Ánh nắng tháng ba vừa vặn, gió phất qua mầm xanh, xuân ý dạt dào.
Trần Tân Ngữ đứng đón Quý Thanh Ảnh ở cửa ra vào của trạm tàu cao tốc. Những hành khách dáng vẻ vội vã khi đi ngang qua các cô cũng thả chậm bước chân, ánh mắt sáng lên.
Đại mỹ nhân xinh đẹp, mà đại mỹ nhân cười khẽ lại càng là xinh đẹp trong xinh đẹp.
Lúc chờ xe taxi, Trần Tân Ngữ sờ cằm đi một vòng quanh người Quý Thanh Ảnh.
"Sao vậy?" Quý Thanh Ảnh nâng mắt, chịu đựng sự quan sát của cô nàng.
Trần Tân Ngữ duỗi tay, chọc chọc má cô: "Tâm tình của cậu rất tốt nhỉ?"
"Hả?" Quý Thanh Ảnh khó hiểu nhìn cô ấy.
Trần Tân Ngữ lấy điện thoại, mở lịch sử trò chuyện ra: "Một giờ trước, cậu còn đang uể oải, vừa nghe đã biết là tính khí khó chịu khi rời giường của cậu, nhưng nhìn bây giờ xem..."
Cô ấy dừng lại, cố ý xụ mặt, bày ra tư thế ép hỏi: "Nói! Cậu gặp trai đẹp đúng không?"
Quý Thanh Ảnh để tờ rơi xuống, đột nhiên cười cười.
Trần Tân Ngữ kinh hãi: "Thế mà lại thật sự có biến? Là ai là ai?"
"Ở trên tàu gặp một người." Quý Thanh Ảnh mở cửa xe, "Lên xe rồi nói."
Không thể không nói, cô ấy cực kỳ hiểu cô.
Hai người là bạn học kiêm bạn cùng phòng đại học, tuy rằng ở hai thành phố khác nhau, thời gian tụ tập cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi lần gặp đều không có cảm giác xa lạ, trước sau như một.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, không chờ Quý Thanh Ảnh mở miệng, Trần Tân Ngữ nhìn thấy một tin tức.
"Vừa rồi có xe cứu thương đến là vì trên chuyến tàu kia có hành khách đột nhiên phát bệnh à?"
Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Ở toa tàu của bọn tớ."
Trần Tân Ngữ kinh ngạc nhìn cô: "Cậu không bị dọa chứ?"
Quý Thanh Ảnh bật cười, lườm cô ấy: "Tớ bao lớn rồi mà còn bị dọa?"
Môi Trần Tân Ngữ giật giật, muốn nói cậu cũng không phải chưa từng bị dọa, nhưng lại nhịn xuống.
Quý Thanh Ảnh chuyển đề tài: "Có phải mấy hôm trước tớ nói với cậu gần đây không có linh cảm, không vẽ ra được thiết kế mới không?"
Cô vừa nói vừa cởi khẩu trang, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ: "Vừa rồi... Hình như đột nhiên có linh cảm."
Cặp mắt quyến rũ kia sáng lên, tỏa ra sự vui mừng cùng trông đợi.
"Vừa rồi ở trên tàu gặp một người, linh cảm cứ thế mà tới."
Trần Tân Ngữ kinh ngạc nhìn cô: "Có ý gì?"
Quý Thanh Ảnh trầm mặc một lát, nhìn thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ này, nghẹn ra một câu: "Tớ hình như nhất kiến chung tình với anh ấy rồi."
"..."
Trần Tân Ngữ một lúc lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần: "Với ai?"
"Bác sĩ cứu người kia."
Trần Tân Ngữ không dám tin: "Cậu biết tên người ta không?"
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh nở nụ cười, không nhanh không chậm nói: "Không biết, nhưng tớ có cảm giác, bọn tớ sẽ gặp lại."
Nếu không có duyên phận, cũng sẽ có "ngẫu nhiên gặp được".
Sau khi vào nhà, hai người đơn giản sửa soạn một chút, liền ngã xuống sofa nghỉ ngơi.
"Tối nay đưa cậu đi kích thích một chút."
"Đi đâu?"
"Quán bar."
Trần Tân Ngữ nói: "Chỗ này mới mở, khá đặc sắc."
Quý Thanh Ảnh không cự tuyệt.
Khi cô không có linh cảm thiết kế thì thích uống rượu. Cồn có thể kích thích đại não, ngẫu nhiên có thể làm cô nảy ra một ít ý tưởng đặc biệt.
"Tớ đi tắm rửa trước đây, nhân tiện ngủ một lát."
"Đi đi."
Quý Thanh Ảnh cũng không khách khí với cô ấy, cởi áo ngủ ra tiến vào phòng tắm, rửa mặt nghỉ ngơi.
Rèm trong phòng dành cho khách bị kéo lại kín mít, không có lấy một khe hở.
Quý Thanh Ảnh đeo bịt mắt nằm trên giường, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cảnh tượng tái hiện.
Sau khi lên tàu cao tốc, cô liền đeo tai nghe và bịt mắt để ngủ.
Lúc đầu cũng không phát hiện có gì không thích hợp, cho tới khi âm thanh bên tai càng lúc càng lớn, Quý Thanh Ảnh mới tỉnh lại.
Vừa mới tháo tai nghe xuống, toa tàu số 1 có hành khách đột nhiên phát bệnh, tiếng tìm kiếm bác sĩ trong toa tàu liền chui vào trong tai.
Bên tai tất cả đều là âm thanh ồn ào ầm ĩ, Quý Thanh Ảnh mở mắt ra, lúc này mới phát hiện vị khách kia ở ngay phía trước, bên trái cô.
Hành khách gần đó và hành khách phía trước đều là mấy cô gái trẻ, gặp phải tình huống này sốt ruột đến mức đôi mắt đỏ lên.
Quý Thanh Ảnh lập tức đứng dậy, vừa muốn đi đến giúp đỡ, thì sau lưng truyền đến một âm thanh thanh lãnh lạnh lùng, so với nước suối ngày xuân còn lạnh hơn.
Anh nói: "Xin chào, tôi là bác sĩ."
Anh vừa xuất hiện, cảm xúc nôn nóng của những người xung quanh đều được xoa dịu.
Cô giương mắt, trong tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một người đàn ông.
Trong tàu vốn là một mảnh hỗn loạn, nhưng anh vừa đến, xung quanh đều trở nên có trật tự.
Khuôn mặt của anh anh tuấn, mặc áo sơ mi quần đen, trên mặt nhìn không ra một chút cảm xúc nôn nóng nào.
Hành khách đột nhiên phát bệnh, hốc mắt đỏ, tim đột nhiên ngừng lại, không còn ý thức.
Người đàn ông kiểm tra tình huống của người bệnh, làm cấp cứu khẩn cấp. Tim phổi đập trở lại.
Anh rũ mắt, xắn tay áo sơ mi lên, lộ ra cánh tay.
Mặt mày anh chuyên chú, vững vàng bình tĩnh, khi liên tục ấn lên ngực người bệnh, đường cong cơ bắp trên cánh tay theo động tác của anh như ẩn như hiện, hết sức mạnh mẽ.
Dường như theo động tác của anh, trái tim của những người xung quanh đều yên ổn.
Mồ hôi từ trên trán anh rơi xuống, một giọt lại một giọt, tốc độ trung bình nhưng mạnh mẽ, khiến cho người ta rung động.
Hai phút rất ngắn, nhưng mọi người đều cảm thấy quá lâu.
Không lâu sau, hô hấp của bệnh nhân thong thả rất nhiều, tỉnh lại.
Anh ta mở mắt ra, đột nhiên nhìn người đàn ông.
Ánh mắt người đàn ông nhàn nhạt, nói: "Tốt rồi, không sao."
Chung quanh tất cả đều là tiếng vỗ tay.
Biểu tình của anh lãnh đạm như cũ, không có nôn nóng cũng không có bất an, nhưng lại khiến lòng người an tâm. Dặn dò vài câu với hành khách vài câu, anh xoay người định đi.
Quý Thanh Ảnh nhìn thẳng anh, không kịp chuẩn bị, anh đột nhiên quay đầu lại.
Tóc rối giữa trán hơi ướt, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm, bộ dáng rất lạnh nhạt. Một khoảnh khắc này, Quý Thanh Ảnh cảm giác được trái tim mình hẫng mất một nhịp.
Khi đến trạm cao tốc, anh còn đi cùng với bệnh nhân kia đến bệnh viện.
Quý Thanh Ảnh nghe được cô gái phía sau kinh ngạc nói: "Thì ra là anh ấy à."
Cô tò mò, nhưng không hỏi.
Ngược lại là một hành khách khác lúc đang xếp hàng đợi xuống tàu cùng cô ấy nói chuyện vài câu: "Sao vậy, bạn quen à?"
"Không quen, biết thôi ạ."
Cô gái nhỏ kích động nói: "Anh ấy là bác sĩ của bệnh viện số 1 Bắc Thành á! Anh ấy là học trưởng trường bên cạnh trường bọn em, vô cùng nổi tiếng. Trước kia em đi sang trường của bọn họ, trên bảng vàng của trường còn có tên