Hôm sau, những tia nắng ấm áp đầu tiên xuyên qua cửa số chiếu thẳng vào căn phòng.Luồng ánh sáng tràn ngập sức sống chiếu vào cạnh bàn, lộ ra gương mặt khôi ngô của một thiếu niên còn đang ngái ngủ, làm người ta có cảm giác thực mơ mộng.Nhưng có ai biết được vẻ ngoài tưởng chừng biếng nhác này, lại ẩn chứa một trái tim kiên cường đến nhường nào, ẩn phía sau gương mặt thanh tú của vị công tử này chính là một linh hồn kiêu ngạo không chịu được gò bó."Ừm." Tiêu Dật cảm nhận nguồn ấm áp của ánh nắng ban mai, bắt đầu thức giấc.Tối qua, Y Y ngủ trên giường, còn hắn thì tùy tiện nằm úp mặt trên bàn nghỉ ngơi.Y Y cũng có phòng riêng của mình, nhưng đó là phòng của người hầu, nơi đó kém xa căn phòng của Tiêu Dật.
Nàng đang bị thương nên đương nhiên Tiêu Dật sẽ không để nàng về nơi đó ngủ.Lúc Tiêu Dật tỉnh dậy, phát hiện trên mặt bàn đã bày biện sẵn bữa sáng.Thức ăn không quá thịnh soạn, nhưng cũng rất hấp dẫn.Một bát trắng không loãng cũng không đặc, gạo và nước kết hợp hoàn mỹ, hương thơm thoảng thoảng xộc vào mũi, chắc chắn rất ngon miệng.Thêm mấy cái bánh bao được hấp chín mềm xốp, bên ngoài trắng tinh đang bốc khói nghi ngút, khiến người ta chỉ muốn thưởng thức ngay lập tức."Thiếu gia, ngài đã tỉnh rồi." Y Y cũng vừa vào tới, trên tay vẫn còn bưng hai chén bánh bao thịt."Sao dậy sớm thế?" Trong mắt Tiêu Dật ẩn ý trách móc.Thật ra tối hôm qua Y Y đã ngủ rất ngon, nhưng trong lòng vẫn đau đáu nghĩ rằng mình phải chăm sóc thiếu gia, vì thế sáng hôm nay đã dậy từ rất sớm, chuẩn bị xong bữa sáng trước khi Tiêu Dật thức giấc.Y Y nhận ra trong lời nói trắng móc của Tiêu Dật còn có sự quan tâm lo lắng, nàng thè lưỡi, không nói gì, xoay người bưng một thau nước đến cho Tiêu Dật rửa mặt.Tiêu Dật biết rõ tính cách của Y Y vẫn luôn khéo léo đến mức khiến người ta động lòng nên không nói thêm gì nữa, qua quýt rửa mặt một phen rồi ăn sáng.Không thể không nói, tài nấu nướng của Y Y quả thực không tồi, rõ ràng chỉ với những nguyên liệu đơn giản nhưng qua bàn tay như có ma thuật của nàng, chúng được chế biến thành những món ăn rất thơm ngon.Còn nữa, thức ăn tuy không quá nhiều, nhưng lại rất bổ dưỡng."Đợi chút nữa ăn điểm tâm xong thì uống hai viên đan này."Tiêu Dật vừa ăn cháo vừa đặt hai viên đan dược lên trên bàn.Một viên Cường Thân Đan, một viên Dưỡng Khí Đan.Hai loại đan dược này có tác dụng nhất định đối với võ giả nhưng không lớn, ngược lại nó có công hiệu rất mạnh đối với người bình thường.Cường Thân Đan, tên như nghĩa, chính là làm cho cơ thể trở nên khỏe mạnh hơn.Dưỡng Khí Đan, tu bổ khí hư.Nhiều năm ăn không đủ no mặc không đủ ấm, dẫn tới thân thể Y Y bị suy yếu.Hai loại đan dược này có thể xem là loại thuốc bổ rất tốt, giúp nàng điều dưỡng cơ thể."Cái này… Đây là đan dược mà." Y Y nhận ra ngay hai viên đan dược, sau đó vội vàng từ chối nói: "Thiếu gia, ngài là võ giả, càng cần đan dược hơn.""Há mồm." Tiêu Dật nói cụt lủn."A?" Y Y ngẩn người.Thừa lúc nàng còn ngây người ra, Tiêu Dật một tay lấy đan dược nhét vào miệng nàng.Một lúc sau, có thể nhìn thấy rất rõ, sắc mặt vốn tái nhợt của Y Y trở nên hồng hào hơn, cả người trông cũng có tinh thần hơn."Ừm, tốt, có hiệu quả là tốt rồi." Tiêu Dật gật đầu hài lòng.Hôm nay ăn sáng nghỉ ngơi xong, Tiêu Dật lại bắt đầu tu luyện.…Thời gian như thoi đưa, vèo một cái trôi vụt qua khiến người ta không kịp phản ứng là vì sao có thể nhanh đến như vậy.Tròn nửa tuần trăng, thoáng cái đã đến.Hôm nay là một trong những ngày quan trọng nhất của Tiêu gia, Tử Vân Động ba năm mới mở một lần, trận luận võ gia tộc tổ chức mỗi năm một lần cũng được tiến hành vào hôm nay.Ngày quan trọng như vậy nên tất cả tộc nhân Tiêu gia đều ngừng lại công việc của mình, họ tụ tập trong gia tộc, cùng chờ đợi trận so tài sôi nổi này.Ý nghĩa của cuộc tỷ võ gia tộc là muốn kiểm tra xem một năm qua con cháu gia tộc đã tu luyện đến đâu, xem bọn họ có chăm chỉ tu luyện hay không.Khi luận võ, nếu có thể giành được thứ hạng cao thì sẽ nhận được phần thưởng giá trị của gia tộc.Thế hệ võ giả trước của gia tộc cũng rất coi trọng cuộc tỷ võ này.Dù sao thì nó có liên quan đến chuyện truyền thừa của gia tộc sau này, ảnh hưởng trực tiếp đến sự hưng suy của Tiêu gia mấy chục năm sau.…..Ở trong phòng, Tiêu Dật tỉnh khỏi trạng thái tu luyện, ánh mắt lóe sáng khiếp người.Suốt nửa tháng nay, mỗi ngày hắn đều khắc khổ tu luyện.
Đáng tiếc tu vi lại không thể đột phá, vẫn chỉ là Phàm Cảnh bậc năm như cũ, đến Phàm Cảnh bậc sáu vẫn còn một khoảng cách ngắn.Khóe miệng hắn đột nhiên xuất hiện nụ cười tràn đầy tự tin.
Dường như, ngoại trừ tu vi của mình thì hắn vẫn còn ẩn giấu một sức mạnh khác, có thể ứng phó được cuộc luận võ của gia tộc hôm nay."Thiếu gia, bữa sáng đã xong rồi." Bỗng nhiên một bóng dáng yểu điệu chậm rãi bước vào, nhẹ nhàng uyển chuyển, từng cử chỉ đều khiến người ta xiêu lòng.Nàng có gương mặt xinh đẹp, làn da trắng mịn, làm mê mẩn lòng người, muốn nhìn mãi không rời mắt.Nàng chính là Y Y.Điều đáng nói là, sau nửa tháng uống Cường Thân Đan và Dưỡng Khí Đan hằng ngày, cơ thể Y Y đã trở nên khỏe mạnh, càng xinh đẹp hơn.Y Y vốn rất đẹp, chỉ có điều trước đây bị đánh chửi quanh năm, lại còn ăn uống thiếu thốn nên mới bị ảo giác người xấu xí."Đẹp, tuyệt đẹp." Trong lòng Tiêu Dật không nén nổi phải khen ngợi một câu: "Cho dù là đại minh tinh xinh đẹp trong thế giới kiếp trước chỉ sợ cũng phải cảm thấy tự ti mặc cảm khi đứng trước Y Y."Trước đây, khi Tiêu Dật vừa xuyên đến thế giới này, chỉ nhìn thoáng qua bóng lưng của YY thì đã biết đây là một tuyệt