như thường lệ ông ta muốn dẫn Hạ Chân Ngọc đi cùng, nhưng Hạ Chân Ngọc lại tìm lý do khéo léo từ chối, cô không muốn giữa mình và Chu Cẩn Vũ sẽ xuất hiện điều gì đó, cô cũng hy vọng qua hành động của bản thân mình có thể làm cho mấy người Quách chủ nhiệm hiểu được rõ ràng là giữa cô và Chu Cẩn Vũ thực sự không có gì, như vậy cô sẽ thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Hiện tại toàn bộ những đãi ngộ mà cô nhận được có lẽ đều là do ảnh hưởng của ánh hào quang từ mối quan hệ giữa cô và Chu Cẩn Vũ, điều này khiến cho tâm lý của cô chịu rất nhiều gánh nặng.
Quách chủ nhiệm mơ hồ không rõ tình hình, hơn nữa cũng nghe lão Chu nói ngày đó ông ta tận mắt chứng kiến, cho nên khi Hạ Chân Ngọc từ chối đi cùng ông ta, ông ta thật đúng là không dám không đồng ý, đành phải dẫn theo một nhân viên kỹ thuật khác đi cùng. Hơn nữa hôm đó có thể là thời gian hội nghị quá dài, đến khi tan tầm cũng không thấy ông ta trở lại cơ quan.
Ngày hôm sau đi làm, Hạ Chân Ngọc chợt nghe mọi người bàn luận, họ nói là thật ra ngày hôm qua Quách chủ nhiệm có trở lại, nhưng mà là gần 8h tối mới trở về cơ quan, hôm nay khi trợ lý của ông ta đi đến văn phòng thì thấy Quách chủ nhiệm đang ngủ ở trên ghế sô pha, xem ra là đêm qua không có trở về nhà.
Đã xảy ra chuyện gì sao? Hạ Chân Ngọc nghĩ biểu hiện này của Quách chủ nhiệm tuyệt đối không phải là cao hứng được, nhưng cho dù báo cáo có không tốt cũng không đến mức không về nhà chứ, nghĩ mãi mà không rõ nên cô cũng không suy nghĩ nữa đi thẳng về văn phòng bắt đầu công việc.
Cùng lúc đó, Quách chủ nhiệm cũng đang ngồi trước bàn làm việc mở to đôi mắt bị đỏ sau một đêm không ngủ ở trên ghế sô pha, nghĩ mãi mà không ra. Cho dù báo cáo ngày hôm qua của ông ta có chút vấn đề, nhưng mà đây cũng là việc bình thường mà, bản thân ông ta đi họp không phải là vì nghiên cứu và thảo luận vấn đề cải tiến công tác sao? Tại sao còn bị Chu đại thị trưởng phê bình đến mức thương tích đầy mình, mất hết cả mặt mũi bao nhiêu năm nay của ông ta.
Càng nghĩ càng không ra, những lần hội nghị trước đây cũng không phải là không xảy ra vấn đề, nhưng cũng đều là nhẹ nhàng bỏ qua, sau đó sẽ sửa lại sao? Tuy rằng cũng chỉ là phê bình một hai câu, nhưng mà thể diện thì để lại toàn bộ, lần này là như thế nào? Đã vậy bản thân ông ta còn phải viết bản kiểm điểm cá nhân về báo cáo điều tra, lại còn thông báo tới toàn khu (đơn vị phân vùng hành chánh) và cả thành phố, khiến cho ông ta thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh ở ngay tại hội nghị, sau đó vẫn là nhờ Trương trưởng phòng thỉnh cầu mới được bỏ qua.
Nghĩ đi nghĩ lại như thế nào ông ta cũng đều cảm thấy bản thân mình bị oan, nhưng lại không đầu không đuôi bị tổn hại thành như vậy, tuy là không dám đem hiểu lầm đặt ở trên người Chu Cẩn Vũ, nhưng mà bản thân mình có chết cũng phải hiểu rõ lý do vì sao thành ma, vì thế suy xét hồi lâu liền gọi điện thoại cho Trương trưởng phòng.
Ở bên kia điện thoại Trương trưởng phòng cười không ngừng: "Lão Quách à, có phải anh đã trải qua cuộc sống lăn lộn làm quan mười mấy năm nay vô ích không vậy? Chuyện này cho
đến bây giờ anh vẫn còn chưa có suy nghĩ rõ ràng sao?"
"Trương đại trưởng phòng của tôi ơi, Trương lão đệ, chỉ cách cho đàn anh đi mà, nếu có lần tiếp theo, tôi trực tiếp gọi 120 cho xong. Nếu lần này chú em chịu giúp anh, thì đại gấu mèo kia sẽ tặng cho chú." Quách chủ nhiệm hạ hết mình để năn nỉ
"Thật sao, nói ra nhớ giữ lời nha, tôi có thể tự mình đi đến nhà anh để lấy. Nhận thấy chúng ta là cùng bộ ngành được phân chia ra, nếu là người khác cầu xin tôi một lần nữa, tôi cũng sẽ không nói thừa ra một câu. Những cái khác tôi cũng không nói thêm bất cứ điều gì, có điều là tôi sẽ gợi ý cho anh một việc, tại sao mà một người trợ lý tốt nói muốn thay đổi thì liền thay đổi vậy?" Lời nói của Trương trưởng phòng mang theo ám chỉ.
Quách chủ nhiệm suy nghĩ một chút thiếu chút nữa thì bật dậy: "A! Lão Trương ý của cậu không phải là vì tôi không mang Hạ Chân Ngọc đi họp, nên mới bị trút giận như thế chứ?"
Trương trưởng phòng bật cười ha hả: "Còn không phải là rất ngốc sao, đàn anh à, anh đúng là nhất thời hồ đồ rồi."
"Chuyện, chuyện này cũng quá là chuyện bé xé ra to mà! Vị Chu thị trưởng tôn kính này xem ra là công và tư bất minh rồi." Quách Hoài có chút cảm khái nói.
"Lão Quách à, anh càng sống càng thụt lùi là sao? Chính anh để xảy ra sai sót trong công việc, Chu thị trưởng nổi giận đến mức độ mà anh có thể kiểm soát được không?"
"Nếu hôm qua tôi có thể kiểm soát được thì tôi đã không thiếu chút nữa ngã ở trong phòng họp."
"Anh không thể kiểm soát, thì không ai có thể kiểm soát đâu, đừng nói tôi không cho anh cơ hội, anh tự mình tìm hiểu đi, còn cái gấu mèo đó chuẩn bị tốt cho tôi." Nói xong Trương trưởng phòng vui tươi hớn hở treo điện thoại.
Quách Hoài suy nghĩ một hồi liền rõ ràng rồi, cười khổ một tiếng, ông ta bị Chu đại thị trưởng nổi giận, lại còn không muốn gặp, mọi việc quỷ quái đều đổ lên trên người ông ta, đây nhất định là do nguyện vọng của Chu thị trương còn chưa có đạt được. Nhưng sau đó lại nghĩ, đây không phải là cơ hội của riêng bản thân ông ta. Nói cho cùng Hạ Chân Ngọc vẫn là nhân viên mang lại rất nhiều may mắn cho ông ta, ông ta có thể lui về tuyến hai hay không thì trước tiên phải nghĩ cách xem toàn bộ chuyện này có thể xử lý tốt hay không?
Như vậy vừa nghĩ liền cảm thấy loại thuốc đắt tiền quý hiếm đã không còn sản xuất nữa đem tặng anh ta vẫn là đáng giá, ít nhất có thể thu được lợi về.
Nhanh chóng đến giờ tan tầm, Hạ Chân Ngọc đã hẹn với Lý Nguy tối nay đi ăn thịt nướng, kết quả lại bị Quách chủ nhiệm gọi điện thoại tới kêu cô lên lầu, ông ta bảo cô phải tăng ca, trả tiền lương gấp ba lần, hơn nữa không thể xin phép nghỉ, bắt buộc phải làm thêm, bởi vì thời gian rất gấp, nhiệm vụ quan trọng, phải viết bản báo cáo điều tra, báo cáo không được thông qua cũng sẽ bị thông báo phê bình.
Hạ Chân Ngọc thấy sự việc nghiêm trọng như thế, chỉ có thể gọi điện thoại cho Lý Nguy bảo anh ta đi về nhà, còn cô thì ở lại tăng ca. Chả trách tối hôm qua Quách chủ nhiệm không về nhà, hóa ra sự việc đã nghiêm trọng như vậy, rốt cuộc xảy ra bao nhiêu lỗi vậy nhỉ?
Tất cả bộ phận trung tâm thông tin cũng đều phải ở lại tăng ca, từ số liệu điều tra viết ra báo cáo kỹ thuật, Hạ Chân Ngọc hỏi Quách chủ nhiệm cô phải làm việc gì, kết quả ông ta chỉ nói có một câu, làm tốt công tác hậu cần cho các đồng nghiệp tăng ca, các chuyện khác không cần phải xen vào.
Hạ Chân Ngọc không nói gì, công tác hậu cần không phải là mua cơm hộp, đưa nước đá sao? Việc này đến mức còn phải cần cô cùng ở lại tăng ca sao, nhưng mà bình thường Quách chủ nhiệm cũng có nhiều chiếu cố với cô, vậy thì ở lại làm thêm đi, cô dựa vào số người để đặt phần cơm, bởi vì liên quan đến vấn đề bảo mật của cơ quan, nên máy tính cũng không thể lên mạng, cô chỉ có thể chơi trò chơi gỡ mìn trên máy tính
Tăng ca đến quá nửa đêm, Quách chủ nhiệm tự mình đưa Hạ Chân Ngọc về nhà, hơn nữa còn đợi cho Hạ Chân Ngọc gọi điện thoại, chờ Lý Nguy xuống dưới lầu đón cô, ông ta mới bảo tài xế lái xe rời đi, việc này cũng làm cho Lý Nguy cảm khái một hồi, nói lãnh đạo cơ quan Hạ Chân Ngọc thật tốt, như vậy về sau cô có phải tăng ca vào buổi tối thì anh ta cũng thấy yên tâm hơn.
Nhưng Hạ Chân Ngọc lại cảm thấy phiền lòng, vừa rồi ở trên xe Quách chủ nhiệm có nói, ngày mai khi đi nộp báo cáo điều tra số liệu cô phải đi cùng, Quách chủ nhiệm trên cương vị cấp trên nói một hồi thông suốt, kết quả là thoáng chốc đã đem công việc đề cao lên cấp độ chính trị rồi.
Những rắc rồi này không thể trốn tránh được, Hạ Chân Ngọc đành cùng Quách Hoài đi tới Tòa thị chính, Hạ Chân Ngọc nhìn thấy Quách Hoài giống như trong lòng đã có dự tính khiến cho cô cảm thấy dáng vẻ của ông ta ngày hôm nay cùng với ngày hôm qua như là hai người khác nhau, đoán chừng là nhờ có tình cảm riêng báo cáo này khẳng định có thể được thông qua.
"Tiểu Hạ, cô giúp tôi gọi điện thoại cho Trương trưởng phòng, hỏi một chút xem chúng ta phải chờ bao nhiêu lâu thì Chu thị trưởng mới có thời gian rảnh nghe chúng ta báo cáo.”
Hạ Chân Ngọc gật đầu, gọi di động cho Trương trưởng phòng.
"Chu thị trưởng, một lát nữa Quách Hoài, Quách chủ nhiệm bên phòng tiếp tân sẽ đến đây để giao bản báo cáo điều tra, ngài có muốn gặp không? “ Trương trưởng phòng cung kính nhìn Chu Cẩn Vũ, trong lòng suy nghĩ một chút, lão Quách à, tôi tuyệt đối không nhận thuốc quý của anh một cách không công đâu, nhưng tôi chỉ có thể giúp hết khả năng vốn có thôi.
Chu Cẩn Vũ hừ lạnh một tiếng nói: "Có gì hay mà gặp chứ, mỗi khi tôi quá mức dễ dãi là ông ta cứ tùy ý phạm sai lầm sao? Từ lúc nào thì tôi cần phải gặp mấy loại nhân viên cấp dưới như thế này, bảo mấy người bên trưởng phòng xem xét mà giải quyết đi!"
Trương trưởng phòng xoa xoa mồ hôi lạnh, người khác đều nói Chu Cẩn Vũ là thị trưởng nho nhã, nhưng thật sự làm việc ở cùng một chỗ mới biết được, vị chủ nhân này không phải là dễ hầu hạ, chẳng những không thể chọc vào, hơn nữa khi tiếp xúc với ông lớn này người nào xui xẻo cuối cùng đều là bị đi đày trấn giữ biên cương cả đời cũng không được thăng chức. Đây hoàn toàn là một người nham hiểm.
Không dám nói thêm gì nữa, đúng lúc này di động vang lên, ông ta vội vàng nhận điện thoại vì sợ tiếng chuông làm cho vị Phật sống tôn kính nào đó bực dọc: "Alo, ai vậy?" Trương trưởng phòng trực tiếp nhỏ giọng nói chuyện.
Không phải là Trương trưởng phòng đi họp chứ, nếu không thì tại sao thanh âm lại kỳ quái như vậy, vì thế Hạ Chân Ngọc cũng theo bản năng hạ thấp giọng xuống một chút: "Xin chào, Trương trưởng phòng, tôi là Tiểu Hạ làm việc ở trung tâm thông tin, Quách chủ nhiệm chỗ chúng tôi bảo tôi hỏi ngài một chút là bao lâu nữa thì Chu thị trưởng mới có thời gian nghe chúng tôi báo cáo về số liệu điều tra."
Trương trưởng phòng vừa định bảo mấy người bên Quách chủ nhiệm nên quay về tìm các trưởng phòng để báo cáo, lại đột nhiên nghĩ tới một người, Tiểu Hạ? Chăm chú nhìn Chu Cẩn Vũ đang xem văn kiện, trong thâm tâm nghĩ Quách Hoài anh thật đúng là đã hiểu, giọng nói trên điện thoại lập tức lớn hơn rất nhiều: “Cái gì? Tín hiệu ở chỗ tôi không được tốt lắm, cô là ai vậy? Tiểu Hạ, Hạ Chân Ngọc? À! Tôi nhớ ra rồi, cô là trợ lý của Quách chủ nhiệm đúng không? Cô tìm tôi có việc gì vậy?”
Nói đến đây ông ta lại len lén liếc nhìn Chu Cẩn Vũ một cái, quả nhiên Chu Cẩn Vũ buông văn kiện ra nhìn qua phía ông ta, ông ta vội vàng nói: “Tiểu Hạ à, việc là như thế này, cô nói với Quách chủ nhiệm của cô là Chu thị trưởng chắc là tạm thời có việc không thể tự mình nghe báo cáo. A, cô và Quách chủ nhiệm đã đến rồi sao, vậy thì trước tiên hãy đến phòng làm việc của tôi đợi, tôi sẽ qua đó rồi tự mình nói chuyện với Quách chủ nhiệm."
Nói xong tắt điện thoại di động đang muốn cùng Chu Cẩn Vũ nói rằng ông ta đi trước để xử lý chuyện này, kết quả là Chu đại thị trưởng đã trực tiếp mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài, trước khi đi ra ngoài chỉ nói một tiếng: "Đi đến phòng họp nhỏ."
Trương trưởng phòng cười thầm, xem ra ông ta còn phải cùng Quách Hoài tạo mối quan hệ tốt mới được, dù sao thì Hạ Chân Ngọc đúng là cấp dưới của ông ta, đến lúc đó lợi ích của ông ta là không thể thiếu được, có thể trở thành tâm phúc của Chu Cẩn Vũ thì sau này mọi việc của ông ta ở giới quan trường đúng là đều thuận lợi, vì thế vui tươi hớn hở đi theo tới phòng họp nhỏ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: trần trụi bao nhiêu, bao nhiêu nhóm văn thân hy vọng có thể lưu lại hai ba chữ đây, nếu không biết nói cái gì, như vậy trần trụi có cung cấp sẵn mẫu cho mọi người phục chế, dán, mẫu như sau:
"Ta yêu trần trụi!"
Oa ha ha ha ha ha, thế là mọi người có muốn ói ra không?
PS: "ED" mọi người thử tìm ở Google là được rồi, nếu kết quả tìm thấy mà không vừa ý, như vậy nhìn ở phía dưới xem ╯▽╰
ED (Erectile dysfunction): chủ yếu đề cập đến việc không có khả năng đạt đến độ cứng hoặc không thể duy trì sự cương cứng đủ đáp ứng với nhu cầu giao hợp bình thường. Đây chính là rối loạn dương cương còn được gọi là rối loạn sinh dục hoặc suy nhược sinh dục