Lâm Sơ Tuệ nằm ngẩn người trên giường nhìn trần nhà.Cho dù thế nào cô cũng không ngờ Tiêu Diễn lại ra mặt giúp mình, cậu ấy còn có thể phanh phui ra cái lịch sử đen tối không muốn ai biết của Triệu Hiểu Lộ.Forum trường đêm nay đã bị triệt để bóc phốt, quản trị viên cũng bị khiển trách, kiểm điểm, trong các group chat lớn nhỏ của học sinh toàn trường đều đang rôm rả bàn tán chuyện này.Triệu Hiểu Lộ xem như đã mất hết cả chì lẫn chài.Hôm nay Tiêu Diễn còn túm cổ Lâm Sơ Tuệ lôi đến văn phòng giáo viên gặp thầy chủ nhiệm nhận lỗi, ai dè quay đi quay lại… lập tức lật mặt thu thập đầy đủ bằng chứng việc làm sai của Triệu Hiểu Lộ khiến cậu ta không còn đường chối cãi, chết chìm trong bãi nước bọt của học sinh cả trường.Đúng là tâm cơ sâu không lường được, thủ đoạn hung ác vô tình không tưởng tượng được.Lâm Sơ Tuệ nhớ đến lời đồn thổi về quá khứ của Tiêu Diễn mà Chương Thừa Vũ từng kể cho bọn họ, cậu ta có thể tàn nhẫn dùng chính mạng sống của mình để đặt cược, thả một mồi lửa, tống thẳng ông bố nuôi vào tù.Thiếu niên này… cô vẫn luôn coi cậu ta như một “bé thỏ trắng” thuần khiết, lại chẳng ngờ rằng người ta là Đại Ma Vương chân chính.Lâm Sơ Tuệ cảm thấy mình có chút ngốc nghếch, hôm nay còn ngờ nghệch chắn trước người cậu ta, kém chút nữa quỳ xuống trước mặt Triệu Hiểu Lộ, chỉ vì sợ lũ lưu manh kia ức hiếp cậu.Người con trai như Tiêu Diễn, sao có thể dễ dàng bị người khác bắt nạt.[Chị em bạn dì trường Trung học số 1 Nam Thành]Lâm Sơ Tuệ kể chuyện này nói cho các anh em, bạn bè.Lục Trì: [Ra là Tiêu Diễn làm! Anh đây còn tưởng kẻ thù không đội trời chung với Triệu Hiểu Lộ! Thù hận lớn cỡ nào chứ!]Chương Thừa Vũ: [Không có hận sao có thù! Cũng bởi vì Triệu Hiểu Lộ to gan dám động vào em gái ông! Mà em gái ông là ai? Bạn gái thân thiết duy nhất của anh Sơ đó!]Lục Trì: [Anh đây sẵn sàng bê nguyên cái cục dân chính qua đây! Mời hai vị rực tiếp làm thủ tục kết hôn!]Lâm Sơ Tuệ: [Cậu ấy làm thế là vì tôi sao?]Lục Trì: [Không thì sao? Chẳng lẽ là vì tôi à?]Lâm Sơ Tuệ không chắc, cô cảm giác kiểu người như Tiêu Diễn khác cô một trời một vực, nếu không phải có duyên ngồi cùng bàn, có lẽ cuộc đời của bọn họ sẽ mãi mãi là hai đường thẳng song song… vĩnh viễn không thể giao nhau.Cậu ta thành tích học tập tốt, dáng dấp sáng sủa, đẹp trai, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay lập tức có một đống fan ái mộ xếp hàng điểm danh trước mặt.Từ khi ba Lâm rời đi, Lâm Sơ Tuệ có thể tự tin vỗ ngực tuyên bố chẳng có chàng trai nào yêu thích nổi một cô gái như cô.Vì vậy cô thực sự không biết Tiêu Diễn rốt cuộc thích mình ở điểm gì.Lâm Sơ Tuệ: [Tôi cảm thấy cậu ta có mưu đồ khác với mình.]Hứa Gia Ninh: [Một người thi toán được 9 điểm.
Nghĩ xem cậu ta muốn mưu đồ tính khí kém của cậu hay là thành tích lẹt đẹt của cậu?]Lâm Sơ Tuệ: [Gần đây tôi thi được 57 điểm, cảm ơn.]Hứa Gia Ninh: [Ồ 57 điểm mà cũng có thể tự hào?]Lâm Sơ Tuệ: [Có người được có 147 điểm, người ta còn được 150 điểm kia kìa.
Khoảng cách ba điểm thôi mà như chim trời cá biển vậy.
*bất lực*]Hứa Gia Ninh chỉ trong vài phút bị đâm liền vài nhát chí mạng, tức tối mắng: [Đồ rác rưởi!] (*)(*) Nguyên văn "小辣鸡!" - Tiểu Lạt kê phát âm laji đồng âm với 垃圾 nghĩa là rác rưởi.Lâm Sơ Tuệ: [Xem ai thẹn quá hóa giận kìa.]Hứa Gia Ninh gửi một meme *mời mày biến* sau đó tự out khỏi group.Không đến 2 phút sau, Lục Điềm Bạch lại add cậu ta vào lại, đồng thời lén chat riêng cho Lâm Sơ Tuệ: [Xin bà đó mà, bạn yêu.
*Đáng thương*]Lâm Sơ Tuệ: [Được rồi.
Được rồi! Sau này tôi không chọc thằng cha hay dỗi đó nữa.]…Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô thoát khỏi ô chat, nhắn riêng cho Tiêu Diễn: [Quên hỏi, hôm nay đánh nhau với đám người kia, cậu có bị thương không?]Gửi xong, nghĩ thế nào lại thu hồi tin nhắn.Sao tự nhiên lại quan tâm cậu ta làm chi?Nhưng mà trong khoảnh khắc cô thu hồi tin nhắn, cũng đúng lúc Tiêu Diễn nhắn lại: [Không sao.]Hai giây sau, ai đó cũng thu hồi lại tin nhắn.Cho dù chỉ là nhắn tin nói chuyện phiếm, nhưng Lâm Sơ Tuệ cũng có thể cảm giác được sự xấu hổ, ngại ngùng không nói lên lời.Hồi lâu sau cô mới hỏi: [Sao cậu lại thu hồi tin nhắn?]Tiêu Diễn: [Vậy cậu thì sao?]Lâm Sơ Tuệ: [Tôi muốn hỏi cậu có thể cho tôi chép bài tập toán không, nhưng nghĩ lại chắc chắn cậu sẽ không cho, hỏi mất công nên mới thu hồi tin nhắn.]Tiêu Diễn: [Tin nhắn tôi vừa thu hồi về chính là đáp án bài tập đó.][...]Lâm Sơ Tuệ: [Thế cậu có thể gửi lại lần nữa không?]Tiêu Diễn: [Đương nhiên là không.]Lâm Sơ Tuệ: [Vậy thôi khỏi.]Mấy phút sau, Tiêu Diễn bồi thêm một câu nữa: [Vì để không bị đánh, cho nên mới chấp nhận quỳ gối!? Tôi cho rằng cậu nhất định sẽ không chịu thỏa hiệp.]Lâm Sơ Tuệ: [Tôi tại vì ai mới không dám đánh chứ!]Tiêu Diễn: [Tôi biết.]Bầu không khí bỗng nhiên có chút kỳ quái, mặt Lâm Sơ Tuệ đỏ bừng, vội vàng chạy đến bên cửa sổ, để gió thổi vào đánh tan khí nóng trên mặt.Mưa rơi, trong gió lất phất mấy giọt mưa.Mấy phút sau, Tiêu Diễn gửi đến mấy tập hình ảnh.
Lâm Sơ Tuệ mở ra, là đáp án bài tập toán.[?]Tiêu Diễn: [Trả nợ.]Lâm Sơ Tuệ giả vờ khách khí nói: [Ôi không có gì, không cần ơn nghĩa gì đâu.
Cậu là bạn cùng bàn với tôi, bảo vệ cậu là việc vô cùng hiển nhiên có gì mà trả nợ chứ!][Tiêu Diễn đã thu hồi tin nhắn.]Lâm Sơ Tuệ: [Tiêu đại ca! Tạ ơn đại ca! Chúc đại ca phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.]Nói xong, nhanh tay lưu lại những tấm ảnh chưa bị thu hồi.[Đừng thu hồi! Đừng mà! Đại ca! Cầu xin đại ca mà!]…Đêm hôm đó Tiêu Diễn lại mất ngủ.Đã rất lâu cậu không mất ngủ, sau khi tống ba nuôi vào nơi xứng đáng với ông ta thì cậu đã chầm chậm thoát khỏi u ám rồi.
Cậu có một mục tiêu mới để phấn đấu, để cố gắng, từ đó cuộc sống của Tiêu Diễn cùng có thêm nhiều sắc màu, chứng mất ngủ cũng biến mất.Thế nhưng đêm nay, sau 2 năm cậu lại trằn trọc không ngủ nổi.Thanh tiến độ hoàn thành công việc chạm mốc 30%, chứa đựng tình cảm chân thành mơ hồ đối với cậu.Thanh tiến độ tăng càng nhanh, tâm tình của cậu càng phức tạp.Trên thế gian này, món nợ khó trả nhất chính là chân tình.Cậu đột nhiên không biết phải làm thế nào.Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc của Lâm Tu Trạch thuộc đã lâu không xuất hiện đột nhiên truyền tới: “Gió xuân tháng hai như kéo dao.Trời khuya sương gió đứng vì ai? (*) Học sinh Tiêu Diễn, sao trễ rồi còn chưa ngủ thế?”Tiêu Diễn: “Cháu luôn tự hỏi “tài nghệ” thơ cổ phong phú, ưu tú của Lâm Sơ Tuệ từ đâu ra, giờ cháu hiểu rồi..”(*) Câu: ‘Gió xuân tháng hai như kéo dao’ là một câu trong bài Vịnh Liễu của Hạ Chi Chương.
Còn câu: ‘Trời khuya sương gió đứng vì ai’ lại trích trong bài Khởi hoàicủa Hoàng Cảnh Nhân.Lâm Tu Trạch: “Bạn học Tiêu, hiện giờ chúng ta đang dùng chung thân thể, trong lòng nhóc cảm thấy như thế nào, chú đều biết rõ.”Sau khi nương nhờ thân thể Tiêu Diễn, Lâm Tu Trạch có thể xem toàn bộ quá khứ của cậu bé này.
Bởi vì từng bị lừa gạt tình cảm, từng bị những người thân yêu nhất tổn thương, vì thế cậu nhóc không biết làm sao để đối đãi chân thành với người khác.Trong thế giới quan của cậu thiếu niên đôi mươi này chỉ có lừa gạt, lợi dụng, trao đổi, không hề có thiện lương.Khiến cậu giao ra trái tim chan thành của bản thân còn khó hơn lên trời.Nhưng trong khoảng thời gian này, trái tim vốn đã chai sạn đó… đột nhiên chậm rãi dao động.Lâm Tu Trạch: “Tiểu Diễn, chú vẫn rất thích cháu.”Tiêu Diễn: “Cảm ơn.
Nhưng không cần đâu.
Chú muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi.”Lâm Tu Trạch: “Chú chỉ muốn hỏi cháu muốn ăn Chíp chíp QQ không?”Tiêu Diễn: “Ăn kẹo chíp chíp của chú thì phải làm bạn tốt với Bé Ngoan con gái chú đúng không?”Lâm Tu Trạch: “Bạn trai cũng được nè! Nhưng mà phải thi xong đại học đã.
Chú trông chừng đó!”“...”Cuộc thi tranh tài marathon sắp đến, Lâm Sơ Tuệ cũng bắt đầu tiến vào giai đoạn huấn luyện khắc khổ nhất, mỗi ngày đều tập đến tận khuya mới về nhà.Đêm trước ngày bắt đầu cuộc thi, Hứa Gia Ninh vừa định bước vào thư phòng đọc sách, trong lúc vô tình nghe được Hứa Tùng Bách nói chuyện điện thoại với thầy Tần chủ nhiệm lớp.“Tôi không đồng ý cho con bé tham gia cuộc thi Marathon, có thể giành được giải thưởng cũng không được.”“Dù có chỉ thi được nguyện vọng 2, nguyện vọng 3, hoặc chỉ vào được cao đẳng, trung cấp gì đó về ngành kế toán, toán chính, tương lai còn có thể về công ty giúp đỡ cho sự phát triển sản nghiệp của gia đình, tiền đồ cũng không tệ.
Thầy Tần, thầy nói để con bé đi theo ngành thể dục thể thao thì dù có thi vào được đại học trọng điểm cũng có ích lợi gì, sau này chẳng giúp gì được công ty, có vào được cũng chẳng làm được trò chống gì? Chả lẽ gia đình chúng tôi lại để cho con bé đi làm bảo vệ?”“Tôi cũng chỉ muốn cân nhắc cho tiền đồ sau này của con bé.”“Đam mê? Tuổi đời có mấy biết cái gì gọi là đam mê! Tất cả chỉ là suy nghĩ nông nổi nhất thời.
Chỉ có người lớn mới biết cái gì là con đường tốt nhất, đúng đắn nhất với con trẻ.”“Thầy không cần phải nói nữa.
Tôi bề bộn nhiều việc, cứ quyết định thế đi.”Hứa Tùng Bách cúp điện thoai, quay đầu bắt gặp con trai, nhàn nhạt hỏi: “Về rồi?”“Dạ.”“Để ba bảo dì giúp việc hâm lại đồ ăn, đúng rồi.
Em gái con đâu? Chưa về hả?”“Dạ.”“Bình thường quản thúc con bé sát sao một chút.
Nó mất cha, lại không chịu nghe lời ba, con cùng trang lứa với nó, trong trường nhớ hỗ trợ con bé học hành.”Hứa Gia Ninh rũ mắt, không đáp.Nhiều lúc, người lớn trong nhà suy nghĩ thật quá đơn giản.Mối quan hệ phức tạp, khó nói giữa cậu ta và Lâm Sơ Tuệ há đơn giản như việc xưng anh gọi em là có thể dung hòa được.Bọn họ không biết gì, hay là cố tình không quan tâm.Hứa Gia Ninh xoay người trở về phòng, vừa đẩy cửa, ánh mắt chạm vào chiếc guitar cũ kỹ, vất một xó, ánh mắt trầm xuống.Cậu ta không quay lại nhìn Hứa Tùng Bách, im lặng một hồi, mới khẽ lên tiếng: “Sức bền của em ấy không tệ, bộ môn điền kinh thành tích cũng rất tốt, con đã xem qua.
So với đám con trai cùng trang lứa kỹ thuật bóng rổ và khả năng vận động của em ấy còn tốt hơn nhiều...Có thể….”Sắc mặt Hứa Tùng Bách lạnh đi: “Quản tốt chính mình đi.”Hứa Gia Ninh mấp máy môi, trầm giọng nói: “Trong mắt ba cái gọi là người thành công có lẽ chỉ có một loại.
Nhưng mà ở đời mỗi người đều không ai giống ai cả.
Em ấy cũng có việc mà mình thích, có lĩnh vực thiên phú của riêng mình, chẳng lẽ chỉ cần trái với lý tưởng của ba thì ba cho là thất bại, cho là vớ vẩn hết sao….”“Ngứa đòn rồi?” Hứa Tùng Bách nghiêm nghị quát lớn: “Làm tốt việc của mình đi đã, em gái anh tôi tự biết quản thế nào, không cần anh ở đây ra vẻ bất bình!”“Em ấy không phải là con gái ba.”“Câm miệng!” Hứa Tùng Bách thoạt nhìn như sắp nổi trận lôi đình đến nơi, gằn giọng, mắng: “Mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng tôi cũng sẽ dạy dỗ con bé như con gái ruột! Không để nó lầm lỗi thêm nữa.
Anh quản tốt bản thân đi! Không phải ở