Sau khi từ chối qua một lần, sau đó bộ dáng biểu đạt sự yêu thích của Bối Chỉ Ý càng thêm thông thuận.
Cô không thích trang sức, nói trắng ra là không thích mang trang sức trên người.
“Năm đầu tiên công tác, em dùng khoảng tiền gửi tiết kiệm đầu tiên ra mua một cái lắc tay rất nhỏ.” Cô nhỏ giọng khua tay mua chấn, “Là bạc, không đắc lắm nhưng lúc đó đối với em mà nói, tương đương với một nửa số tiền tích góp của em rồi.”
Hòa An sờ đầu cô.
Anh thích cô thế này, khe khẽ chia sẻ với anh những câu chuyện xưa của cô, những câu chuyện xưa thật bình thường được cô dùng ngữ điệu mềm mại hồi ức lại, những hồi ức đấy nhiễm tràn màu sắc, mà màu sắc ấy sẽ chầm chậm tiến vào trong mộng anh, che giấu đau đớn, làm anh hồi tưởng được phía sau những đau đơn ấy, cũng đã từng có chút ấm áp như vậy.
“Em rất cẩn thận với nó, mỗi lần đi làm đều mang theo, rửa tay thì cởi ra, lên tàu điện ngầm đông người thì luôn giấu nó sâu vào bên trong ống tay áo.” Bối Chỉ Ý cười tủm tỉm, “Chỉ có điều đeo được một tuần, lắc tay này lại bị mất.”
Cô tìm khắp mọi ngóc ngách trong phòng trọ, ngay cả công ty những chỗ nào có thể rớt cô cũng đã tìm qua, nhưng cái lắc tay cô từng quý trọng đến thế, cứ vậy mà bốc hơi khỏi nhân gian
Từ đấy về sau, cô không bao giờ mua trang sức cao giá nào nữa.
Cô không thích được rồi lại mất,
Hòa An ôm cô ngồi lắc lư trên xích đu.
Bối Chỉ Ý thật sự không thích dạo phố mua trang sức hay đồ trang điểm, cũng không phải là nghiện còn ngại, hay xem tiền như phân, chỉ là vì những thứ này ít nhiều đều có liên quan đến xã giao.
Cô hy vọng bản thân mình đạt được sự khẳng định của xã hội, lại không cần phải tham gia xã giao quá nhiều.
Cô thích ở trong nhà, mỗi lần câu thông với anh muốn bố trí căn cứ tình nguyện viên trên hải đảo như thế nào, rõ ràng còn hưng phấn hơn khi bàn về trang sức rất nhiều.
Đối với ngôi nhà tạm thời sẽ ở sau này kia, cô có rất nhiều ý tưởng.
Cô nhớ rõ mấy cái bàn cái ghế trong căn cứ đã hơi mài mòn, nhớ rõ những món đồ tồn kho sắp đến ngày quá hạn, bèn lấy điện thoại ra nghiêm túc khoa tay múa chân với Hòa An so đo giá cả để mua mấy món đồ tiếp viện về.
Cô lựa vài món đồ giá rẻ lại an toàn cho cung ứng hàng hóa, không hy vọng rằng các tình nguyện viên và nhân viên nghiên cứu trên đảo lại gặp thêm một trận tai bay vạ gió nào nữa.
Thậm chí cô còn muốn tiếp tục lớp dạy tiếng Anh của mình, hơn nữa còn thương lượng với anh về việc kéo dài và tăng lớp tiếng Anh này, vì khách sạn sinh thái cần lao động, dùng ngư dân trên đảo là phương án đi trước, đến lúc ấy tiếng Anh chính là trở ngại lớn nhất.
Cô lải nhải, lông mày hơi nhăn, nghiêm túc chứ chuyện nhỏ đến việc lớn.
Thế mà dưới ngữ điệu khe khẽ dịu dàng như thế, Hòa An lại hơi hơi thất thần.
Anh phát hiện ra, anh có thể thỏa mãn được những nhu cầu của Bối Chỉ Ý.
Anh cũng không phải là toàn năng, anh có rất nhiều khuyết điểm, những khi gặp phải chuyện bản thân không thể nào tiếp thu được, anh cũng sẽ lựa chọn trốn tránh.
Những tài sản mà anh dùng để chứng minh khi cầu hôn Bối Chỉ Ý ấy, nếu đổi thành bất kỳ một người phụ nữ gia tộc nào mà trước đó anh từng giao hảo, thì đều không đáng để nhắc đến.
Anh thật lòng tham lam, anh đặt mộng tưởng và gia đình ở cùng một độ cao ngang nhau, hai thứ đều muốn có được.
Mộng tưởng của anh quá khó, chú định rằng phải hy sinh rất nhiều thứ, mà anh, thậm chí còn muốn sau khi có được gia đình cơm áo vô lo rồi, thì sẽ đặt phần lớn tài chính của mình vào mộng tưởng ấy.
Anh thật sự ích kỷ.
Vậy nên anh rất khó để mà thỏa mãn nhu cầu của một cô gái bình thường, công việc ổn định, gia đình ổn định, thậm chí là hiện đại hóa cơ sở thiết bị.
Chỉ là thế này, Bối Chỉ Ý không hề để ý chút nào, cũng không phải là vì yêu anh nên mới nhường nhịn anh, mà là cô thật sự không hề để ý.
Cô và anh có chung mộng tưởng, trong chuyện bảo vệ môi trường như thế này, cô đã tìm thấy được thứ thuộc về chính mình.
Cô có thể không màng ngày màng đêm mà làm dự án khách sạn sinh thái, cô có thể không để bụng việc phải sinh hoạt trên một hải đảo nhỏ xa xăm, ba tháng trên hải đảo xa kia, ngoại trừ con rắn ngủ trong ngăn kéo phòng mình ra, cô không có bất luận một oán giận nào. Mà một khắc khi đại hội đầu tư thành công, cô nhìn thấy trong mắt bạn trai mình không phải là sự cảm động vì thành công, mà là tự hào.
Cô và anh, đứng cùng một chiến tuyến, sau khi cô hoàn toàn minh bạch con đường bảo vệ môi trường này có bao nhiêu khó đi bao nhiêu tàn khốc, người mềm mềm mại mại như cô, lại lựa chọn không chút do dự.
Yêu cầu của cô đối với anh rất đơn giản, toàn tâm toàn ý.
Anh có rất nhiều khuyết điểm, nhưng chuyện toàn tâm toàn ý đối với cô, anh nhất định có thể làm được.
Anh có thể thỏa mãn ý thích của cô, để cô nhận được sự công nhận của xã hội nhưng không cần phải xã giao quá nhiều.
Anh có thể bày trí ô dù, điều chỉnh sao cho hoàn toàn phù hợp với cô, trong thế giới của Bối Chỉ Ý, anh cơ hồ như không gì là không làm được.
Anh hưởng thụ sự tin cậy hoàn toàn từ Bối Chỉ Ý, bởi vì Bối Chỉ Ý tin rằng, đối với tương lai của họ anh ngập tràn tin tưởng.
Từ lúc bọn họ yêu đương đến nay, anh hẵng đang khai thác tương lai, mà Bối Chỉ Ý, thoạt nhìn như một đứa trẻ hay nũng nịu, lại đặt một dấu chân thành thật và kiên trì vào trong thế giới của anh.
Cô nỗ lực đứng bên cạnh anh, mà anh, nỗ lực để cho thế giới của mình không còn sóng gió.
Hòa An bắt lấy đôi tay đang khoa trương múa máy khi hứng thú phừng phừng của Bối Chỉ Ý, kéo đến bên miệng vuốt ve hàm râu mình, râu anh cứng quá làm Bối Chỉ Ý bị chọc ngứa, muốn rút tay ra lại không đọ lại sức anh, chỉ có thể trừng mắt khiển trách anh.
Hòa An cười, hôn cô một cái.
Victor quả là một kẻ kỳ lạ, chỉ cần dựa vào bảng lý lịch xin làm tình nguyện viên của Bối Chỉ Ý, đã thấy cô và anh rất giống nhau.
Anh và Bối Chỉ Ý tính cách hoàn toàn trái ngược một đằng một nẻo, chỉ là những sự ràng buộc từ sâu thẳm nơi đáy lòng, thì quả thật là giống nhau như đúc.
Bọn họ vô cùng để tâm đến người nhà, ba mẹ họ, cảm tình rất tốt, mưa dầm thấm lâu nên họ cũng hy vọng rằng bản thân có thể tìm được một nửa kia như thế.
“Trung Quốc lúc kết hôn có phải cần có bà mai lì xì không?” Anh biếng nhát, nghỉ ngơi mấy ngày liền nên tâm trạng quả thật rất tốt.
“Dạ.”Bối Chỉ Ý rất nhanh đã bị đề tài này dẫn dắt, “Nước Mỹ không có sao?”
Cô vẫn luôn cảm thấy mình gả đi quá mơ hồ, chưa từng nghĩ đến rồi sẽ gả cho mọt người nước ngoài, lại còn không hiểu biết chi về phong tục tạp quán bên phía Hòa An kia.
“Anh cũng không rõ lắm.” Hòa An nhún vai, trước kia anh chưa từng chú ý đến vấn đề này, “Anh muốn tặng cho Victor cái bao lì xì bà mai.”
Tay anh lại ngứa ngáy nắm lấy tay Bối Chỉ Ý đưa đến bên miệng chọc râu mình, “Không có anh ấy em cũng sẽ không có cơ hồi ở lại hải đảo này.”
Victor không chỉ đơn giản là bà mai thôi đâu, anh ấy còn là ân nhân cứu mạng của anh.
“Để em hỏi mẹ xem khi nào thì nên tặng lì xì cho bà mối.” Bối Chỉ Ý vội vàng cứu lấy cái móng vuốt của mình, trong thoáng chốc bỗng quên bặt đi thẹn thùng mà thảo luận chi tiết về hôn lễ cùng Hòa An, thật tình cô có rất nhiều điều tò mò, vì da mặt quá mỏng nên cứ mãi thẹn thùng không hỏi, “Chúng ta kết hôn có làm hôn lễ chứ?”
“Trung Quốc khẳng định là phải làm.” Hòa An cũng phát hiện ra thế mà họ lại chưa từng thảo luận đến vấn đề này, thật may mắn làm sao khi Bối Chỉ Ý vừa tốt tính lại còn hay bị động.
Trong lòng anh yên lặng quyết định xem bao lì xì cho bà mai nên cho thêm ít nhiều tiền nữa, Victor đâu chỉ là ân nhân cứu mạng của anh, quả thật phải là ân sủng tái sinh…
“Nước Mỹ…” Anh có chút do dự, “Anh có một vài người bạn không tệ lắm, chỉ là nếu làm hôn lễ ở Mỹ, anh sợ là sẽ có một vài người mà anh không muốn thấy cũng sẽ xuất hiện.”
Nơi đó quá phức tạp, đạo lý đối nhân xử thế cùng ân oán quá khứ, anh không hy vọng Bối Chỉ Ý cũng bị kéo vào bên trong những vấn đề này, Bối Chỉ Ý là niềm sống mới của anh, là người kéo anh ra khỏi vũng bùn, không lý nào anh lại kéo ngược cô trở về được.
Bối Chỉ Ý an tĩnh nhìn anh.
Mỗi lần Hòa An nói đến chuyện quá khứ với cô, cô đều biến thành một người nghe hoàn mỹ.
Nhân sinh của cô trải qua quá bình thường, đối với những chuyện mà Hòa An trải qua năm năm trước, cô muốn đồng cảm như bản thân mình từng trải qua, nhưng mà cảm thấy mặc kệ là đồng tình thế nào thương tiếc thế nào, cũng không có cách nào thật sự cảm nhận được nổi đau của Hòa An.
Vậy nên cô chỉ an tĩnh lắng nghe, những khi thấy Hòa An nhíu mày, bèn lén lút vuốt phẳng hàng chân mày anh.
Khi cười mặt anh đã có nếp nhăn, còn cô, không định vuốt bên mi tâm anh, bởi lại có thêm mấy nếp nhăn nữa.
Hòa An thả lỏng mi tâm, sờ sờ đầu cô.
“Chúng ta làm một hôn lễ ở hải đảo được không?” Anh thương lượng với Bối Chỉ Ý, “Hôn lễ trên hải đảo, còn có thể mời thêm những tình nguyện viên mấy năm rồi có quan hệ không tệ nữa.”
Anh muốn ngắm nhìn dáng vẻ Bối Chỉ Ý mặc váy cưới dưới biển cả trời xanh.
Anh biết mình rất không lãng mạn, Bled nói anh đem bó hoa mà cô nhìn trúng thành bó hoa cưới tặng cho cô, Bled nói anh không có năng lực phân biệt để thành ông chủ.
Bối Chỉ Ý chưa từng oán giận bao giờ.
Nhưng mà một người phụ nữ ngay cả hình thức hôn lễ cũng chưa từng thảo luận đến lại đồng ý gả cho anh, anh muốn mang đến cho cô nhiều hơn nữa.
Anh vẫn thường hay nói, tính cách của Bối Chỉ Ý như thế sẽ dung túng cho anh được nước làm tới, lâu dần sẽ khiến anh cảm thấy, Bối Chỉ Ý trả giá là điều đương nhiên.
Anh không được nghĩ như thế, anh cần cảnh giác.
“Tập tung hôn lễ ở Trung Quốc đều nghe theo ba mẹ em.” Anh cũng bắt đầu học lải nhải như Bối Chỉ Ý, “Hôn lễ trên hải đảo, chúng ta cần quyết định hai việc, chọn áo cưới và chọn MC lễ cưới, Bled vì lễ kết hôn mà kiếm rất nhiều đồ, đến chừng ấy chúng ta có thể lấy về.”
Anh khựng lại một lát, đột nhiên nhớ đến Bled và người đàn ông của cậu ta đã tranh cải về một vấn đề.
“Anh cần cầu hôn không?” Anh đột nhiên hỏi đến trăm phần nghiêm túc.
Bối Chỉ Ý vốn dĩ đang nằm thoái mải trong lồng ngực anh nghe anh lướt gió tung mây về hôn lễ, trộm ngáp một cái.
Kết quả bị những lời này của anh dọa đến
mức mồm há nửa để đáy, rõ ràng là dáng vẻ còn sống bị dọa đến là vang dội.
Nào có ai…đi hỏi những vấn đề này?!
Nếu cô mà gật đầu thì chẳng có nhẽ nào anh định cầu hôn ngay luôn ư?
Nào có cái cầu hôn kinh hỉ như vậy?!
Hơn nữa…cô vẫn luôn vụng trộm cho rằng, ngày đó trên xe Bled, anh và cô tán gẫu về đại chiến công văn nọ, cũng xem như là biến tướng của cầu hôn.
Chỉ là Hòa An đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế xích đu, ôm cô như một món đồ trang trí đặt lên giường.
“Em đừng nhúc nhích.” Anh quen miệng ra lệnh, còn Bối Chỉ Ý thì theo thói quen tiếp nhận mệnh lệnh dưới bầu không khí vô cùng vớ vẩn như này, vẫn kiên định giữ vững bản tánh nghe lời của mình.
Cứ thế cô bị Hòa An dùng mền bọc kín, như một con búp bê đặt bên giường.
Sau đó, nhìn anh lục tung lên.
Đầu tiên là lấy ra hai cái loa âm hưởng Bluetooth —- cô còn không phát hiện ra anh lại dùng cái vali to bự như thế để đựng loại đồ này, vốn dĩ anh đã tính toán dùng hai cái này để làm gì rồi?
Anh cầm loa âm hưởng mân mê vài cái, rồi nhìn anh nôn nóng đi vòng qua vòng lại.
“Em đừng nhúc nhích.” Anh lại ra lệnh cho cô.
Bối Chỉ Ý nhấp môi, không biết tại vì sao mà hốc mắt dần dần phiếm hồng.
Anh đang căng thẳng, một người cao to đang căng thẳng, bấy giờ nôn nóng như một con khỉ lớn vậy.
Anh gọi điện thoại cho khách sạn, giọng nói ép rất thấp, lẩm nhẩm lầm bầm.
Chờ đến khi anh xoay vòng trong phòng chừng mười vòng, khách sạn cho người mang đến một cái rổ lớn, bên trong có nến hương, champane và cả hoa nữa.
Lúc bấy giờ thoạt nhìn Hòa An mới hài lòng.
Anh đổi một cái áo sơ mi và quần dài, dọn xong hết nến, bật lửa lên, rồi mới bấm điện thoại gửi tin, tắt đèn phòng đi.
Dưới ánh nên, anh cầm một bó hoa hồng đỏ rực rỡ kiều diễm mà vừa nãy cô nhìn thấy là quà tặng của cửa hàng bán, bên trên còn rải kim tuyến, mẫu hình đóng gói cũ kỹ đặc trưng của các cửa hàng bán quà.
Âm nhạc phát ra từ loa Bluetooth loáng thoáng tiếng sóng biển, anh đốt một ngọn nến hương, là mùi chanh thảo, mùi của hải đảo nhỏ nhiệt đới.
Đối diện với Bối Chỉ Ý đang được bọc bởi một lớp mền kín mít ngay ngắn ngồi trên giường, dưới ánh nến thấp thoáng, anh quỳ gối xuống đất, ngũ quan anh tuấn tựa như được điêu khắc mà thành.
“Anh vẫn không nghĩ sẽ cầu hồn.” Anh vừa cất tiếng thì ý lệ nơi đáy mắt của Bối Chỉ Ý tựa như bị phá hủy mãnh liệt, anh nhìn người phụ nữ muốn khóc lại không khóc mím môi giương gương mặt ngây ngốc, “Anh sợ anh cầu hôn, em sẽ từ chối mất.”
Bối Chỉ Ý chớp chớp mắt.
Người khác cầu hôn….cũng là như thế này sao?
Vừa muốn khóc lại muốn cười, vừa thần thánh lại vừa vớ vẩn.
“Những vấn đề mà anh lo lắng trước khi chúng ta yêu nhau kỳ thật vẫn chưa được giải quyết, em và anh bên nhau, vẫn phải rời quê hương, một mình đến hải đảo xa xôi, dù có bị anh bắt nạt, thì dựa vào cá tính của em, cũng sẽ không khóc lóc về tìm mẹ em.” Anh căng chặt giọng, tiếng Trung anh nói rốt cuộc cũng lộ ra một chút khẩu âm nước ngoài.
“Nhưng vẫn là tự tin hơn so với trước kia một chút.” Anh hít sâu một hơi, tự giễu, “Con mẹ nó chứ cái thứ này quả nhiên là căng thẳng thật đấy.”
Khó trách Bled nói, đây là chuyện cần phải làm.
Anh đặt hoa hồng bên mép giường, duỗi tay chỉnh lại chăn cho Bối Chỉ Ý càng thêm kín hơn, rồi mới cầm lại bó hoa lần nữa, quỳ gối xuống đất lần nữa.
Người con gái của anh ngây ngốc, anh cảm thấy bản thân bớt đi chút ít căng thẳng rồi.
“Sau khi em đi rồi, anh ở căn cứ làm rất nhiều dụng cụ gia đình.” Anh nhìn Bối Chỉ Ý mà cười, ánh nến nảy lên trong đôi mắt màu xanh xám của anh, “Truyền thống nhà Wilson là phải làm dụng cụ gia đình trước khi kết hôn, anh còn cho rằng cái truyền thống này đến đời mình hẳn sẽ sẽ bị cắt ngang rồi.”
Bối Chỉ Ý hít hít mũi.
“Trước em đừng khóc đã.” Hòa An nom thật sự rất ngốc quơ quơ bó hoa hồng đỏ trong tay, “Chờ anh lấy nhẫn ra rồi hẵng khóc.”
Anh lại quen miệng dùng lệnh, rồi mới ngu ngốc giải thích: “Lời kịch này anh đã nghĩ rất lâu đấy, em để anh nói làm cho xong.”
Bối Chỉ Ý lại hít mũi, rồi gật đầu một cái thật mạnh.
Hòa An nhìn cô, cô vùi trong mền còn đang mặc đồ ngủ, mái tóc rối bời, vừa nãy được anh ôm lên giường với cái tư thế nào, thì bấy giờ vấn còn duy trì tư thế ấy.
Đôi mắt cô đỏ hồng, vì anh đã bảo một lát nữa rồi hẵng hóc, nên là cố gắng hít hít mũi nén nước mắt ngược trở về.
Khuôn mặt nho nhỏ, hoàn toàn tin cậy vào anh, nương theo ánh nến, gương mặt trăng trắng kia tựa như đang sáng bừng lên.
“Anh….” Hòa An há miệng hổn hển, anh nghèo từ.
Trước đó đã nghĩ rất kỹ rồi, thậm chí còn lén lút viết ra biết bao nhiêu là lời kịch cầu hôn, vào lúc này lại đột nhiên quên tất không còn một mảnh.
Người con gái vươn hương hoa này, nhất định là gả cho anh.
Cuối cùng anh cũng đã mang cho nhà Wilson một cô cháu dâu, anh biết, anh rồi sẽ như ba mẹ mình, ân ái cả đời.
Hạnh phúc, cụm từ này từng khiến cho anh khủng hoảng, vào lúc này đây rốt cuộc cũng đã cảm nhận được rất rõ ràng.
“Chúng ta sẽ hạnh phúc.” Đên cuối cùng anh chỉ có thể nghiêm túc đảm bảo với cô, rồi dùng từ thế quỳ một chân xuống đấy, đối diện với Bối Chỉ Ý.
“Nhẫn…” Bối Chỉ Ý bị anh chọc, rốt cuộc cũng nhịn không được, ngậm nước mắt nhìn anh.
Anh khẩn trương muốn chết, cái bó hoa hồng đỏ đáng thương nọ mém bị anh bóp cho gãy rồi.
Hòa An ném bó hoa đi bắt đầu mò nhẫn trong túi quần, nhưng lúc bắt đầu đã lựa sai túi.
Ánh mắt anh từ trước đến nay vẫn rất tốt, chọn nhẫn tuy rằng cái số cara có hơi giống với tên nhà giàu mới nổi, nhưng thiết kế đơn giản, viên cara nhỏ như trứng bồ câu đặt trên ngón tay nho nhỏ của Bối Chỉ Ý, thế là cũng không đến nổi đột ngột cho lắm.
“Nhà chúng ta có một tổ truyền, còn đang đặt trong két sắt nằm ở Chicago ấy, lần sau lúc chúng ta cùng quay lại anh sẽ đưa cho em.” Hòa An cảm thấy rất hài lòng, mạnh mẽ mang nhẫn lên tay Bối Chỉ Ý, nhìn ngón tay cô lồng khế ước của anh, nháy mắt khẩn trương ấy trở nên tốt rồi.
“Em còn chưa đồng ý.” Bối Chỉ Ý trước nay rất hay thẹn thùng đột nhiên muốn chọc anh.
“….” Hòa An mặt không cảm xúc nhìn Bối Chỉ Ý.
Nhẫn rất nặng, vừa nãy Hòa An luôn nhét nó trong túi quần, lúc nay còn vươn độ ấm cơ thể anh.
Người đàn ông thẳng thắn cẩu thả này, ngay cả hộp cũng quăng đi, lúc cầu hôn trực tiếp lấy luôn cái nhẫn ra tròng vào tay cô.
Bọn họ đều không để ý đến cái nghi thức cầu hôn này, nhưng thật sự làm rồi, Bối Chỉ Ý mới phát hiện ra rằng, cô thật sự rất yêu anh.
Lần cầu hôn vụng về buồn cười loạn xì ngầu này, cô sẽ nhớ cả đời.
Hòa An tuyệt đối không phải lâm thời nảy lòng tham, anh dù là nhẫn cũng rất có lòng, lời thoại cũng đã nghĩ rồi, chỉ là không tìm được thời cơ mà thôi.
Để một người như anh tìm cơ hội cầu hôn, thật quá là khó.
Anh không làm ra cái phương thức cầu hôn truyền thống như, trong bữa tối dưới ngọn nến lung linh quỳ xuống cầu hôn trước mặt mọi người, tiến triển tình cảm của hai người đều riêng tư mà bí ẩn, và cô thích như thế, cô biết, Hòa An cũng thích như vậy.
Cô thích phương thức cầu hôn này của Hòa An, thích anh mạnh mẽ như thổ phỉ ác bá đeo nhẫn cho cô.
Sau khi nói mình còn chưa đồng ý rồi, lại nhìn chằm chằm chiếc nhẫn cười dịu dàng.
Rồi dưới biểu cảm cứng đờ trên gương mặt của Hòa An, cô nhìn anh cong cong cả mặt.
“Anh…lại đây chút nào.” Cô gái của anh mang chiếc nhẫn mà anh đeo vào, cuộn chặt cả người trong cái mền lông đo đỏ mặt.
Hòa An đến gần.
Bối Chỉ Ý ôm cổ anh, lần đầu tiên trong đời, cô chủ động nhắm mắt lại, dán lên đôi môi Hòa An.
Không phải cằm, không vì thẹn thùng mà chỉ lướt nhẹ qua.
Cái mền bọc người cô trượt xuống, chiếc váy ngủ dài màu trắng trên người cô, mềm mại sáp đến gần Hòa An, dưới ánh nhìn màu xanh xám đầy kinh ngạc mà trừng mắt nhìn cô, lại lần nữa hôn lên.
Anh cũng sẽ thất thố.
Bối Chỉ Ý khẽ nhếch khóe miệng.
Bọn họ, muốn kết hôn.
Rốt cuộc cô cũng đã để bản thân được đứng bên cạnh Hòa An, Hòa An từng bước dạy cô cách sống chung bình đẳng, và cô, rốt cuộc cùng đã giải xong bài thi.
Màn dạo đầu, vẫn có chút đau.
Buổi tối hôm nay Hòa An đặc biệt mất khống chế, cơ bắp căng chặt đến độ cô ôm không được.
Nến hương giằng co với âm nhạc thật lâu thật lâu, thỉnh thoảng còn có tiếng nổ nho nhỏ của ngọn nến, là Bối Chỉ Ý cảm tưởng như đang động phòng hoa chúc.
Cô nhắm khẽ mắt đỏ mặt.
Thời điểm Hòa An đến gần tai cô gọi tên cô, hôn hôn vành tai cô.
Rồi sau đó, vào những thời điểm như vậy, cô đã có thể học được cách gọi tên anh thật kiềm diễm, hoặc rằng, nói với anh, cô yêu anh.
Rồi sau đó, giữa bọn họ, vẫn còn có rất nhiều cái sau đó nữa.