Hot search Weibo đêm nay có chút náo nhiệt, tiêu đề hot search được đề bằng chữ màu đỏ.
Tạp chí 《 Cyan 》 phát sóng trực tiếp, bình luận trực tiếp bùng nổ.
Nhưng mà nhân vật chính không chút nào để ý đến chuyện này, có khả năng anh cũng không thèm để ý.
Trong buổi phỏng vấn kia, câu nói kiêu ngạo đến cực điểm kia của Thịnh Du khiến mọi người sửng sốt vài giây.
"Bảo mẫu" Đường Chí Văn chỉ biết ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, thiếu chút nữa khóc không thành tiếng.
Người này trả lời còn không bằng ngày đó anh tùy tiện trả lời anh ta nữa đâu.
Cái gì mà tôi muốn, cậu muốn cái rắm!
Anh muốn người ta giỏi nói toẹt ra đi.
Quý Thanh Vãn sửng sốt vài giây mới hoàn hồn lại, nhìn biểu cảm vị thiếu gia bên cạnh, gương mặt bình tĩnh, hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình nói sai chuyện gì cả.
Đối lập với một đám người đang ngơ ngác, anh thật đúng là không chút khách khí.
Dường như từ khi quen biết đến hiện tại, Thịnh thiếu gia từ trước tới nay đều làm người ta cảm thấy anh không phải là đang nói chuyện cười.
Quý Thanh Vãn ý thức được điều này, hơi rũ mặt, yên lặng không một tiếng động cười khẽ.
Phỏng vấn đối diện hoàn hồn lại, vội vàng khống chế cục diện, "Ý tứ của Thịnh lão sư không biết có nguyên nhân gì đặc biệt không?"
Thịnh Du rũ mí mắt, không nhanh không chậm nói, "Tôi chỉ trả lời một vấn đề."
Khoé miệng người phỏng vấn giật giật, "Vậy được rồi."
Vấn đề quan trọng đã hỏi xong, tuy rằng không nhận được câu trả lời chắc chắn.
Người phỏng vấn nói tạm biệt mọi người, buổi phát sóng trực tiếp đến đây là kết thúc.
Nhân viên công tác đi đến chỗ hai người, ngỏ ý muốn thu lại microphone.
Quý Thanh Vãn gỡ microphone trên cổ áo xuống, để cho nhân viên công tác tháo xuống bộ đàm phía sau lưng cô.
Quay đầu nhìn thấy người đàn ông bên cạnh không cần đến nữ trợ lý, trực tiếp gỡ microphone xuống đưa cho nhân viên công tác.
Quý Thanh Vãn chờ trong chốc lát, thấy trợ lý còn đang loay hoay, nói chuyện với nhân viên công tác, nghiêng đầu hỏi, "Có chuyện gì vậy."
"Thật xin lỗi Quý tiểu thư, không hiểu sao sợi dây này lại bị mắc."
Cô nghiêng đầu muốn gọi người, nhưng người cộng sự sớm đã cầm microphone của Thịnh Du rời đi.
Quý Thanh Vãn trấn an cô ấy, "Không sao cả, cô cứ chậm rãi làm, không cần phải gấp."
Tay nghề trợ lý không thuần thục, Quý Thanh Vãn lại không nhìn thấy để giúp được, quay đầu sang người đã sớm cởi xong microphone bên cạnh, cô mở miệng gọi một tiếng, "Thịnh Du."
Thịnh Du nghiêng đầu nhìn qua, chú ý tới động tác của cô và nhân viên công tác, hơi nhíu mi, ánh mắt ý bảo cô có chuyện gì.
Quý Thanh Vãn chỉ vào chiếc microphone, "Microphone tôi phia sau bị mắc, không cởi được, anh có thể giúp tôi một tay không.
Thịnh Du lười biếng lên tiếng, đi đến phía sau cô, trợ lý thấy anh đi tới tự động nhường lại vị trí, đứng sang một bên.
Sợi dây vòng qua chiếc eo mảnh khảnh của cô, tư dưới vạt éo kéo dài tới cổ áo cô.
Mà hiện tại ở cổ áo đã được cởi bỏ, nhưng ở phía sau eo mắc thành cuộn nhỏ, có chỗ còn cuốn vài sợi tóc của cô.
Thịnh Du cúi đầu duỗi tay gỡ bỏ, ngón tay nhẹ nhàng kéo kéo, xoay xoay vài vòng, dễ dàng cởi được lớp bên ngoài, nhưng cuối cùng chỉ còn một chỗ khó, lọn tóc của cô bị mắc vào nhau.
Thịnh Du nhíu mày, giải thích một câu, "Tóc mắc vào rồi."
Quý Thanh Vãn mím môi hỏi, "Rất khó gỡ sao?"
Thịnh Du quét mắt, "Chắc là mấy sợi đi."
"Ồ." Quý Thanh Vãn nghe vậy cảm thấy không sao cả, "Vậy anh cứ giật mạnh ra đi."
Nằm ngoài dự đoán của Thịnh Du, "Nhẫn tâm vậy sao?"
"Không phải anh nói chỉ mấy sợi thôi sao?" Quý Thanh Vãn chớp chớp mắt, "Chỉ thiếu mấy sợi thôi không ai để ý cả."
Thịnh Du thấy cô trả lời rất sảng khoái, đầu ngón tay hơi nhéo sợi tóc của cô, trầm ngâm trong giây lát, "Nhưng tôi không đành lòng."
Một bên biểu tình của nhân viên công tác khiếp sợ, Quý Thanh Vãn sửng sốt giây lát, "Anh không đành lòng cái gì."
Thịnh Du chậm rãi mở miệng, "Tôi nhìn thấy nó khá đau."
Biểu cảm Quý Thanh Vãn không còn gì để nói, "Thịnh Du lão sư, có đau cũng là tôi đau, cũng đâu phải là anh đau."
Thịnh Du không tỏ ý kiến, nhưng không trả lời.
Chỉ là anh cúi đầu cẩn thận quan sát trong chốc lát, vòng mấy sợi tóc ra sau, lại một lần nữa gỡ tiếp.
"Gỡ được rồi!."
Trợ lý nhìn lòng bàn tay anh đã gỡ xong dây microphone, cảm thán một câu.
Quý Thanh Vãn nghe vậy cảm thấy tóc trên đầu mình khẽ động, có chút nghi hoặc chuẩn bị xoay người lại hỏi, đột nhiên bả vai bị người đè lại, "Đợi một chút."
Thân mình cô dừng lại, cho rằng anh vẫn còn chưa kết thúc, nghe lời anh giữ nguyên tư thế bất động.
Giây tiếp theo, bỗng nhiên cảm thấy bên hông rơi xuống một đôi cánh tay, thân mình Quý Thanh Vãn cứng đờ.
Người đàn ông vòng qua eo cô, cầm lấy dây microphone.
Ngón tay thon dài ở bên eo cô, cách lớp vải quần áo, dường như chạm vào bụng cô, mang theo chút lạnh lẽo, chút ngứa, còn có chút khiến cho cô cảm thấy không tự nhiên.
Cơ thể Quý Thanh Vãn cứng đờ, chờ đợi động tác của anh.
ωαττραδ | packha03
Ở phía dưới, Đường Chí Văn chờ đợi vị thiếu gia này cả nửa ngày vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, lại không nghĩ rằng liếc mắt một cái lại thấy được cảnh này.
Bước chân anh ta suýt chút nữa té ngã, khoé môi giật giật, cuộc họp lại còn muốn lùi lại.
Thịnh Du thu hồi tay, cầm lấy dây microphone nhàn nhạt nói, "Được rồi."
Anh tuỳ tiện đem tay dây nghe được cho trợ lý đứng một bên, trợ lý hoàn hồn vội vàng tiếp nhận, đôi mắt nhỏ nhìn hai người gật đầu chào hỏi, bước nhanh đi ra ngoài.
Quý Thanh Vãn tận lực xem nhẹ cảm giác bên hông, hơi hơi rũ mắt, xoay người nhìn anh nói lời cảm ơn, giờ tay sờ tóc mình phía sau ót, "Sao anh không giật tóc tôi."
Thịnh Du "Hừm" một tiếng, "Tôi giật rồi sợ cô tìm tôi ăn vạ."
Quý Thanh Vãn bị anh chọc cười, "Nếu tôi ăn vạ anh sẽ đưa tiền sao?"
Thịnh Du khẽ lắc đầu cười nói, "Không được, tôi không phải là người coi tiền như rác."
Quý Thanh Vãn bật cười, "Sao có thể chứ, Thịnh Du lão sư thông minh như vậy."
Giọng nói rơi xuống, Thịnh Du híp mắt, "Hửm" một tiếng, "Đây là khen tôi sao?"
Quý Thanh Vãn cong môi, nghiêng đầu chú ý tới phía xa Đường Chí Văn vẫn luôn đứng chờ, nhắc nhở anh một câu, "Người đại diện như vẫn đang đợi anh."
Thịnh Du nghe vậy nhìn theo, Đường Chí Văn thấy anh rốt cuộc cũng nhìn sang bên này, vội vàng đi lên phía trước, trước tiên chào hỏi với Quý Thanh Vãn, thấp giọng nói một câu, "Cuộc họp phòng làm việc chờ cậu đã lâu."
Thịnh Du nghe vậy ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói nghi hoặc, "Vậy vì sao vừa rồi cậu không gọi tôi?"
"Tôi..."
Không phải tôi để cho cậu trò chuyện vui vẻ với mỹ nhân sao!
Lời này anh ta không dám nói, Đường Chí Văn dừng lại một chút, bất đắc dĩ nói, "Được rồi, là tôi sai.
Hiện tại tôi tới gọi cậu rồi, được chưa?"
Nói xong, cũng không đợi vị thiếu gia này oán giận, trực tiếp lôi kéo anh đi ra ngoài, nhưng lúc đi cũng không quên chào tạm biệt với Quý Thanh Vãn.
Quý Thanh Vãn đứng tại chỗ nhìn hai người rời đi, cuối cùng không biết Hạ Hạ g ở chỗ nào đã chuẩn bị sẵn xe đưa cô về nhà.
Xe bảo mẫu chạy trên đường, cảnh ban đêm chạy ngược qua ánh đèn xe.
Quý Thanh Vãn ngồi trên ghế sau, tình thần vô cùng tỉnh táo, lịch trình hôm nay không nhiều lắm, cũng chỉ có cuộc phỏng vấn của tạp