Ngày đó, trên đường từ trường về, hai người bất ngờ gặp phải một nhân vật —— dì Chu.
Bà chạy xe đạp ngang qua trước mặt họ, sau đó thắng gấp lại dừng xe rồi lui về sau hai bước, trừng to mắt nhìn.
“Tiểu Ý?” Suýt chút nữa dì Chu đã không nhận ra cô. Sao bà lại có cảm giác con gái ông Bối thay đổi nhiều vậy.
Tuy ngũ quan của cô vẫn thế, dáng người cũng không khác là bao, ngay cả phong cách ăn mặc cũng giống như trước kia, nhưng cả người cô… tươi sáng hơn rất nhiều.
“Chào dì Chu.” Bối Chỉ Ý lễ phép lên tiếng chào hỏi, sau đó lại đỏ mặt muốn rút tay ra khỏi bàn tay cứng như kìm sắt của Hoà An nọ.
Mười ngón tay của hai người còn đan vào nhau đó… xấu hổ quá đi thôi!
“Bạn trai của cháu à?” Dì Chu cười hì hì.
Hai tuần trước, Vũ Hoài Bình tạm hoãn việc ra mắt với cháu của bà, nói là con gái của mình có bạn trai rồi, lúc đó bà rất hiếu kỳ.
Ở trường, con gái nhà ông Bối nổi tiếng nghe lời, nếu như trước khi thi cuối kỳ, có người đặt một quyển sách ôn tập ở trước mặt cô thì cô sẽ không hề lén nhìn đi chỗ khác.
Trước khi đồng ý cho hai đứa gặp mặt, dì Chu còn rất do dự. Một cô gái khi còn đi học đã biết nghe lời như thế tốt thì có tốt chăng, nhưng nếu đi làm cũng vậy thì có hơi không phù hợp. Bà cứ cảm thấy dáng vẻ yếu ớt này của cô khi làm cái gì đều cần có sự giúp đỡ.
Cháu của bà làm việc ở ngân hàng áp lực công việc đủ lớn rồi, nếu cưới một cô vợ nũng nịu như thế vào cửa, đây chưa hẳn là chuyện tốt.
Huống hồ nhà lão Bối rất giỏi bao che khuyết điểm. Nếu không phải cháu bà đã từng gặp Bối Chỉ Ý mấy lần và cảm thấy cô không tệ thì thật sự bà cũng không muốn tính đến chuyện ra mắt này.
Chỉ là bà không ngờ tới con gái nhà ông Bối cũng tự tìm được cho mình một người bạn trai.
Mà đối phương lại là một người ngoại quốc cao lớn rất nổi bật nữa chứ.
“Khi nào cháu rảnh thì tới nhà dì ăn cơm.” Dì Chu lại đạp xe, nhìn khuôn mặt đỏ chót của Bối Chỉ Ý, bà cười đầy thiện ý, “Nhà dì mới làm một chút mơ khô, trước khi cháu đi nhớ bảo mẹ sang nhà dì lấy về một ít.”
Bối Chỉ Ý từ bỏ việc rút tay mình ra khỏi bàn tay của Hoà An. Cô duy trì nụ cười mỉm, nói tạm biệt với dì Chu, sau đó lại cười tủm tỉm tạm biệt bác bảo vệ.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm mười ngón tay đang đan chặt lấy nhau của họ, cười hì hì.
“Người đàn ông mà em xem mắt là con trai nhà họ à?” Vừa ra khỏi trường học, Hoà An liền dán sát vành tai của cô, đằng đằng sát khí hỏi.
Quá rõ ràng, bà dì trạc tuổi với mẹ của Bối Chỉ Ý luôn len lén quan sát anh, ánh mắt vừa tìm tòi nghiên cứu vừa hiếu kỳ.
Bối Chỉ Ý yên lặng dịch khỏi Hoà An một đoạn, sau đó mới gật đầu.
Hoà An lại gập ngón tay gõ lên đầu cô, thù mới gộp chung với hận cũ, bộc phát chung luôn, “Sao em thích đi xem mắt thế hả?”
Đây không phải là lần đầu tiên, hồi còn trên đảo, anh đã thấy cô hứa với mẹ rằng sau khi trở về sẽ đi xem mắt rồi kết hôn.
Bây giờ mới vừa về Trung Quốc đã muốn xem mắt rồi, Hoà An nhớ tới trước đây chắc là đã xem mắt biết bao nhiêu người, trong nháy mắt, anh liền cuộn trào ghen tuông.
Trước khi gặp anh, cô nhóc này đã từng suy nghĩ rất đơn giản rằng xem mắt là việc cần làm. Mà cô lại vốn là người nghiêm túc khi làm việc, có lẽ đi xem mắt cũng chuyên tâm vô cùng.
Nếu như trước đây, cô và đối tượng ra mắt đều vừa ý nhau thì làm gì có chỗ cho anh?
Hoà An nhớ lại những chuyện đã trải qua sau khi biết cô, nếu không có cô luôn dịu dàng ở bên thì anh cũng không thể chắc rằng mình còn sống được tới bây giờ.
Nghĩ mà rén, Hoà An cầm tay cô đưa lên miệng, cắn một cái.
…
Bối Chỉ Ý trợn mắt há mồm, nhìn dấu răng nhàn nhạt trên tay mình.
Mỗi lần Hoà An tức giận đều rất nghiêm, lông mày nhíu cả lại, mặt lạnh tanh hệt như cái ngày mà anh cho rằng cô muốn quỵt tiền mua vé lên đảo.
Bối Chỉ Ý còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy vừa nãy bị anh gõ đầu có hơi đau, lại bị anh cắn làm tay tê tê. Cô muốn đổi tay để xoa đầu mình nhưng lại sợ bị anh túm rồi cắn thêm một cái.
Cuối cùng, Bối Chỉ Ý chỉ có thể trừng mắt, dáng vẻ không hiểu mô tê gì, oán trách anh một câu: “Anh làm sao thế?”
Cục tức của Hoà An bị chất giọng hờn dỗi mềm nhũn của cô làm cho bay hết sạch. Anh vươn tay xoa xoa đầu cô, sau đó lại cầm bàn tay bị anh cắn lên, xoa xoa hai lần, sau đó nhét vào trong túi áo khoác của mình.
Mãn nguyện thật.
Anh vừa hát ngâm nga một bài, vừa ôm cô đi vào trong nhà.
Dù sao, bây giờ cô đã là của anh, vậy thì sau này, cô cũng là của anh.
…
Trong đại gia đình này, Hoà An và Bối Chỉ Ý rất được chào đón.
Mọi người mới nhìn thấy vẻ ngoài của anh là người ngoại quốc nên ai nấy đều hơi rụt rè, nhưng khi Hoà An cất lời, họ liền nhẹ nhàng thở ra.
Anh thậm chí có thể nghe hiểu phần lớn tiếng địa phương của họ.
“Thằng bé này không quên mất gốc rễ à nha.” Cậu cả của Bối Chỉ Ý có hơi xúc động, âm thầm có ấn tượng rất tốt về Hoà An.
Không ai phản bác câu nói của cậu cả.
Một người Mỹ sống ở nơi xa, đơn thân độc mã tha hương nơi đất khách quê người tới năm năm nhưng mỗi khi nói chuyện đều có thể nói tiếng Trung rất lưu loát, dùng từ cũng chuẩn xác. Thậm chí để tránh cho nghĩa của câu từ khác đi, trong lúc trả lời câu hỏi của người lớn, Hoà An sẽ thả chậm tốc độ nói của mình, cực kỳ trịnh trọng, cũng rất tôn trọng.
Anh cũng thích chơi với con nít, anh lấy những bức ảnh chụp khi anh đi lặn ra khoe, mấy đứa cháu trai cháu gái của Bối Chỉ Ý đều muốn mua chúng. Qua sự miêu tả của anh, sinh vật nơi đáy biển như sinh động hơn. Sau nửa giờ, mấy đứa nhỏ dứt khoát đổi giọng gọi anh một tiếng ‘dượng’. Hoà An nghe đến là vui vẻ, cho mỗi đứa một viên kẹo sữa bò.
Mấy nhóc cháu của cô vừa chê phí đổi giọng bèo quá, vừa đuổi theo và gọi anh tới đinh tai nhức óc. Cả nhà Bối Chỉ Ý đều náo nhiệt cả lên, tới mức khuôn mặt hiếm khi giãn ra của Vũ Hoài Bình và Bối An Dân đã xuất hiện một nụ cười.
Còn Bối Chỉ Ý thì đang trong bếp, vội vàng học làm thịt nấu chao với Vũ Hoài Bình. Cô ghi kín một quyển vở cho nhớ cách làm vài món quê hương, Vũ Hoài Bình còn dạy cô vài cách đơn giản để nấu đồ ăn.
“Con gái lớn đúng là bát nước đổ đi mà,” Vũ Hoài Bình vừa tức giận, vừa ló đầu nhìn chảo dầu trước mặt, “Ai đời nấu ăn mà sợ chảo dầu hả? Con để cho bỏng hai lần đi, da dày rồi sẽ không sợ nữa.”
Bối Chỉ Ý bị dầu văng đến phải chạy khắp nơi để né vừa đổ mồ hôi. Đúng là mẹ ruột của cô cơ đấy!
“Tiết kiệm chao xem nào, con bỏ nhiều như thế làm gì?” Vũ Hoài Bình lại bắt đầu lảm nhảm, còn gõ đũa lên cánh tay của Bối Chỉ Ý, “Ở bên đó mà không mua được chao, đến lúc ăn hết rồi thì đừng có mơ mà mẹ gửi cho đấy.”
“Thịt nấu chao không dùng nước đâu, con cho thịt ba chỉ vào nồi rồi bắc lửa lớn nấu cho mỡ tan, sau đó bỏ chao và nước chao vào. Trước khi tắt bếp nhớ phải thêm rượu đế nữa. Lần trước ba con đổ rượu nho vào làm chua không ăn nổi.” Vũ Hoài Bình không rảnh tí nào, nhân lúc Bối Chỉ Ý vớt nước trong nồi ra, bà lại tới tới lui lui trong phòng bếp.
“Mẹ bỏ hai bịch lá mơ khô cho con, lần trước cậu cả đưa bốn bịch nữa, để mẹ gói cho con hết.” Bà
lải nhải liên miên, “Có phải con không được mang thịt không? Mẹ còn tính làm thịt chưng tương cho con nữa là.”
“Thịt và hạt giống đều không được mang theo ạ.” Bối Chỉ Ý lén mở nồi ra nếm thử một miếng, mặn líu lưỡi.
“Mẹ đã bảo con đừng có bỏ nhiều chao như thế rồi!” Vũ Hoài Bình cũng tới gần, nếm một miếng, sau đó liền tức giật tét vào mông cô, “Thêm đậu hũ vào đi, cả đường nữa.”
“Dạ.” Bối Chỉ Ý luống cuống tay chân bỏ thêm đậu hũ vào nồi.
“… Gì nhiều thế?” Vũ Hoài Bình tức muốn chết, nhưng bên ngoài toàn là họ hàng thân thích nên không dám nổi giận, “Bỏ thêm một muỗng chao vào.”
“… Dạ.” bị véo tai nên ấm ức bỏ thêm chao vào.
“Trong lúc nấu phải nhớ nêm nếm, mặn thì thêm đồ ăn thêm đường vô, ngọt thì thêm tí muối.” Vũ Hoài Bình đích thân nấu luôn, quyết đoán bỏ thêm gia vị vào nồi, “Nấu đồ ăn phải chú ý thả lỏng, đừng có tay chân long ngóng. Con không làm nhiều sao biết nêm nếm gia vị được hả?”
“Bên đó nhất định không có chao đâu, con mà muốn ăn thì về đây mới được ăn thôi.”
“Mẹ đã nhờ ba đóng gói gia vị gửi qua kia cho con rồi. Nếu không đúng nước tương và rượu đế thì hương vị của món ăn làm ra sẽ khác lắm.”
“Cho tới bây giờ, ba mẹ chưa từng gửi đồ qua nước ngoài, chừng nào còn phải hỏi người ta một chút.” Vũ Hoài Bình tắt bếp, “Con đó, từ nhỏ tới lớn đều chưa từng gây phiền toái gì cho ba mẹ, một khi gây thì lớn thật nhỉ? Mẹ cũng không biết hôn nhân song quốc phải làm những thủ tục gì. Nếu sau này ba mẹ muốn sang Thái Lan thăm con thì sao? Phải dùng hộ chiếu du lịch hay hộ chiếu thăm người thân nhỉ?”
“Mẹ nói cho con biết, dù ra sao con cũng không được đổi quốc tịch đấy. Nếu con dám đổi, mẹ sẽ đăng báo tuyên bố đã cắt đứt quan hệ mẹ con với con.” Vũ Hoài Bình giơ cái nồi uy hiếp Bối Chỉ Ý.
Bối Chỉ Ý vội vàng giúp bà dọn đồ ăn, phòng bếp đóng kín cửa nên không có gió thông, hơi nóng, trán cô rịn ra một tầng mồ hôi.”
“Thẻ lục không phải quốc tịch Mỹ đâu ạ, không ảnh hưởng tới quốc tịch Trung Quốc, con sẽ không đổi quốc tịch.” Cô nhỏ giọng cam kết, “Giấy chứng nhận kết hôn còn phải tới hai quốc gia để đăng ký. Nước mình thì đơn giản, chỉ cần Hoà An tới Đại sứ quán để chứng minh tình trạng độc thân là được, giống như kết hôn trong nước vậy.”
“Nước Mỹ thì phức tạp hơn, phải có giấy khai sinh, chứng minh thư,” Bối Chỉ Ý hé miệng nói: “Chỉ là những cái này không cần gấp đâu ạ.”
Vũ Hoài Bình gói mấy thùng đồ lớn cho cô, làm cô suýt chút nữa nghĩ là mình phải gả đi ngay tắp lự luôn rồi.
Ban đầu, rõ ràng là cô rất mong chờ chuyện này, nhưng bây giờ lại đột nhiên cảm thấy không nỡ.
“Công việc của con cần mất hai tuần mới có thể lấy lại hộ chiếu, chuyện kết hôn còn phải làm thủ tục trong thời gian dài, không nhanh như vậy đâu mẹ.”
Cô cường điệu nói lại một lần, động tác thái thịt hơi dùng sức hơn, phập phập phập.
“Chuyện này thà lo sớm còn hơn lo muộn chứ,” Vũ Hoài Bình rất bình tĩnh, đợi Bối Chỉ Ý cắt đồ ăn và rửa dao phay sạch sẽ rồi để qua một bên xong, bà mới tiếp tục nói:
“Hai ngày nay, khuya nào con cũng chạy tới phòng dành cho khách với Hoà An, con nghĩ ba mẹ vừa điếc vừa đui hết rồi hả?”
“…” Bối Chỉ Ý đỏ mặt, chỉ hận không thể nhảy vào thao rửa rau luôn cho rồi.
Hoà An ngủ một mình không yên được, lúc anh gặp ác mộng, cô vẫn lén chạy tới phòng anh, đợi anh ngủ thiếp đi rồi mới trở về.
Rõ ràng động tác của cô rất nhẹ mà nhỉ?
“Anh ấy… giấc ngủ của anh ấy không tốt lắm ạ.” Bối Chỉ Ý cảm thấy mình cần giải thích một chút.
Vũ Hoài Bình liếc cô.
Bối Chỉ Ý lập tức im miệng.
“Dù sao hai đứa cũng sắp kết hôn rồi,” Sau khi trừng Bối Chỉ Ý tới mức cô không biết làm sao, Vũ Hoài Bình mới mở miệng: “Đều là người lớn cả, trong lòng mẹ cũng biết rõ.”
“Trạng thái tinh thần của Hoà An cũng bình thường, trước đây ba mẹ còn lo những chuyện kinh khủng mà thằng bé từng trải qua sẽ khiến tâm lý của nó nảy sinh phản ứng cực đoan. Nhưng bây giờ xem ra là ngược lại, thoạt nhìn nó không tệ.”
“Ba mẹ cũng có thể nhìn ra nó là thật lòng muốn kết hôn với con.”
“Cho dù tương lai có như thế nào, nhưng chí ít là tình trạng của hai đứa bây giờ vẫn khiến ba mẹ hài lòng.”
Hai người thanh niên này, nơi đáy mắt đều hiện hữu bóng hình của đối phương. Họ không phải bị tình ý ngọt ngào trong khi yêu làm cho mụ mị đầu óc mà là nghiêm túc tính chuyện tương lai sau này.
Thân làm ba mẹ cũng không yêu cầu gì xa xôi.
Con gái của mình có thể tìm được một người chân thành đối xử với nó, người đàn ông kia có thể vì nó che gió chắn mưa thì người làm ba mẹ như họ chắc chắn sẽ không phải cố chấp ngăn cản làm gì.
“Con lại học nấu thêm hai món nữa đi.” Vũ Hoài Bình gõ gõ cái nồi, “Ngày mai ba mẹ phải về Thượng Hải rồi, trường cũng sắp mở lớp ôn thi cho khối mười hai nên mẹ và ba con sẽ không có thời gian rảnh. Lần này đi Thái Lan, ba mẹ sẽ không tiễn con được.”
“Nếu con không có bận thì phải như cũ gọi cho ba mẹ vào buổi tối đấy. Nếu có mạng thì gọi video cũng được.”
“Ba mẹ thật lòng đối đãi với Hoà An là bởi vì ba mẹ cũng hi vọng Hoà An sẽ thật lòng đối đãi với con giống như vậy. Cho nên nếu nó không tốt với con thì lúc nào con cũng có thể về đây.”
“Việc đáng sợ nhất trong mối quan hệ vợ chồng miễn cưỡng nhường nhịn đối phương. Đối xử với người khác bằng tính cách (nhường nhịn) này của con thì không sao, nhưng đối với chồng thì không được như thế, có hiểu không?”
Sắp tới lúc chia xa, Vũ Hoài Bình mới phát hiện ra bản thân vẫn còn rất rất nhiều chuyện chưa kịp dạy cho cô.
Bà lải nhải liên miên trong phòng bếp, khí thế ngút trời.
Thấy con gái mình kiên nhẫn nghe, đột nhiên vành mắt của bà đỏ hoe.
Ngoài phòng bếp, dáng người cao lớn của Hoà An ẩn trong bóng tối.
“Dượng?” Cháu gái của Bối Chỉ Ý lặng lẽ đi tới, khẽ gọi anh.
Hoà An giơ ngón trỏ ra hiệu với bé, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Khoé mắt của anh cũng hơi đỏ lên, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười như chưa từng lo lắng.
“Chúng ta còn phải đi coi cá.” Cháu gái nhỏ mới sáu tuổi, cất giọng bi bô.
“Không có cá con đâu, chỉ có cá mập lớn thôi nha.” Chất giọng của Hoà An có hơi khàn.
“Cá mập lớn có ăn thịt người không ạ?”
“Có đấy.”
“Vậy cháu không nên xem rồi!”
“Nhưng con người chúng ta cũng ăn thịt cá mập lớn.”
“… Tại sao ạ?”
“Dượng cũng không biết.”
“Vì ngon ạ?”
“Không ngon.”