Biên tập: Bột
Hướng Quỳ “phi phi phi” vài tiếng nhưng vẫn không hấp dẫn được lực chú ý của người đàn ông.
Ừm, nói chung thính lực của anh không có vấn đề, chỉ là không nói chuyện được thôi. Cô nghĩ, một người đàn ông câm đèo bồng thêm đứa con ngốc đúng là tổ hợp kì lạ khiến người ta phải tò mò.
Hoặc có lẽ người thấy tò mò chỉ có mình cô mà thôi, nhưng như thế thì có sao đâu.
Về rồi sẽ phải nghe tiếng Hướng Bội Bội kêu thảm và người đàn ông xa lạ kia rên rỉ, vì thế cô quyết định ở lại nơi này một lúc, thế nhưng nhìn bốn phía mà không có cái ghế nào ngồi được, chỉ có một chiếc bàn vuông coi như sạch sẽ một chút, tuy có hơi cũ nát.
Cô đứng trước bàn và chống tay lên, sau đó dùng sức giẫm giày thể thao màu trắng mà lấy đà nhảy từ dưới lên bàn ngồi. Khi mở tay ra nhìn thì lại thì đã bị dính một lớp bụi, cô thổi một hơi rồi nghĩ ngợi đôi chút, nhưng vẫn không nhảy xuống. Hướng Quỳ cũng không phải người so đo như thế, đã ở khu nhà lều này thì có thể so bẩn với không bẩn gì đây?
Từ góc độ này của Hướng Quỳ sẽ nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông. Anh cong lưng khiến bờ mông hướng về phía cô, ồ, sao lại gợi cảm thế này? Cô chớp mắt mấy cái rồi rời tầm mắt sang nơi khác.
Dường như anh không để ý đến việc trong nhà có thêm một người lạ, cũng có thể anh cảm thấy cô không tạo thành chút uy hiếp nào với anh?
Hướng Quỳ hừ nhẹ trong lòng một tiếng rồi gọi: “Tiểu Sỏa Tử!”
Người ở trong ngõ nhỏ đều gọi cậu như vậy, thế nên Tiểu Sỏa Tử cũng nhanh chóng ngẩng lên nhìn cô với vẻ mờ mịt.
Cô đá đá chân: “Rót cho tôi cốc nước!”
Tiểu Sỏa Tử coi như cũng nghe hiểu tiếng người, cậu xoay người chạy vào trong rót cốc nước ra và đưa tới trước mặt cô, động tác cấp tốc và thành thục ấy còn khiến cô hoài nghi thật ra cậu không nghề ngốc chút nào.
Hướng Quỳ nhìn cốc trong tay Tiểu Sỏa Tử, đây là cốc bằng gốm trắng rất bình thường và đã được sửa sạch sẽ, nước bên trong được rót tới nửa thành cốc. Cô lại không khỏi nghĩ, cốc này là của người đàn ông kia, hay là của Tiểu Sỏa Tử?”
Có điều Hướng Quỳ cũng không để ý, cô bưng lên uống một ngụm, nhưng nước lạnh trong khoang miệng khiến răng sâu tận cùng bên trong đau buốt âm ỉ. Cô bụm mặt ảo não: “Sao mà lạnh thế!”
Tiểu Sỏa Tử nghe được giọng điệu không ổn của Hướng Quỳ thì tự ý thức được mình đã làm sai chuyện gì, cậu hoảng loạn mà nhìn cô.
Cô than thầm một tiếng: “Thôi không sao.”
Ngoài tiếng cưa gỗ của người đàn ông ra thì trong nhà không còn chút âm thanh nào khác. Hướng Quỳ hơi chán nên vung vẩy chân mà nói chuyện với Tiểu Sỏa Tử: “Cậu tên gì?”
Tiểu Sỏa Tử sửng sốt một chút rồi mới nhận ra là Hướng Quỳ đang nói chuyện với mình, cậu lắp bắp nói: “Chương, Chương Đạt.”
“Ừm, Tiểu Sỏa Tử nghe vẫn hay hơn.” Cô che miệng cười hai tiếng, rồi khi thấy mặt mũi tràn ngập mờ mịt của cậu thì bất giác thu lại nụ cười: “Được rồi, tôi cũng thấy không buồn cười, Tiểu Đạt Đạt.”
Có lẽ vì nghe được tiếng của cô, nên người đàn ông vẫn luôn chăm chỉ làm việc kia cũng hơi dừng một chút, có điều Hướng Quỳ thấy việc này chỉ diễn ra trong 2 giây mà thôi.
Hướng Quỳ nhìn cơ thể người đàn ông mà không kiêng kị chút nào. Cô nhìn động tác của anh, tiện thể còn tưởng tượng xem dưới lớp quần áo kia có thể là dáng người ngon nghẻ đến cỡ nào. Nhưng không ngờ anh bỗng quay đầu lại khiến ánh mắt trần trụi kia của cô chợt cứng đỡ, hơn nữa còn dâng lên chút khó xử khó nói thành lời.
Cô lè lưỡi làm mặt quỷ.
Ánh mắt trầm tĩnh kia nhìn cô một cái rồi lại hướng ra ngoài cửa, rõ ràng người này không phát ra tiếng nào, nhưng cô lại phát hiện mình hiểu anh muốn nói gì. Việc này cũng thật lạ, chẳng lẽ đây là thần giao cách cảm?
“Tôi vẫn chưa muốn về, mà tôi còn đưa Tiểu Đạt Đạt về cho chú, chú đối xử với khách như thế à?” Cô bĩu môi rồi tự bưng nước lạnh của mình lên.
Tiểu Đạt Đạt…
Dường như đuôi mày của anh hơi nhướng lên một chút, sau đó người đã thả đồ trong tay xuống và đi đến trước mặt cô.
Anh không nói lời nào, nhưng cô lại chờ mong một cách khó hiểu. Ánh mắt cô càng không thể nào dừng lại trên khuôn mặt của anh, mà lại thuận bờ vai nhìn về phía sau. Rìa tường có treo một cái giá, trên kệ là đủ loại đồ nho nhỏ, nhưng vì khoảng cách khá xa nên cô không thấy rõ bên trên là những món đồ gì.
Cánh tay bỗng tê rần, cô ngây ngốc một lúc rồi mới ý thức được bàn tay đầy mạt gỗ của anh đang nắm lấy cánh tay mình, sau đó đã xách cô từ trên mặt bàn xuống. Cô không để ý đến vết bẩn nhàn nhạt trên áo phông màu trắng, mà chỉ ngẩng đầu nhìn lên anh.
Bàn tay của anh áp sau lưng Hướng Quỳ, hơn nữa sức lớn như vậy khiến cô không thể không thuận theo hướng lực của anh mà nhào ra ngoài. Nhưng lúc này lực chú ý của cô lại là bàn tay nóng rực của anh, sống lưng cô cũng sắp bốc cháy cả rồi.
Hướng Quỳ nghĩ chắc là mình điên rồi, nếu không thì sao lại hứng thú với một người không đẹp trai, còn không có tiền như vậy.
Ừm, có hứng thú.
Thì ra cô có hứng thú với người đàn ông này, chẳng trách cô luôn thần trí không rõ một cách khó giải thích khi ở trước mặt anh. Cô còn tưởng rằng mình bị lây bệnh ngốc của Tiểu Sỏa Tử nữa.
Cuối cùng, lúc Hướng Quỳ lấy lại được tinh thần thì đã bị người đàn ông đẩy tới cửa. Cô cắn cắn môi rồi luồn sang bên cạnh và lại chui vào trong nhà. Đợi tới lúc người kia xoay người, thì cô đã đứng kiêu căng trước mặt anh rồi.
Trên kệ là ít đồ chơi nhỏ bằng gỗ, có lẽ cũng có thể gọi là đồ chơi đi. Hướng Quỳ nghĩ đây là người đàn ông làm cho Tiểu Sỏa Tử, à không, làm cho Tiểu Đạt Đạt chơi.
Đây còn là một bộ mười hai con thú, từng con từng con được khắc tới sinh động như thật. Hướng Quỳ vừa nhìn đã thích, cô cầm hình hổ con trong tay rồi xoay người và vẫy tay với người đàn ông; “Cái này coi như quà cảm ơn nhé!”
Chương Đạt thấy hổ con rơi vào tay Hướng Quỳ thì mếu máo nói: “Đó là hổ con của tôi…”
Hướng Quỳ cười đến xán lạn: “Không, bây giờ là hổ con của tôi rồi! Hẹn gặp lại, chú Chương!” Cô nói xong rồi lại nhớ đến đoạn quảng cáo nào đó mà cười tới không kiềm chế được, sau đó nhân dịp Chương Đạt chưa có dũng khí đến cướp lại hổ con mà chạy ra ngoài. Cô chạy mấy bước thì đã biến mất trong bóng đêm như một chú tinh linh, đột nhiên xuất hiện, rồi lại đột
nhiên rời đi.
Chương Đạt xịu miệng, mắt còn ươn ướt: “Hổ con của tôi…”
Người đàn ông đi đến trước mặt Chương Đạt rồi xoa xoa đầu cậu, ánh mắt anh lại rơi vào cốc gốm màu trắng mà Hướng Quỳ để lại trên bàn, trên miệng cốc in lại dấu son rõ nét và vô cùng đầy đặn.
Hướng Quỳ cất hổ con đi, rồi nhớ đến biểu cảm của Chương Đạt trước khi mình rời đi thì không nhịn được cười. Dù sao thì ông bố câm kia cũng sẽ làm cho cậu một con khác thôi, cô tuyệt không thấy có lỗi.
Ngõ nhỏ tối đen lại không có một bóng người, thỉnh thoảng sẽ có mèo hoang đi qua và kêu meo meo thảm thiết. Người thường đi qua chắc chắn sẽ hơi sợ hãi, nhưng Hướng Quỳ lại không sợ chút nào. Cô đã sống ở đây 18 năm rồi, mỗi người ở đây đều biết cô, biết cô có người mẹ kiếm tiền nhờ bán thân, cũng biết cô có bạn trai có tiền có thế, và càng biết cô không dễ chọc chút nào.
Lúc Hướng Quỳ sắp đi tới cổng thì cửa gỗ bỗng bị mở ra, sau đó là một gã đàn ông vừa lùn vừa béo ăn mặc xốc xếch và khệnh khạng đi từ trong ra, chắc chắn là mới đứng dậy từ giường của Hướng Bội Bội rồi.
Cô bĩu môi, nụ cười trên mặt cũng thu lại trong nháy mắt.
Gã đàn ông thấy cô thì mắt sáng rực lên, sau còn xán lại gần: “Ái chà, cô bé con xinh thế này sao tôi chưa gặp bao giờ nhỉ?” Lúc gã nói chuyện miệng còn đầy mùi rượu khiến người ta buồn nôn. Hướng Quỳ nghĩ Hướng Bội Bội đúng là ai đến cũng không từ.
Có lẽ gã đàn ông này là người từ nơi khác đến, nếu không thì sao lại không biết Hướng Bội Bội có đứa con gái không thể chọc vào?
Hướng Quỳ cũng không định phản ứng lại gã này mà đi vòng qua bên cạnh, nhưng gã lại chưa từ bỏ ý định và còn tóm lấy vai để ngăn cô lại.
Cô thở ra một hơi rồi vừa định hành động thì cửa gỗ lại bị mở ra lần nữa. Thân thể gầy yếu của Hướng Bội Bội chạy ra từ bên trong rồi lập tức chặn trước mặt Hướng Quỳ, bà ta cười chiều chuộng nhưng lại mang theo sắc nhọn rõ rệt: “Ai da, cái người ma quỷ này sao vẫn chưa đi thế?”
“Bội Bội, sao em lại ra làm gì?” Gã đàn ông cười tủm tỉm.
Hướng Bội Bội ra hiệu cho Hướng Quỳ để cô đi vào, còn mình thì kéo cánh tay của gã đàn ông ra ngoài: “Nếu lần sau anh còn muốn đến thì bây giờ theo em ra ngoài đi, trị an buổi tối ở đây không tốt lắm…”
Hướng Quỳ cười lạnh một tiếng, lúc bước lên cầu thang còn dùng sức giẫm “rầm rầm rầm”, cầu thang như bị cô giẫm nát, bụi bặm cũng rơi xuống không ngừng. Cô khóa luôn cửa lại rồi đặt hổ con trong ngực lên kệ thấp ở đầu giường. Hướng Quỳ nhìn chăm chú một lát, tiếp đó lại không nhịn được mà đưa tay sờ đầu hổ con, sau rồi cô cũng cười lên một tiếng.
Cầu thang gỗ lâu năm lại truyền tới tiếng cót két, Hướng Quỳ biết là Hướng Bội Bội đi lên, nên đắp chăn lên rồi nhắm hai mắt lại.
Hướng Bội Bội dùng chìa khóa mở cửa phòng của Hướng Quỳ dễ như trở bàn tay, sau đó lắc mông đi vào bên giường cô và ngồi xuống: “Làm loạn gì thế hả?”
Hướng Quỳ không nói lời nào.
Lần nào cũng như vậy, nếu như cô không lên tiếng, Hướng Bội Bội sẽ thấy không thú vị và rời đi.
Thế nhưng Hướng Bội Bội lại thấy hổ con trên đầu giường kia, bà ta lấy tới nhìn rồi nói: “Ô, lấy hình hổ con này ở đâu thế, đẹp đấy!”
Hướng Quỳ chợt bật dậy rồi cướp hổ con lại từ tay bà ta trong nháy mắt, sau đó giấu ở phía sau như đứa trẻ đang bảo vệ món đồ chơi yêu thích nhất của mình.
Hướng Bội Bội cũng không giận, bà ta cười ra tiếng rồi vươn tay sờ sờ hai lần trên môi cô: “Nếu không muốn mau già như tao, thì tẩy trang đi rồi lại ngủ tiếp.”
Hướng Quỳ bĩu môi rồi nghĩ thầm, bà cũng biết bà đã già rồi à?
Có điều cô không nói lời này ra miệng, mà chỉ cầm hổ con xuống giường từ phía bên cạnh bà ta và hướng về phía phòng vệ sinh.
Khi đi ngang qua phòng của Hướng Bội Bội, cửa phòng của bà ta vẫn mở rộng, bên trong còn bay tới mùi hương ái muội. Hướng Quỳ nhíu mày rồi đi nhanh mấy bước, cô chỉ thấy dạ dày quặn lên, cơm tối cũng muốn trào ra ngoài.
Hướng Quỳ chán ghét mẹ mình, nhưng cô lại không thể hận bà ta.
Bởi cô biết, mẹ mình là như vậy, bà ta cũng đã nuôi cô lớn lên từng chút từng chút như thế. Dơ bẩn? Vậy thì cả người cô đều bẩn tới gột không sạch.
Hướng Quỳ tẩy trang và rửa mặt, trên mặt đầy là nước đọng nhưng cô không lau đi, mà ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Cô nghĩ, trẻ tuổi thật tốt, cả khuôn mặt đều căng tràn collagen, không giống Hướng Bội Bội vừa cười mà khóe mắt đã có nếp nhăn, rồi có trang điểm bao nhiêu lớp thì vẫn không che được như cũ.
Cô nở nụ cười khiến khóe mắt nheo lại, có lẽ 20 năm nữa cũng sẽ như Hướng Bội Bội nói? Hoặc là qua 10 năm thôi, mặt cô cũng sẽ giống như bà ta.
Xấu thật.
Cô lại cúi đầu xuống và táp nước lên mặt.
Lúc mở mắt ra lần nữa, cô chợt nhớ đến người đàn ông kia.
Không biết tuổi tác thế nào mà trên mặt anh cũng có nếp nhăn, chỉ là không hằn sâu như Hướng Bội Bội.
Mỗi một nếp nhăn đều là cuộc sống của anh.
Hướng Quỳ mím môi, rồi lại phát hiện mình không ghét nếp nhăn trên mặt người đàn ông kia chút nào.
Đó càng không phải một hiện tượng tốt, cô cũng không muốn để mình yêu một người đàn ông như vậy.
Nhưng Hướng Quỳ không biết, có đôi khi, yêu là không kiềm chế được.
Hết chương 2.