Hòn Đảo Cô Độc Trong Mắt Anh

Tôi biết chú sẽ đến mà


trước sau

Biên tập: Bột
Hướng Quỳ định đợi mắt cá chân của mình đỡ đau rồi nghĩ cách đi lên, lúc này không có chuyện gì khác để làm là nói chuyện với Chương Đạt: “Hổ con lúc trước của cậu thế nào rồi?”

Vừa nhắc đến hổ con, mặt Chương Đạt đã đầy ấm ức: “Cậu cướp hổ con của tôi.”

“Tôi đã trả lại cho cậu… chú của cậu rồi!” Cô cũng không nhún nhường.

Chương Đạt bĩu môi: “Chú không cho tôi, nói không phải của tôi, là của người khác.”

Hướng Quỳ hơi ngừng lại, rất lâu sau đó mới lên tiếng: “Cái gì của người khác?”

“Tôi không biết, dù sao cũng không cho tôi.” Chương Đạt buồn bực.

Không rõ tại sao mắt Hướng Quỳ lại hơi rơm rớm, cô oán giận vò đi vò lại nắm cỏ khô trong tay. Anh miệng một đằng lòng một nẻo, còn dùng khuôn mặt vô cảm kia để lừa cô, khi ấy cô tin anh mới là ngu ngốc!

Vừa nhắc đến anh, sự nhung nhớ bị kìm nén thật lâu chợt dâng lên trong lòng Hướng Quỳ. Nhớ đôi mắt tiết chế của anh, nhớ khóe miệng rủ xuống, nhớ khuôn mặt nghiêm túc của anh, nhớ bàn tay lớn khuyết thiếu một ngón của anh, nhớ thân nhiệt nóng cháy của anh, nhớ tất cả mọi thứ của anh…

Bạn cho rằng mình có thể quên được nhiều thứ, bạn cũng cho là mình đã quên, nhưng thực tế vẫn giấu tận nơi sâu nhất trong đáy lòng, khi lớp màng bên ngoài kia bị đâm thủng, tất thảy mọi thứ sẽ òa ra.

Như hỏa thiêu trên cánh đồng, như qua xuân gió lại về.

Có lẽ vì nhớ nhung tràn ngập trong lòng, nên Hướng Quỳ cũng không thấy mắt cá chân còn đau như vậy nữa. Cô khập khiễng đi đến bên cạnh Chương Đạt: “Đứng dậy, tôi đẩy cậu lên.”

Chương Đạt ngây ngây ngô ngô.

Hai bọn họ không thể trèo lên từ bên cầu gẫy kia, Hướng Quỳ tìm một sườn núi không thoải quá, khi thấy mình có thể đẩy cậu lên được thì nói: “Cậu trèo lên, tôi chống chân ở dưới giúp cậu, hiểu không? Lên được rồi, cậu lại kéo tôi.”

Chương Đạt gật đầu dù chỗ hiểu chỗ không.

Hướng Quỳ cũng không nói nhiều với cậu, mà để bàn tay dính bùn của cậu bám lên từng chút một. Chương Đạt không thông minh, nhưng vẫn phải có sức lực, lại thêm Hướng Quỳ ở dưới đỡ chân cậu, nên chốc lát sau, cậu đã chạm được vào mặt đất rồi co chân leo lên.

Hướng Quỳ thở phào một hơi rồi duỗi tay với cậu: “Cậu kéo tôi lên một …”

Cô còn chưa nói dứt lời đã thấy Chương Đạt nói một câu “người xấu”, sau đó vội vàng chạy đi xa.

Tay duỗi ra của Hướng Quỳ hơi cứng lại. Một lúc lâu sau, cô mới ngượng ngùng thu tay về rồi cười khổ một tiếng, có lẽ vì vừa rồi mới dùng sức nên cổ chân càng đau hơn. Cô đã không đứng vững được nữa, mà phải dựa vào sườn núi để ngồi xuống, nhưng cũng không thấy mất mát quá lớn, bởi cô không thể so đo quá nhiều với đồ ngốc như vậy được.

Cô chỉ hơi lạnh, hơi đói, mắt cá chân cũng hơi đau…

Thời tiết không nóng nhưng Hạ Kính chạy rồi cả người cũng vã mồ hôi, phía sau quần áo lao động màu xanh đã hơi ẩm ướt, trán cũng lấm tấm mồ hôi. Anh đi một vòng ở bên ngoài, sau đó sợ Chương Đạt chạy về nhà nên quay về nhìn thử một chút.

Sau khi đi một vòng trong nhà lại không thấy có ai, Hạ Kính hơi không biết phải làm sao. Thật ra Chương Đạt luôn rất ngoan, những chuyện thế này vốn chưa từng xảy ra.

Nhưng anh không thể dừng lại được, anh lại xoay người ra ngoài, khi mới chạy được hai bước thì chợt dừng lại, bởi liếc mắt đã thấy Chương Đạt chậm rãi bước vào từ đầu ngõ. Trên người cậu đầy nước bùn đất, không nơi nào là sạch sẽ, mặt cũng đen sì tới sắp không nhìn được mặt mũi thật.

Hạ Kính nhanh chân chạy tới, anh muốn mắng cậu nhưng lại phát hiện mình không thốt ra được lời nào, sau đó lôi cánh tay của cậu vào trong nhà.

Đợi Chương Đạt tắm nước ấm xong ra ngoài, trời đã tối hẳn, không biết mưa còn rơi từ lúc nào, hơi lạnh cũng truyền đến từng đợt từng đợt thấu xương.

Hạ Kính thay quần áo và lao khô tóc cho cậu, anh định mắng vài câu, nhưng đến cùng vẫn không nói gì, mà đi vào bếp nấu bát mỳ đặt trước mặt cậu.

Chương Đạt biết mình làm sai nên cúi đầu không dám ăn.

Hạ Kính đẩy tới trước mặt cậu: “Mau ăn đi.”

Lúc này Chương Đạt mới gật đầu, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.

Hạ Kính thở dài một hơi rồi cuối cùng cũng nói: “Nếu cháu không muốn thì bây giờ tạm không phẫu thuật…”

“Cháu, cháu phẫu thuật.” Chương Đạt dừng đũa một chút, trong miệng vẫn còn ngậm một miếng mỳ: “Cháu muốn trở nên thông minh!”

Hạ Kính nhìn kĩ cậu ấy rồi “ừ” một tiếng, sau đó bỗng nghĩ ra gì đó: “Cháu đã đi đâu?”

Chương Đạt ấp úng không nói, Hạ Kính cũng không hỏi nữa, chỉ chờ cậu ăn xong, thu dọn bát đũa rồi bảo cậu đi ngủ.

Không rõ mưa đã nặng hạt hơn từ lúc nào, ở trong phòng cũng nghe được tiếng mưa vang. Hạ Kính chỉnh chăn cho cậu rồi xoay người định đi, Chương Đạt bỗng đưa tay giữ chặt tay anh, mặt đầy hoảng hốt rồi không cho anh đi.

Hạ Kính cho là cậu sợ nên ngồi bên cạnh, định đợi cậu ngủ rồi mới đi.

Chương Đạt không chịu nhắm mắt, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Người xấu…”

“Người xấu?”

“Hổ con, người xấu…” Dường như Chương Đạt không biết nên nói thế nào: “Người xấu lấy hổ con, ở đó…”

Lão Trư vừa uống rượu ở bên ngoài với bạn về, khi thấy bóng dáng quen thuộc đi qua thì gọi: “A Kính…”

Anh lại như không nghe thấy gì mà lao đi như một cơn gió, sau đó biến mất trong tầm mắt của ông ấy.

Lão Trư nhún vai, hơi không hiểu: “Trời mưa to thế này, sao lại không mang ô?”

Hạ Kính càng chạy càng nhanh dưới cơn mưa buốt lạnh đầu xuân, cuối cùng khi thấy cây cầu gãy kia, nước mưa đã chảy xuống theo mắt của anh. Anh đưa tay vuốt mặt, trước mắt mông lung cũng dần trở nên rõ ràng.

Gió thổi mạnh và mưa to như thế, nhưng Hạ Kính lại nghe được trái tim đang đập mạnh của mình vừa căng thẳng vừa sợ hãi. Anh nhanh chân vượt qua những bụi gai đâm người kia, sau đó liếc mắt đã thấy bóng người co ro lại dưới gầm cầu.

Trái tim siết chặt lại, bỗng trong nháy mắt ấy, anh thậm chí còn không dám tiến về phía trước.

“Hướng Quỳ…” Giọng của anh tràn ra khỏi cổ, rồi tan đi ngay trong màn mưa.

Hướng Quỳ luôn không tin thần phật, nhưng trong lúc hoảng hốt này, cô lại nghĩ khi trở về sẽ đến miếu bái lạy, hoặc xin bùa hộ mạng xua đuổi vận rủi của mình.

Cô không nhớ mình đã ở đây trong bao lâu, cô còn định tự leo lên, nhưng
mắt cá chân đau tới mức không thể cử động được. Sau khi trời mắt đầu đổ mưa, cô càng không có cách nào khác, khó khăn lắm mới lết được đến gầm cầu, dù ở đây vẫn bị mưa hắt lên người, còn ngấm vào xương cốt của cô.

Không rõ có phải tâm linh tương thông hay không, cô mờ mịt ngước mắt đã thấy một người đứng ở đó. Cũng giống tối đó ở tầng hai thư viện trường, cô vừa lạnh vừa đói, rồi ngẩng đầu lên đã thấy được anh tựa như số phận an bài.

Chưa có giây phút nào tỉnh táo hơn hiện tại, cô cười gọi anh: “Họ Hạ, chú đến rồi, tôi biết chú sẽ đến mà…” Cô vừa dứt lời đã che miệng ho công cốc, vì gió lạnh thổi tới khiến cô bị sặc.

Anh đứng trước mặt cô, che chắn tất thảy mọi mưa gió.

Sau lưng anh là gió rét và mưa lạnh, trước mắt lại là nụ cười ấm áp nhất của cô.

Tất thảy mọi nguyên tắc, mọi ẩn nhẫn, mọi cố chấp đều như tan thành mây khói trong trận mưa sa gió rét này. Hành động của anh không chịu sự khống chế của bản thân nữa, anh chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt cô.

“Tốt quá.” Hướng Quỳ nói với vẻ nhợt nhạt, như thể khó lắm mới xốc lên tinh thần được: “Tốt quá, chú đến rồi.”

Hạ Kính cứ nhìn cô như vậy, nhìn mặt mày mỉm cười của cô, nhìn gò má tái nhợt, nhìn khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó yết hầu của anh hơi dịch chuyển một chút.

Sau khi Hướng Quỳ cảm nhận được bàn tay của anh đặt ở sau cổ của mình, cô kinh ngạc nhìn lên, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì anh đã chợt kéo cô về phía mình.

Anh hôn cô thật sâu, tỏa ra tất cả hơi thở thuần hậu mà nam tính của mình. Cô thầm nghĩ giữa răng môi sạch sẽ và mát lạnh của anh không hề có mùi thuốc lá. Cái hôn này cũng không giống nụ hôn ngây ngô của cô, bởi anh vốn không cho cô cơ hội để thở dốc.

Không rõ bàn tay ẩm ướt mà ấm nóng của anh đã ôm mặt cô từ lúc nào, ngón út còn cọ vào vành tai của cô.

Không có cả thời gian cho lý do và suy nghĩ.

Hướng Quỳ thất thần, đôi mắt to càng mở thật lớn, giống như vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Môi của anh bỗng bứt ra một chút, bàn tay vốn ôm lên gò má của cô lại chậm rãi phủ lên đôi mắt, lông mi cong dài của cô gại nhẹ vào khiến lòng bàn tay anh ngưa ngứa.

Cô chậm rãi nhắm mắt dưới lòng bàn tay của anh, không rõ môi của anh đã dán lên thật dịu dàng mà kiên quyết từ lúc nào, mà thân mật như vậy lại khiến cô muốn bật khóc.

Cô không biết nên đáp lại ra sao, tay không biết đặt ở đâu đành phải nhẹ nhàng tóm lấy vạt áo của anh, tựa như con thuyền nhỏ trầm luân theo sóng biển, vừa thuận theo lại vừa quấn quýt.

Hạ Kính cởi quần áo rồi bao lấy cô, cuối cùng anh cũng cảm nhận được thân nhiệt lạnh buốt của Hướng Quỳ. Bàn tay anh đặt sau cổ của cô dần chuyển qua sau đầu, để cả người cô dán sát vào cơ thể nóng cháy của mình.

Hướng Quỳ hơi hoảng hốt, cũng có chút vui vẻ, cô nghĩ tất cả những chuyện này thật giống như một giấc mộng. Mắt nhắm lại của cô vẫn không dám mở ra, bởi sợ rằng vừa mở ra rồi, tất thảy mọi thứ trước mắt sẽ biến mất, dù là lồng ngực ấm áp hay cái hôn thiêu đốt của anh.

Hạ Kính không có thời gian suy nghĩ tất cả những điều vừa làm là đúng hay sai. Anh vỗ vào vai cô rồi khàn giọng nói: “Chúng ta phải đi lên.”

Lúc này anh mới hơi hối hận vì không mang ô, nên chỉ có thể cởi áo khoác ra trùm lên đầu cô, sau đó cõng cô trên lưng, để cô ôm cổ mình thật chặt.

Khắp nơi đều là mùi hương của anh, Hướng Quỳ hít sâu một hơi, ý cười trên khóe môi xuất hiện rồi không thể tan đi được.

Cô không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy tiếng của anh, ôm chặt cổ anh. Dường như anh đang đi lên, cô có thể cảm nhận được gân xanh ở cổ của anh nổi lên và cơ bắp phía sau đang vận sức chờ phát động.

Có điều chỉ một lúc sau bước tiến của anh đã trở nên bình ổn, cô biết bọn họ đã leo lên từ dưới cầu, cô nói nhẹ ở bên tai anh: “Họ Hạ, anh ôm em.”

Bước chân của Hạ Kính dừng lại, sau đó tiếp tục bước nhanh về phía trước.

Hướng Quỳ hơi bất đắc dĩ, cô thấp giọng nói: “Tay em không còn sức nữa, sắp không ôm cổ anh được rồi.”

Cô đã lạnh tới cứng ngắc toàn thân, vừa rồi là chút sức lực sau cùng của cô, lúc này cánh tay đã như mất hết sức lực, cô sợ mình sẽ rơi xuống từ trên lưng anh.

Cuối cùng Hạ Kính cũng có phản ứng, anh đi nhanh lên hai bước, tìm tàng cây có thể tránh mưa rồi đỡ cô từ phía sau lưng tới trước ngực. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy mặt anh, sau đó không nhịn được mà ngẩng đầu hôn lên cằm của anh.

“Em vui lắm.” Vui đến nước mắt cũng sắp rơi.

Dường như Hạ Kính hơi xấu hổ, anh nghiêng mặt đi, một tay lấy áo khoác che kín mặt cô rồi khàn giọng nói: “Chúng ta về thôi.”

Hết chương 19.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện