- Âm chúng? Tên rất hay, nơi đây cũng không phải động phủ của bần đạo, như thế nào quấy rầy, tiểu hữu không cần khẩn trương, bần đạo cũng không phải tà ma ngoại đạo, chẳng qua là tò mò kiếm trận ba vị âm chúng ngươi đang tu luyện, không biết có thể nói cho bần đạo, là kiếm trận gì không?Thiên Túc chân nhân cười hỏi, hắn một mực mang theo nụ cười hòa ái, nhưng Dương Đại không dám quá tin người.
Hắn thường xuyên lên mạng, theo đánh giá của dân mạng dành cho người Thâm Vực, rất khó suy đoán tâm tư Tu Tiên giả, không thể dễ dàng tin tưởng.
Doanh Kỷ đi đến bên cạnh Dương Đại, thấp giọng nói:- Thiên Túc chân nhân là đại tu sĩ tiếng tăm lừng lẫy Đại Hạ, vân du tứ phương, chính là cao nhân đắc đạo chân chính, sẽ không làm chuyện đoạt bảo.
Dương Đại im lặng, ngươi đều biết là đại tu sĩ, âm thanh dù có thấp, đối phương sẽ không nghe ra?Hắn đang muốn trả lời, Thiên Túc chân nhân cười nói:- Không nói cũng không sao, tiểu hữu, bần đạo và đồ nhi dự định tu luyện ở gần đây, muốn xem kiếm trận của các ngươi, nếu ngươi đồng ý, bần đạo cũng sẽ truyền cho ngươi nhất pháp thuật, sẽ không để cho ngươi ăn thiệt thòi.
Vừa dứt lời, Điền Bất Trung, Doanh Kỷ xúc động, Thạch Long, Trình Ngạ Quỷ cuối cùng nhớ tới Thiên Túc chân nhân là ai, cũng đều hưng phấn nhìn về phía Dương Đại.
- Không thể chối từ thịnh tình của tiền bối, vãn bối tự nhiên không có ý kiến.
Dương Đại cười nói, có hai nguyên nhân đồng ý, một là thái độ nhóm âm chúng rõ ràng Thiên Túc chân nhân là chính phái, hai là từ chối có khả năng kết thù.
Thiên Túc chân nhân cười gật đầu, sau đó mang theo nữ tử đội mũ đi qua một bên, lưng tựa vào trúc mộc tĩnh toạ.
Dương Đại tiếp tục tu luyện, đồng thời để ba người Điền Bất Trung tiếp tục luyện tập kiếm trận.
Thiên Túc chân nhân xem trong chốc lát liền nhắm mắt, còn vị nữ tử đội mũ kia, thấy không rõ diện mạo nàng, cũng không biết nàng có đang quan sát kiếm trận hay không.
Cuộc sống sau này lần nữa khôi phục lại bình tĩnh.
Nửa ngày sau.
Thiên Túc chân nhân bỗng nhiên mở miệng chỉ bảo ba người Điền Bất Trung, ba người bừng tỉnh đại ngộ, dựa theo Thiên Túc chân nhân chỉ bảo, kiếm chiêu trở nên càng thông thuận, mơ hồ có hình thức ban đầu của kiếm trận.
Liễu Tuấn Kiệt hâm mộ chảy nước miếng, hắn quá muốn luyện kiếm.
Dương Đại chân nhân lau mắt mà nhìn đối với Thiên Túc, vị Thiên Túc chân nhân này thật sự là cao nhân đắc đạo, tùy tiện chỉ điểm một chút lại có hiệu quả như thế.
Nếu có thể biến hắn thành âm chúng! Dương Đại không dám nghĩ sâu, sợ mình lộ ra ác ý.
Đến chạng vạng tối, Điền Bất Trung, Bạch Vĩ, Trình Ngạ Quỷ đã có thể thi triển Thiên Cương Đại La Kiếm Trận đơn giản, uy lực còn không tệ, có thể lập tức chém vài gốc cây trúc thành mảnh gỗ vụn.
Đây là hiệu quả vừa rồi luyện thành, mà Thiên Cương Đại La Kiếm Trận theo nhân số tăng lên, uy lực càng mạnh.
Bóng đêm buông xuống, Dương Đại có chút khó khăn nhìn về phía Thiên Túc chân nhân.
Hắn hít sâu một hơi, đứng dậy đi đến trước mặt Thiên Túc chân nhân, nói:- Tiền bối, nếu ngài biết dị nhân thiên ngoại, ta đây có thể sẽ tan biến một quãng thời gian, ngày mai lại xuất hiện.
Thiên Túc chân nhân mở mắt, mặt nở nụ cười hiền lành, vuốt râu cười nói:- Đi thôi, tiểu hữu