Sáng sớm hôm sau, trong doanh địa Tiêu gia, tất cả tộc nhân đều ngừng công việc trong tay, vẻ mặt ưu sầu lo lắng.Ánh mắt của bọn họ đều dừng lại trên người hơn tám mươi con cháu trẻ tuổi.
Những mầm mon này chỉ mới vừa tới hơn mười ngày, còn chưa thấy được hiệu quả rèn luyện thì hôm nay đã phải rời đi.Trễ nãi thời gian rèn luyện chỉ là chuyện phụ, quan trọng nhất là tinh thần hăng hái của tuổi trẻ sẽ giảm đi rất nhiều.Lần này con cháu Tiêu gia bị con cháu Mộ Dung gia chèn ép thảm như vậy, hôm nay lại xám xịt rời đi, đây tuyệt đối là sự sỉ nhục đối với lớp người trẻ.Không khó tưởng tượng, nhiều năm sau, trình độ của con cháu Tiêu gia sẽ kém xa Mộ Dung gia.Cũng khó trách nhóm tộc nhân lại có dáng vẻ lo lắng tới vậy.Tất nhiên, nhóm con cháu trẻ tuổi cũng rất khổ sở, đều xấu hổ cúi thấp cái đầu ngày thường vẫn luôn kiêu ngạo, không còn sự tự tin và phấn chấn của trước kia.Nhưng cũng không có cách nào.
Cả đám bọn họ đều bị thương, không ít người còn quấn băng vải, bọn họ cần phải nghĩ ngơi dưỡng thương, chỉ có thể quay trở về gia tộc.Hơn nửa tiếng sau, tất cả con cháu đã tập trung đông đủ, Tiêu Hổ nhìn sang Tứ trưởng lão.Tứ trưởng lão lắc đầu.Tiêu Hổ thở dài, nói với nhóm con cháu gia tộc: "Chúng ta đi thôi."Hơn tám mươi con cháu trẻ tuổi ủ rũ, không cam lòng chuẩn bị rời đi.Đúng lúc này, một thiếu niên xuất hiện trước mặt bọn họ, cũng chắn đường bọn họ."Tiêu Dật." Nhóm con cháu trẻ tuổi kinh ngạc."Tiêu Dật." Mà vẻ mặt của Tiêu Hổ thì rất vui vẻ.Người tới chính là Tiêu Dật."Tiêu Dật, ngươi thành công rồi à? Thật sự luyện được đầy đủ đan dược?" Tứ trưởng lão bước nhanh tới, vẻ mặt trông mong hỏi thăm.Một đêm luyện trăm phần đan dược chữa thương và Tôi Thể Đan, đây là chuyện mà luyện dược sư nhất phẩm không thể nào làm được; luyện dược sư nhị phẩm cũng rất khó; chỉ có luyện dược sư tam phẩm mới có thể hoàn thành đúng chất lượng và tốc độ.Tiêu Dật trợn trắng mắt nói: "Ngươi nói đi, nếu như không thành công thì ta xuất hiện ở đây làm chi?""Hảo tiểu tử, quả nhiên không làm bọn ta thất vọng." Tứ trưởng lão vỗ vai Tiêu Dật khen ngợi."Tên biến thái này, thế mà lại thật sự thành công, không hổ là thiên tài số một của Tiêu gia chúng ta." Lục trưởng lão tự hào cười nói."Nhưng ta không định đưa đan dược cho bọn họ." Tiêu Dật lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng."Ơ?" Tiêu Hổ ngẩn người, nụ cười tươi như hoa đột nhiên đông cứng.Tiêu Dật cười lạnh nói: "Nếu thuốc chữa thương trong quặng mỏ không đủ, không bằng giữ lại cho hơn hai mươi con cháu nhóm Tiêu Tráng, Tiêu Tử Mộc thì tốt hơn.""Ta vất vả luyện đan dược như vậy, không muốn để đám người vô dụng lãng phí." Tiêu Dật nhún vai, không chút để tâm nói.Giọng điệu thờ ơ của hắn lọt vào trong tai nhóm con cháu vốn đã bị thương nặng quả thực chính là sự khinh thường và sỉ nhục lớn nhất.
Lãng phí cho kẻ vô dụng, không phải muốn ám chỉ bọn họ à?"Tiêu Dật, ngươi cố ý móc mỉa bọn ta à?" Một con cháu trẻ tuổi phẫn nộ quát.Tiêu Dật nhận ra vị con cháu này, hắn nằm trong nhóm con cháu xuất sắc nhất Tiêu gia được tiến vào Tử Vân Động tu luyện."Tiêu Dật, đừng làm rộn." Tứ trưởng lão trầm giọng nói: "Nếu đã luyện đan dược xong thì tranh thủ thời gian lấy ra cho mọi người dùng đi.""Không." Tiêu Dật kiên định nói: "Đan dược ta luyện, một viên cũng không cho bọn họ.""Tiểu tử thúi, ngươi muốn ăn đòn đúng không?" Lục trưởng lão lập tức tức giận nói: "Ta biết trong số nhóm con cháu này có không ít người từng ức hiếp ngươi, bây giờ ngươi muốn báo thù, nhưng mọi người đều là người Tiêu gia, cần gì phải tính toán như vậy."Tất cả mọi người đều nhìn ra ý tưởng của Tiêu Dật, rõ ràng muốn làm khó nhóm con cháu đang bị thương nặng."Hừ, không cho thì thôi, cùng lắm thì bọn ta quay về gia tộc." Nhóm con cháu kiêu ngạo lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, xoay người rời đi: "Tiêu Dật, ngươi nhớ kỹ cho bọn ta, nỗi nhục hôm nay, ngày khác bọn ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần."Hành vi của Tiêu Dật rõ ràng đã làm mọi người nổi giận."Tiểu tử thúi." Lục trưởng lão lập tức nói: "Ta lấy thân phận trưởng lão ra lệnh cho ngươi, lập tức lấy đan dược ra."Tiêu Dật nhún vai nói: "Ngại quá, ta là thiếu gia chủ, thân phận ngang với ngươi, ngươi không ra lệnh được cho ta đâu.""Ngươi...!ngươi..." Lục trưởng lão thở hồng hộc, chỉ Tiêu Dật, tức giận tới phát run.Tiêu Dật cười lạnh một tiếng nói: "Nhóm Tiêu Tráng, Tiêu Tử Mộc đã kề vai chiến đấu với ta, cùng ta đối phó đám con cháu Mộ Dung gia.
Bọn họ bị thương, ta vì họ mà chế thuốc là chuyện đương nhiên, nhưng đám này không có tác dụng gì, chỉ là đám phế vật sắp rời đi, ta việc gì phải lãng phí đan dược.""Còn các ngươi." Tiêu Dật nhìn sang con cháu đã chửi rủa mình, lạnh lùng nói: "Ngày khác sẽ trả lại ta gấp trăm? Ha ha, các ngươi cảm thấy mình có bản lĩnh đó sao?""Các ngươi bị con cháu Mộ Dung gia đánh tơi bời, liên tục bại lui.
Mà hôm qua ta đã dùng sức của một mình mình bắt trói cả đám bọn chúng, hơn hai trăm con cháu Mộ Dung gia không dám thở mạnh một tiếng ở trước mặt ta.
Các ngươi có tư cách gì mà mắng ta?"Tiêu Dật kiêu ngạo nói.Hơn tám mươi con cháu trẻ tuổi nghe vậy thì ngừng chửi rủa, lộ ra vẻ mặt xấu hổ khó chịu, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Dật."Tiêu Dật, được rồi, có được danh tiếng cũng đủ rồi, đừng có thái độ quá quắt như vậy." Tiêu Hổ nhíu mày.Tứ trưởng lão ở bên cạnh đột nhiên