Xuyên qua bệ cửa sổ nhìn bầu trời đầy sao và mặt trăng ở phía chân trời.Sao trời và mặt trăng cũng không khác gì địa cầu.Điểm khác biệt duy nhất chính là linh hồn của mình.Có thể, còn một thứ nữa.
Tiêu Dật nhìn Y Y bưng cơm nước trong tay đẩy cửa tiến vào, mỉm cười."Thiếu gia, ăn cơm thôi." Y Y mỉm cười ngọt ngào nói."Ừm." Tiêu Dật gật đầu.Trải qua một ngày tu luyện, chân khí trong cơ thể lại càng nồng đậm hơn, có điều vẫn chưa đột phá Phàm Cảnh bậc ba.Tu luyện võ đạo cực kỳ gian nan.Võ giả có tư chất không tốt, cuối cùng cả đồi khó có thể đột phá tới Hậu Thiên.Ngay cả Tiêu gia cũng có rất nhiều tộc nhân trưởng thành vẫn còn nằm ở Phàm Cảnh.Một khi đột phá tới Hậu Thiên thì sẽ tự động thăng lên làm chấp sự gia tộc, có quyền nói chuyện nhất định trong gia tộc, đứng dưới trưởng lão.Mà chấp sự, cả Tiêu gia to như thế cũng chỉ có hơn mười người mà thôi.Nếu hôm nay không phải có ba viên Tôi Thể Đan, chỉ sợ Tiêu Dật muốn thăng cấp lên Phàm Cảnh bậc hai phải tốn nhiều thời gian hơn.Tuy Tiêu Dật có được võ hồn màu tím nhưng linh khí trong trời đất dù sao cũng rất mỏng manh, kém xa tốc hấp thu sức mạnh từ đan dược."Nếu có nhiều Tôi Thể Đan hơn thì tốt rồi." Tiêu Dật thầm nghĩ.Đương nhiên chỉ là nghĩ mà thôi, Tôi Thể Đan mặc dù chỉ là đan dược nhất phẩm nhưng giá cả cũng không rẻ, một viên có giá mười lượng.Một gia đình bình thường có ba người, tiền sinh hoạt một tháng cũng không tới năm lượng bạc.Cho dù ngay cả con cháu gia tộc lớn như Tiêu gia, tiền tiêu vặt một tháng cũng chỉ có hai mươi lượng mà thôi.Nói cách khác, nếu dùng tiền của mình thì một tháng cũng không mua được hai viên Tôi Thể Đan."Với tốc độ này, muốn đột phá Phàm Cảnh bậc ba thì cần ít nhất bốn năm ngày nữa." Tiêu Dật có chút rầu rĩ.Nếu để nhóm con cháu Tiêu gia khác nghe thấy ý tưởng này của Tiêu Dật thì thể nào cũng bị mắng là bi3n thái.Phải biết, cho dù là con cháu Tiêu gia, muốn đột phá một bậc trong Phàm Cảnh cũng cần ít nhất là mấy tháng trời, thậm chí là thời gian càng lâu hơn nữa.Cho dù là thiên tài nổi danh của Tiêu gia là Tiêu Nhược Hàn từ Phàm Cảnh bậc hai đột phá đến bậc ba cũng phải dùng cả một tháng trời.Sở dĩ võ hồn quyết định tương lai của võ giả chủ yếu là vì tốc độ hấp thu linh khí trời đất, từ đó ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện.Võ hồn càng cao cấp thì tốc độ tu luyện càng nhanh."Y Y, ngươi làm gì thế?" Tiêu Dật chợt thấy Y Y xoay người rời đi, liền gọi một tiếng."Thiếu gia, ta về phòng bếp ăn cơm." Y Y nhút nhát đáp.Trước kia Tiêu Dật không cho phép Y Y cùng ăn cơm với mình.
Hơn nữa chỉ chừa lại chút cơm canh thừa trong nhà bếp cho Y Y mà thôi.Y Y vẫn luôn ăn không đủ no."Ngồi xuống, ăn chung." Tiêu Dật nói."Nhưng mà thiếu gia đã nói Y Y xấu xí, ăn cơm chung sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của ngài, vì thế...""Bảo ngươi ngồi thì cứ ngồi đi, nói vớ vẩn làm gì." Tiêu Dật la rầy một câu.Y Y nhút nhát ngồi xuống, trên mặt là biểu cảm bất an."Gắp đồ ăn ăn đi." Tiêu Dật thấy Y Y chỉ cắm đầu ăn cơm trắng thì nói."Vâng." Y Y sợ sệt liếc nhìn Tiêu Dật, phát hiện Tiêu Dật không nhìn mình mới dè dặt gắp chút thức ăn."Gắp cả thịt nữa." Tiêu Dật suýt chút nữa đã tức chết, Y Y chỉ dám gắp rau mà ăn.Y Y mặc dù có chút khờ khạo nhưng cũng không phải trì độn.Ngược lại khi còn bé Y Y rất thông minh, thông minh tới động lòng người.Chỉ có điều ở trước mặt Tiêu Dật, nàng vẫn luôn dè dặt mà thôi.Đột nhiên Tiêu Dật đặt bát đũa trong tay xuống, nhàn nhạt liếc nhìn Y Y nói: "Cho ngươi mười giây, ăn hết sạch số thức ăn còn lại.""A?" Y Y ngẩn người, không chút suy nghĩ lập tức ăn ngấu nghiến.Mười giây vừa qua, cơm trắng trong chén đã hết sạch, thế nhưng thức ăn trên bàn thì không thiếu chút nào."Số còn dư lại bỏ đi, dọn xuống bếp đi." Trong giọng của Tiêu Dật có chút tính mệnh lệnh."Vâng." Trong miệng Y Y vẫn còn một ngụm cơm lớn chưa kịp nuốt xuống, chỉ có thể hàm hồ ậm ừ một tiếng, sau đó nhanh chóng thu dọn chén đũa.Lúc rời đi, nàng có chút đau buồn."Bị thiếu gia đuổi ra ngoài, là ta đã ảnh hưởng tới tâm tình của thiếu gia sao, thiếu gia vẫn chưa ăn được bao nhiêu cơm cả, đêm nay thiếu gia sẽ đói bụng mất." Tuy trong lòng Y Y có chút khổ sở nhưng vẫn nghĩ tới ấm no của Tiêu Dật trước....Trong phòng, Tiêu Dật đột nhiên đứng dậy, giãn người một chút."Người cùng nghề trong thế giới này, đây là lần đầu tiên gặp phải, chỉ có điều phương pháp thoạt nhìn khá tệ." Khóe miệng Tiêu Dật lộ ra nụ cười lạnh."Ra đi, ở trên nóc nhà nhìn lâu như vậy ngươi không mệt à?" Tiêu Dật trông như đang lầm bầm lầu bầu.Vèo một tiếng, một bóng người từ trên nóc nhà nhảy xuống.
Là một người đàn ông trung niên mặc một bộ quần áo dạ hành, trên mặt có một vết sẹo dữ, vẻ mặt đầy sát ý."Ngươi phát hiện ra ta?" Nam tử trung niên nghi ngờ hỏi, có chút kinh ngạc.Tiêu Dật không trả lời, trực tiếp hỏi: "Ngươi là ai?"Nam tử trung niên cười lạnh một tiếng, nói: "Một tên phế vật Phàm Cảnh bậc hai mà thôi, lão tử từ bi nói cho ngươi biết, tránh cho ngươi chết mà không biết mình chết trong tay ai, lão tử tên là Dương Phục.""Dương Phục?" Trong trí nhớ của Tiêu Dật có tên của người này.Dương Phục, biệt danh Độc Chủy, võ giả Phàm Cảnh bậc chín, sát thủ nổi danh của Tử Vân Thành.Người này hành tung quỷ dị, thủ đoạn tàn nhẫn, vì tiền hắn có thể vì cố chủ ám sát bất cứ ai, tính mệnh