Edit: Packh03
Lúc chạng vạng tối, người đi lại trên đường cũng dần ít đi.
Cửa hàng bốn phía đã lên đèn, thành phố phồn hoa đô thị được các ánh đèn neon phản chiếu mang theo một hương vị khác.
Làm say lòng người.
Những chiếc xe bon bon trên đường, chạy qua nhau trên con đường náo nhiệt.
Xe chạy mấy km phía sau, cuối cùng bánh xe giảm tốc độ dừng lại bên một khách sạn cao cấp tọa lạc giữa trung tâm thành phố.
Quý Thanh Vãn lái xe quét mắt nhìn cửa khách sạn đang đóng.
Một tay khác lấy điện thoại gọi cho Nhậm Vưu Châu, đợi vài giây, trong microphone vẫn truyền đến âm thanh đổ chuông của điện thoại.
Người này khẳng định lại bị lôi kéo đi xã giao.
Cô tùy tiện tắt điện thoại, nhìn tòa khách sạn trước mặt, đầu ngón tay gõ gõ lên vô lăng oto, thoáng suy tư.
Nghiêng người lấy kính râm để trong hộc tủ, mở cửa xuống xe.
Bước vào trong đại sảnh, người phục vụ từ ngoài cửa đã nhìn thấy cô gái đi tới.
Bước chân cô uyển chuyện nhẹ nhàng, thấy được cô che kính râm hết nửa khuôn mặt.
Chờ lúc cô đi tới, người phục vụ duy trì nụ cười chuyên nghiệp, "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho tiểu thư?"
Quý Thanh Vãn đi tới nơi, hơi hơi gật đầu, "Xin chào, cho tôi tìm ---"
"Quý thiếu gia."
Người lễ tân phía sau lên tiếng chào hỏi, đánh gãy lời cô định nói.
Quý Thanh Vãn hơi dừng một chút, nghiêng đầu nhìn lại.
Vào lúc này, ở nơi này có thể được xưng một tiếng "Quý thiếu gia" không cần đoán cũng biết là ai đến.
Người đàn ông phía sau quần áo tây trang có chút cẩu thả, biểu tình mang theo ngạo khí của vị thiếu gia ăn chơi trác táng.
Nếu nhìn kỹ có thể thấy diện mạo hắn ta có vài nét giống Quý Thanh Vãn.
Quý Thanh Vãn quét mắt nhìn đại sảnh một vòng, dư quang nhìn thấy phía trước có người phụ nữ dáng người nóng bỏng.
Đi đến bên cạnh kéo ống tay hắn, ngự khí làm ra vẻ.
"Quý thiếu gia, chút nữa đi vào sẽ có rất nhiều người sao?"
Giọng nói này...!
Đuôi lông mày Quý Thanh Vãn hơi nhíu lại, ánh mắt dừng lại bên người phụ nữ Quý Hạo có điểm quen thuộc, còn mang theo dáng vẻ kệch cỡm.
Còn có âm thanh buồn nôn kia...!
Quý Thanh Vãn thiếu chút nữa còn không nhận ra cô ta.
Bị Bối Thi Nhụy gián đoạn, Quý Hạo nghiêng đầu nhàn nhạt nói, "Em đi vào ngồi chỗ nào đó là được.
Cũng không cần phải nói chuyện với ai khác."
Khóe miệng Bối Thi Nhụy hơi giật giật, nhưng chỉ vài giây sau, cô ta lại lần nữa gợi lên ý cười, "Đương nhiên, em sẽ ngoan ngoãn chờ anh."
Quý Hạo đối với thái độ cô ta rất hài lòng, tùy tiện nói, "Sau khi bữa tiệc kết thúc tới tìm anh."
Bối Thi Nhụy đáp một tiếng "Được." Quàng tay qua tay hắn, chậm rãi bước đi, tầm mắt hơi rũ xuống, che dấu cảm xúc trong đáy mắt.
Hai người chậm rãi đi qua đại sảnh, Bối Thi Nhụy đôi mắt nhìn thấy thân ảnh một người phụ nữ, có cảm giác quen thuộc, nhưng cũng chỉ vội vàng thoáng nhìn qua, cô ta cũng không để ý kỹ.
Quý Thanh Vãn đứng tại chỗ, nhìn hai người sóng vai nhau bước vào trong thang máy.
Yên lăng thu hồi tầm mắt, mí mắt hơi rũ xuống, khóe miệng nâng lên vài tia cười nhạo.
Cô biết Bối Thi Nhụy được người khác bao nuôi.
Nhưng lại không nghĩ tới kim chủ đứng sau cô ta thế mà lại là Quý Hạo.
Trái đất này đúng là nhỏ mà.
Có chút ý tứ.
"Tiểu thư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad @packha03.
Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp]
Người phục vụ đứng trước cô không thấy cô trả lời, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Quý Thanh Vãn ngẩng đầu nhìn về phía người phục vụ, cười điềm đạm nói, "Tôi muốn hỏi tập đoàn Quý thị tổ chức bữa tiệc ở đâu?"
Người phục vụ nghe vậy biểu cảm bình tĩnh, mỉm cười gật đầu nói, "Vâng, ngài chờ tôi một lát."
Quý Thanh Vãn một tay để trên bàn, đầu ngón tay quơ quơ chìa khóa, chờ người phục vụ đi kiểm tra.
Không chờ tới vài giây, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một đạo tiếng bước chân.
Quý Thanh Vãn nghiêng đầu, đối phương cũng nhanh chóng đi tới, đứng ở trước mặt cô gật đầu hỏi thăm, "Quý tiểu thư."
Người phục vụ nhìn tư thế này, ngẩn người.
Quý Thanh Vãn nhận ra người đến là trợ lý của Nhậm Vưu Châu, gật đầu lên tiếng, "Nhậm thiếu gia kêu anh tới."
"Vâng, thiếu gia để tôi đến đón cô."
"Được." Quý Thanh Vãn đeo kính râm, tay trắng nõn giơ lên, "Đi thôi."
Đi xem náo nhiệt.
Lúc mới nhận điện thoại của Nhậm Vưu Châu, Quý Thanh Vãn thật sự không nghĩ muốn tới.
Làm việc mệt mỏi cả một ngày, lại đến đây khiến bản thân khó chịu.
Nhưng Nhậm Vưu Châu này tính khí công tử.
Nói cái gì mà nhất định phải tới đón, không thì mỗi ngày đều khủng bố tinh thần cô.
Quý Thanh Vãn nghĩ tới điều này lại đau đầu, cuối cùng cầm theo chìa khóa xe đồng ý.
Vốn dĩ vào lúc này tâm tình không tốt lắm.
Nhưng chuyện phát sinh khi nãy, khiến cô lộ ra chút hứng thú.
Bữa tiệc được tổ chức ở tầng ba, ngoài cửa bảo vệ cũng theo lễ nghi gọi cô một tiếng "Tiểu thư."
Trợ lý đưa Quý Thanh Vãn đi qua, trong đó bảo vệ thấy cô không có thư mời, duỗi tay ra ngăn cản, "Xin chào tiểu thư, xin mời cô đưa thư mời ra."
Quý Thanh Vãn đẩy đẩy kính râm, chậm rì rì hỏi, "Thư mời? Tôi không có thư mời."
"Vậy ngài không thể tiến vào, hoặc ngài có gì để chứng minh thân phận của mình không."
"Thân phận?" Quý Thanh Vãn cong cong môi, "Cái này anh phải đi hỏi Quý Thiện Lâm một chút."
Bảo vệ sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ gọi thẳng tên của chủ tịch như vậy.
Quý Thanh Vãn thừa dịp anh ta sững sờ, xua tay tùy ý nói, "Không sao, tôi không phải là người xấu, chỉ là vào tìm người mà thôi."
Nói xong, cô và trợ lý chuẩn bị bước vào bên trong, đội trưởng bảo vệ không nhúc nhích, có chút chần chờ không biết có nên cho cô vào hay không.
Đội trưởng bảo vệ suy tư không ngừng, nhưng thấy tư thế tự nhiên của cô.
Sợ dây vào người không dễ chọc, nghĩ vậy anh ta lấy ra máy bộ đàm thông báo mở cửa.
Lại ngẩng đầu, phát hiện ra nữ nhân ấy đã chậm rãi đi vào bữa tiệc.
Quý Thanh Vãn yên lặng không tiếng động bước vào, căn bản không ai chú ý tới cô.
Nhìn đám người trong bữa tiệc, cô hơi nghiêng đầu hỏi người trợ lý, "Nhậm Vưu Châu ở đâu?"
Trợ lý nhìn về phía bóng người trong bữa tiệc, đã đổi thành khách khứa, cúi đầu lấy di động gửi tin nhắn.
Quý Thanh Vãn ngẩng đầu quét mắt nhìn động tác của anh ta, tùy tiện cất bước đi về một hướng.
Ánh mắt nhìn thấy Bối Thi Nhụy ngồi trên ghế sofa.
Nhìn cảnh vật xung quanh, rõ ràng cô ta lẻ loi một mình.
Nhưng cô ta vẫn thẳng lưng duy trì vòng eo, trên mặt nhau cũ duy trì nụ cười, bộ trang phục hoa lệ, trang điểm tinh xảo.
Quý Thanh Vãn xuyên qua kính râm nhìn dáng vẻ của cô ta duy trì vẻ tươi cười trên mặt, đột nhiên bật cười một tiếng.
Nhân sinh như một trò đùa mà.
Bối Thi Nhụy bên này cũng cảm nhận được tầm mắt của cô, hơi nghiêng đầu, nhìn người phụ nữ đeo kính râm, cảm thấy có chút kỳ quái.
Trên người cô ăn mặc quần áo bình thường, nhìn đám khách khứa mặc lễ phục tây trang bên cạnh có chút khác biệt.
Càng khó hiểu hơn chính là kính râm lỗi thời kia của cô.
Trang điểm của cô rõ ràng không phải để tham gia bữa tiệc này.
Bối Thi Nhụy nhìn cô vài giây, ngoài ý muốn cảm thấy có chút quen thuộc, mà đối diện người phụ nữ không dừng nhìn lại cô ta lâu, liền thấy người đàn ông bên cạnh cô nói cái gì đó.
Cô gật đầu, xoay người rời đi.
Vừa vặn Bối Thi Nhụy nhìn thấy nữ nhân nghiêng người trong nháy mắt, thấy rõ được khuôn mặt dưới kính râm kia.
Mà cũng chỉ là góc nghiêng của gương mặt.
Cô ta bưng chén rượu ngón tay run run, rượu vang đỏ hơi sóng sánh ra bên ngoài.
Đuôi mắt