Trong căn phòng cổ xưa, Tiêu Dật đột nhiên tỉnh lại."Ơ, ta không chết sao?" Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn.Nháy mắt sau đó, Tiêu Dật chú ý tới hình như mình đang ở trong một hoàn cảnh lạ lẫm.
Không chút do dự đưa tay vỗ dưới thân một cái, chuẩn bị bật dậy.Đây là phản ứng bản năng của một sát thủ ưu tú.Nhưng tay vừa hành động thì đau đớn kịch liệt ập tới làm cánh tay Tiêu Dật mềm nhũn.Sao mình lại suy yếu như thế?...Tiêu Dật, người Hoa Hạ, thiên tài võ học.Một vị bậc thầy Hình Ý Quyền đã tu luyện được nội lực.Lúc những kẻ ngoại quốc thiếu tri thức kia giễu cợt võ thuật Hoa Hạ hắn chỉ là mấy trò khoa tay múa chân, chỉ có thể dùng với mục đích thưởng thức mà không hề có ý nghĩa thực chiến thì...Tiêu Dật phẫn nộ ra tay, quét ngang các thể loại quyền tuyệt trên thế giới, cũng lập nên kỷ lục kỳ tích là chiến thắng liên tiếp ba trăm trận.Không ít đối thủ chính là Vua Quyền Thuật đai lưng vàng, thế nhưng không có người nào có thể chịu được quá mười chiêu dưới nắm đấm của hắn.Ba chữ Hình Ý Quyền trở thành kiêng kỵ và sợ hãi trong toàn bộ giới quyền thuật của thế giới.Tiêu Dật còn là sát thủ, sát thủ hàng đầu, được công nhận là Vị Vua Không Ngai của giới sát thủ.Từ khi xuất hiện tới nay, xác xuất làm nhiệm vụ thành công đạt tới con số kinh người là trăm phần trăm.Vô số người muốn mời Tiêu Dật ra tay, thậm chí còn không tiếc bỏ ra bất cứ cái giá thù lao nào.Nhưng Tiêu Dật có đạo đức nghề nghiệp của một sát thủ, cũng có một phần mấu chốt và trách nhiệm của người Hoa Hạ.Chỉ cần là nhiệm vụ bất lợi cho quốc gia của mình, Tiêu Dật sẽ không nhận.Tiêu Dật yêu quốc gia của mình, căm thù tất cả thế lực và nhân vật muốn gây bất lợi cho quốc gia.Mặc dù sinh hoạt ở nước ngoài nhưng trái tim Tiêu Dật vẫn luôn hướng về tổ quốc.Lúc một đoàn lính đánh thuê cấp bậc SSS không để ý tới cảnh báo của Tiêu Dật, huênh hoang nhận nhiệm vụ bí mật gây hại cho Hoa Hạ...Tiêu Dật phẫn nộ ra tay, triển khai một màn tàn sát đẫm máu với đoàn lính đánh thuê xếp hàng bậc nhất thế giới này, chỉ trong một đêm, toàn bộ đội viên không ai may mắn thoát nạn.Từ đó trở đi Hoa Hạ trở thành cấm địa của lính đánh thuê.
Ngay cả lính đánh thuê tiếng tăm xấu cỡ nào, hung ác cỡ nào cũng không dám tới quốc gia này dương oai.Có một quốc gia nọ cảm thấy tự tin với đặc vụ và gián điệp của mình, dự tính bí mật lẻn vào Hoa Hạ...Tiêu Dật không chút do dự tiến hành một lần ám sát cực kỳ tàn ác với nhóm đặc công này.Sau khi nhóm đặc công truyền kỳ của nước nọ đồng loạt bị chết oan chết uổng...Nước nọ vẫn luôn tự tin với đội đặc công của mình rốt cuộc cũng kiến thức được sự mạnh mẽ và tàn nhẫn của Tiêu Dật.Từ đó Hoa Hạ trở thành nơi kh ủng bố làm đặc công nước ngoài phải im hơi lặng tiếng.
Cho dù là đặc công được huấn luyện nghiêm chỉnh, xuất sắc cỡ nào cũng không dám bước nửa bước vào Hoa Hạ nữa.Mà đương nhiên, Tiêu Dật cũng vì thế mà kết thù với vô số kẻ địch.Người muốn giết hắn có quá nhiều.Trên bảng treo thưởng của giới xã hội đen, giải thưởng truy sát Tiêu Dật cao tới dọa người, nằm tít trên đầu bảng.Nhưng mà sau khi nhóm sát thủ hàng đầu lẫn nhóm nhân vật truyền kỳ tiếp nhận nhiệm vụ truy sát rồi lần lượt bốc hơi khỏi thế gian này thì không ai dám nhắc tới nhiệm vụ này nữa.Giết Tiêu Dật trở thành cầm kỵ trên bảng treo thưởng của giới xã hội đen.Giải thưởng vẫn treo ở đó, chỉ là không ai dám nhận.Mấy ngày trước Tiêu Dật thông qua nguồn tin đặc biệt biết được một tin.Một đội lính đánh thuê nước ngoài ngụy trang thành nhóm các chuyên gia khảo cổ học lẻn vào Hoa Hạ, tới di tích nọ khai quật một món văn vật có giá trị liên thành.Đồng thời đã bí mật vận chuyển ra nước ngoài.Đối với chuyện này, Tiêu Dật đương nhiên sẽ không mặc kệ.Trọng bảo của quốc gia há có thể lưu lạc ra nước ngoài.Tiêu Dật lập tức đuổi theo đội lính đánh thuê kia, cũng đánh chết chúng, thu hồi văn vật.Ngay lúc Tiêu Dật chuẩn bị tiêu sái rời đi thì hơn trăm tay súng bao vây hắn.Tiêu Dật chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đám người này, có người là đặc công nước nọ, có người là lính đánh thuê nổi danh tiếng xấu, có người là sát thủ hàng đầu...Nháy mắt Tiêu Dật liền hiểu ra, đây là một âm mưu.Một âm mưu nhắm vào mình.Chi đội lính đánh thuê kia chỉ là ngụy trang để dẫn dụ hắn ra mà thôi.Nhiều phe phái thế lực bắt tay với nhau vì muốn giết hắn.Cho dù Tiêu Dật khôn khéo thế nào nhưng bị nhiều bên bắt tay bố trí thì hắn cũng phải trúng kế.Nhưng, Tiêu Dật không sợ.Hắn có lòng tin, chỉ cần liều mạng chịu cái giá là trọng thương thì có thể thoát ra khỏi vòng vây, sau này chậm rãi tìm đám người này tính sổ cũng không muộn.Ngay lúc Tiêu Dật mở đường máu chuẩn bị thoát đi thì..Máu trên vết thương nhỏ vào trong món văn vật quốc gia ôm trong lòng.Dị biến đột nhiên xuất hiện.Tiêu Dật giống như bị sét đánh, cơ thể tê dại, tay chân không còn sức.Tiêu Dật chỉ có thể không cam lòng trơ mắt nhìn kẻ địch cười gằn đi về phía mình.Không ai biết Tiêu Dật vẫn luôn mang theo một quả bom có uy lực rất mạnh ở trên người.Uy lực của quả bom này đủ để oanh tạc phạm vi trăm mét xung quanh thành tro tàn.Cho dù là đi làm nhiệm vụ đơn giản nhất Tiêu Dật cũng mang theo quả bom này để đề phòng ngoài ý muốn.Nháy mắt Tiêu Dật kích hoạt, nụ cười gằn của kẻ địch biến thành khủng hoảng.Tiếng nổ kịch liệt hoàn toàn bao phủ Tiêu Dật và tất cả kẻ địch.Trích dẫn lời Tiêu Dật, vĩnh viễn phải luôn có con bài tẩy, như vậy cho dù mình chết thì kẻ địch cũng không có cơ hội để cười..
.
.
.
."Ha ha ha ha..."Tiêu Dật không khỏi cất tiếng cười to.Đáng giá, cho dù lão tử chết thì cũng có các ngươi chôn cùng, đủ vốn rồi."Ầy, đau quá." Tiếng cười của Tiêu Dật ngừng lại, trong cơ thể truyền tới cảm giác rất suy yếu."Không đúng, mình không chết." Tiêu Dật sửng sốt, nghi hoặc tới cực điểm.Nhưng cảm nhận được cơ thể suy yếu chứng minh hắn thật sự không chết!Một giây sau, một luồng trí nhớ xa lạ tràn vào trong đầu..."Cái đ*t, lão tử thế mà lại xuyên việt!"Cho dù Tiêu Dật từ lâu đã coi nhẹ sống chết, trải qua rất nhiều sóng to gió lớn thì lúc này cũng nhịn không được văng tục.Nơi này đã không còn là địa cầu nữa mà là một thế giới khác có tên là đại lục Viêm Long.Có phần giống với địa cầu cổ đại.Thế giới này, cường giả vi tôn, võ giả hoành hành.Chỉ cần có đủ thực lực thì có thể áp đảo hết thảy.Mà sở dĩ hắn không chết lại xuyên qua nhập vào cơ thể một vị con cháu gia tộc vừa mới chết đi.Trùng hợp là vị con cháu gia tộc này cũng có tên là Tiêu Dật.Vị Tiêu Dật này chính là nhi tử độc nhất của gia chủ hiện giờ của Tiêu gia, một trong ba gia tộc lớn của Tử Vân Thành.Chỉ có điều Tiêu Dật từ nhỏ đã mất mẫu thân, phụ thân bị mất tích bí ẩn vào nhiều năm trước.Từ khi còn bé Tiêu Dật đã được một vị trưởng lão trong gia tộc nuôi nấng trưởng thành.Hiện giờ Tiêu Dật mười sáu tuổi nhưng thực lực chỉ là Phàm Cảnh bậc một nhỏ yếu, kém xa đám bạn cùng lứa tuổi.
Mang cái danh thiếu gia chủ nhưng lại chính là nỗi nhục của gia tộc, suốt ngày bị khi dễ.Ở trong mắt mọi người, Tiêu Dật là một kẻ phế vật từ đầu tới chân."Tên cũng là Tiêu Dật, sao ngươi lăn lộn lại thảm như vậy chứ!" Tiêu Dật bĩu môi.Về phần tại sao vị Tiêu Dật này lại chết, Tiêu Dật từ trong ký ức biết được...Mấy ngày trước vị hôn thê Mộ Dung Kiều Nhi hẹn hắn ra phía sau núi.Vị Tiêu Dật ngu si này còn tưởng là mỹ nhân muốn hẹn hắn đi hẹn hò.Khi đến nơi hẹn thì vị Tiêu Dật kia mới phát hiện chờ đợi mình ở sau núi ngoại trừ Mộ Dung Kiều Nhi còn có biểu ca của mình, Tiêu Nhược Hàn.Mà Tiêu Nhược Hàn thì đã sớm muốn diệt trừ vị Tiêu Dật này.Trong ánh xen lẫn không thể tin, sợ hãi và phẫn nộ của vị Tiêu Dật này, Mộ Dung Kiều Nhi và Tiêu Nhược Hàn đang hôn nhau.Đến trước khi chết vị Tiêu Dật này mới biết, thì ra biểu ca Tiêu Nhược Hàn đã sớm có tư tình với vị hôn thê của mình.Tiêu Nhược Hàn chính là thiên tài nổi danh của Tiêu gia, võ giả Phàm Cảnh bậc bảy, còn là nhi tử của Ngũ trưởng lão.Kết quả có thể tưởng tượng được, Tiêu Nhược Hàn đánh một chưởng vỡ nát tâm mạch của vị Tiêu Dật kia, đẩy hắn rớt xuống vách núi.Khi vị Tiêu Dật kia được người cứu về từ dưới vách núi thì đã hấp hối, miệng không thể nói, mắt không thể mở.Trong tình huống thương thế nghiêm trọng, cơ thể và trái tim cùng giày vò hành hạ, vị Tiêu Dật kia chống đỡ gần