Edit: Packha03
Quý gia mỗi nửa năm đều phải tới chùa một lần để cầu phúc, thời gian không cụ thể, mỗi lần đều dựa vào tâm trạng lão thái thái để quyết định.
Mà Quý gia vốn là khách hành hương của ngôi chùa, vốn dĩ ban đầu phòng dành cho khách đã được bố trí ổn thỏa, nhưng Quý Thanh Vãn lại đột nhiên tới, chỉ có thể ở phòng hẻo lánh phía xa.
Không khéo, đụng phải Thịnh Du.
Các tăng nhân đều biết thân phận của Quý Thanh Vãn, đến chỗ cô giải thích mọi chuyện.
Quý Thanh Vãn cũng biết là mình sai, gật đầu định dọn ra khỏi phòng, người đàn ông đứng trong điện đánh gãy lời cô, "Không cần dọn."
Âm thanh của anh có chút thấp, lộ ra từ tính, nhưng giọng điệu lại lộ ra hương vị lười nhác.
Quý Thanh Vãn dừng lại động tác, ngước mắt nhìn về phía anh, có chút khó hiểu.
Thịnh Du liếc mắt nhìn phòng trống bên cạnh cô, tùy ý nói, "Tôi ở phòng bên cạnh."
Tăng nhân nghe vậy tự nhiên nhìn về phía Quý Thanh Vãn, dò hỏi ý kiến của cô.
"Tôi không thành vấn đề, nếu vị tiên sinh này cảm thấy ổn là được." Quý Thanh Vãn đứng ở trước cửa trả lời.
Thịnh Du nghe vậy ngước mắt nhìn về phía cô, thấy cô đã tháo khẩu trang, lộ ra khuôn mặt.
Gương mặt có thể coi là kinh diễm, không trang điểm nhưng ngũ quan vô cùng tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt hấp dẫn người khác.
Con ngươi màu nâu, mắt phượng kết hợp với lông mi dài cong vút, khí chất thanh thuần mang theo tia kiều mị.
Nếu là người bình thường thì rõ ràng rất ảm đạm, nhưng trên người cô lại mang theo hương vị khác.
Thịnh Du hiếm khi cảm thấy quen mắt, nhưng lười nghĩ nhiều, đối với cô gật đầu chào hỏi, sau đó chậm rì rì đi đến phòng bên cạnh.
Quý Thanh Vãn nhìn động tác anh đóng cửa phòng, nghiêng đầu đối chào hỏi với vị tăng nhân.
Sau đó cũng lui về phòng, một tay khóa cửa, bỗng nhiên ý thức được điều gì, dừng lại một chút.
Cô lúc này mới nhớ tới khi nãy đã đem khẩu trang kéo xuống, nhưng nhìn phản ứng khi nãy của người đàn ông kia bình đạm, không có phản ứng gì giống như nhận ra cô.
Quý Thanh Vãn hơi đau đầu, không biết rốt cuộc anh ta có nhận ra cô hay không, hay là không biết cô.
Nhưng nghĩ lại cô cũng không nổi tiếng đến mức khiến tất cả mọi người đều phải biết cô.
Trong đầu còn suy nghĩ, nhưng cuối cùng không chống lại được sự mệt mỏi nên không biết từ khi nào mí mắt đã bắt đầu rũ xuống, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hoàng hôn dần buông xuống, hơi nóng ban ngày cũng dần biến mất, chuyển sang cái lạnh ban đêm.
Buổi tối nhiệt độ trên đỉnh núi biến hóa vô cùng lớn.
Gió trên núi cũng mang theo vài phần lạnh lẽo.
Quý Thanh Vãn bị lạnh đến tỉnh, cô trợn mắt phát hiện ra bản thân mình đã nằm cuộn trên mặt đất, trên người còn không đắp chăn, khó trách lại cảm thấy lạnh.
Trong phòng ánh sáng vô cùng tối, không có đèn chiếu sáng.
Quý Thanh Vãn hít hít mũi, đứng dậy xoa hai lòng bàn tay, men theo tường tìm chỗ bật đèn, ngón tay chạm được công tắc liền bấm xuống.
"Lạch cạch" một tiếng rơi xuống, nhưng phòng trong không hề có thay đổi, tầm mắt vẫn tối đen như trước.
Quý Thanh Vãn chớp chớp mắt, một lần nữa ấn lại công tắc, nhưng bóng đèn vẫn không có phản ứng lại.
Truyện Đam Mỹ
Mất điện?
Quý Thanh Vãn có chút hoài nghi mở cửa sổ bên ngoài ra xem, liền thấy bốn phía đèn đuốc sáng trưng, xung quanh nhà đều hắt lên ánh sáng, tối đen như mực chỉ có phòng cô và...!Phòng bên cạnh.
Cô đoán được có thể nơi này bóng đèn lâu không dùng nên hỏng, phòng bên cạnh cũng không có đèn, cô cũng không biết rốt cuộc là nghiệt duyên gì.
Quý Thanh Vãn xoay người cầm lấy di động nhìn thời gian, 6 giờ.
Cô cũng không vội vã đi tìm tăng nhân để giải quyết vấn đề, đơn giản ngồi ở bậc thang trước cửa phòng, lướt nhìn những tin nhắn mình chưa đọc.
Mắt nhìn thấy tin nhắn Hạ Hạ gửi cho cô, bật cười.
【 Vãn tổng, rốt cuộc chị đi biển ở đâu vậy? 】
Sau khi tin nhắn được gửi, bởi vì không nhận được câu trả lời, Hạ Hạ lại tiếp tục gửi đến một tin nhắn.
【 Vãn tổng, nhảy Disco không tốt cho thân thể, tình một đêm cũng không tốt đâu chị.
Chúng ta vẫn nên làm một mỹ nữ an tĩnh, chị đừng đi nhảy nữa.】
Quý Thanh Vãn cảm thấy vị tiểu trợ lý này vĩnh viễn khiến cô bật cười, liền gửi lại một ảnh meme.
【 Ba ngày ba đêm, không say không về.jpg】
Hạ Hạ bên này nhận được tin nhắn liền hiểu lầm, lập tức gửi lại tin nhắn【 Vãn tổng! Chị thật sự đi nhảy Disco.】
Quý Thanh Vãn chống cằm, 【 Không có, chị ngủ còn chẳng kịp, nhảy nhảy cái gì.】
Hạ Hạ: 【 Chị khẳng định trốn em đi nhảy.
Nếu chị đi nghỉ ngơi tại sao lại không nhắn tin lại cho em.】
Quý Thanh Vãn khẽ cười một tiếng, 【 Em rốt cuộc đã bổ não ra cái gì vậy.】
Hạ Hạ: 【 Vãn tỷ, chị nói thật đi, ngàn vạn lần đừng giấu em chuyện gì.
Chị mà truyền ra Scandal gì với đàn ông, em làm sao sống nổi.】
Quý Thanh Vãn nhướng mày nhìn tin nhắn, còn đặc biệt nhìn lại hai chữ đàn ông, tự nhiên trong đầu lại nhớ đến người đàn ông phòng bên cạnh.
Tuy nhiên cũng phải nói thật, cô ở trong giới giải trí bao nhiêu năm nay, cũng đã nhìn quen các soái ca mỹ nữ, nhưng người đàn ông hôm nay cô gặp vẻ bề ngoài khiến người khác vô cùng ấn tượng.
Cũng không biết này vị thiếu gia này đang làm gì.
Cô nghĩ cúi đầu đang muốn trả lời lại Hạ Hạ, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh rất nhỏ từ phòng bên cạnh truyền đến, giống như là âm thanh bật đèn.
Cô cầm di động đợi vài giây, cũng không thấy người bên trong đi ra, cuối cùng suy nghĩ một chút liền đứng dậy đi sang phòng bên cạnh anh.
Quý Thanh Vãn đứng ở trước cửa, giơ tay gõ gõ cửa.
Trong lúc chờ đợi, cô cúi đầu nhìn thời gian, vừa nhìn đến con số hiển thị trên màn hình, người bên trong phòng lên tiếng hỏi, "Ai vậy?"
"Là tôi." Quý Thanh Vãn dừng một chút, lại thêm câu, "Người ở phòng bên cạnh anh."
Giọng nói kết thúc, không đến vài giây cửa phòng đã được người kéo ra, trong phòng tối tăm khiến ánh sáng bên ngoài chiếu xuống có chút rõ ràng.
Người đàn ông đứng ở cạnh cửa, nhìn ánh sáng bên ngoài, biểu cảm dường như có chút khó hiểu, lại như có điểm khó chịu, mày hơi nhíu lại.
Mũ lưỡi trai đã được anh bỏ xuống, phản chiếu lên gương mặt góc cạnh của anh.
Tóc ngắn, cặp mơi hơi rũ, đôi con ngươi đen nhánh, rõ ràng lộ ra vài phần lãnh đạm và không kiên nhẫn.
Mà đuôi lông mi anh dài, hơi nhếch lên, càng tô thêm dáng vẻ lười nhác.
Có chút đoán không ra.
"Có việc gì không?" Thịnh Du rũ mí mắt nhìn cô, mang theo tia miễn cưỡng khàn khàn.
Quý Thanh Vãn hơi mím môi, suy tư giơ tay chỉ phòng của mình, "Đèn phòng của tôi hỏng rồi.
Bóng đèn của anh có cháy không, muốn hỏi anh một chút nếu hỏng thì cùng thay một thể."
"Ồ." Thịnh Du nghe rõ tình huống, không nhanh không chậm nói: "Không khác biệt lắm cũng hỏng rồi."
Quý Thanh Vãn: "......"
Còn cái gì mà không khác biệt lắm.
Nghi hoặc của cô còn chưa kịp hỏi ra khỏi miệng, căn phòng tăm tối phía sau bỗng nhiên có ánh đèn sáng lên, lập lòe một chút, liền chói mắt đến cực điểm.
Quý Thanh Vãn theo bản năng híp mắt lại, Thịnh Du đối với tình huống này rất quen thuộc, nghiêng đầu nhìn bóng đèn trên trần nhà, bình tĩnh nói thêm một câu, "Còn rất biết điều."
Quý Thanh Vãn nhìn ánh sáng chói mắt kia, khẽ nhíu mày, "Nãy giờ nó vẫn luôn như vậy sao?"
"Không biết." Người đàn ông lười biếng giải thích nói, "Tôi vừa mới bật."
Quý Thanh Vãn: "......"
Quý Thanh Vãn bình tĩnh gật đầu, "Để tôi đi tìm người thay bóng đèn mới."
"Hửm?" Thịnh Du nghe không rõ.
Trong chùa bỗng vang lên tiếng gõ mõ tụng kinh, cùng lúc với tiếng nói của cô.
Quý Thanh Vãn đi về phía trước một bước, hơi hơi ngẩng đầu nhìn anh, nghĩ lại cuộc nói chuyện của cả hai liền ngẩn người.
Đêm tối, người đàn ông trước mặt, ánh đèn lập lòe phía sau cùng với tiếng gõ mõ của ngôi chùa.
Bầu bạn với ánh đèn, vô cùng có tiết tấu.
Quý Thanh Vãn bỗng nhiên nghĩ tới tin nhắn Hạ Hạ gửi cho cô.
- - nhảy Disco, tình một đêm.
Sau khi Quý Thanh Vãn hoàn hồn lại, ho khan một tiếng, dời đi ánh mắt, "Chờ một chút, tôi đi tìm người thay bóng đèn."
Thịnh Du: "Bây giờ?"
Quý Thanh Vãn gật gật đầu, "Tôi biết đường nơi này."
Thịnh Du nghe vậy quét mắt nhìn