6 giờ chiều ngày đầu hè, ngoài trời vẫn rất sáng.
Ánh chiều tà in bóng lên mặt hồ, khiến cho sóng nước long lanh nhiễm màu đỏ cam, giống như một người thiếu nữ thẹn thùng.
Ngay khi Phó Ngôn Trí bảo cô chọn nhà hàng, Quý Thanh Ảnh liền bò dậy để lên đồ cho mình.
Cô cũng thích chưng diện.
Huống gì đi cùng với người mình thích, nên đương nhiên muốn người kia có thể nhìn thấy bản thân xinh đẹp nhất.
Đắp mặt nạ, skincare, trang điểm nhẹ xong, Quý Thanh Ảnh nhìn gương mặt mình trong gương.
Đưa tay vỗ vỗ hai má hồng hào, sau đó cô mới bước ra khỏi phòng thay đồ.
Cô vừa sửa soạn xong thì Phó Ngôn Trí cũng đến dưới lầu.
Quý Thanh Ảnh đổi quần áo rồi đi ra ngoài.
Vừa đến cửa tiểu khu, cô liền thấy chiếc xe và người đàn ông quen thuộc.
Phó Ngôn Trí không ở trong xe nghỉ ngơi, anh dựa vào một bên xe, đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Quý Thanh Ảnh cũng không gọi anh, nhẹ nhàng bước nhanh chân đến gần.
Đợi đến lúc sắp đến gần, Phó Ngôn Trí đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Hai mắt anh sâu thăm thẳm, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô.
Tầm mắt hai người giao nhau, cô nhấp môi, bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt của Phó Ngôn Trí có chút ngoài ý muốn.
"Anh chờ lâu chưa?"
Quý Thanh Ảnh chủ động mở đề tài.
Phó Ngôn Trí thu hồi tầm mắt, ánh mắt dừng trên gương mặt cô.
Quý Thanh Ảnh lớn lên trắng trẻo xinh đẹp, trời sinh quyến rũ, băng cơ ngọc cốt.
Ngũ quan tinh xảo, cặp mắt hồ ly kết hợp với gương mặt trứng ngỗng khiến người ta muốn làm lơ cũng không được.
Lúc cô không trang điểm, nhìn qua khá khiêm tốn thuần khiết.
Nhưng sau khi trang điểm thì lại là một cảm giác khác.
Nhìn qua thuần khiết tao nhã, nhưng lại có loại cảm giác tươi tắn rực rỡ, vẻ ngoài lộng lẫy khiến người ta không thể nào bỏ qua.
Dù vẫn chỉ an tĩnh đứng đó, cũng sẽ làm cho người khác phải đặt ánh mắt trên người cô.
Phó Ngôn Trí hơi dừng lại, nghe thấy giọng nói của cô mới hoàn hồn.
"Không lâu lắm."
Anh rũ mắt nhìn cô: "Chọn được nhà hàng chưa?"
Quý Thanh Ảnh gật đầu, nhìn anh: "Chúng ta đi ăn cơm Tây nhé?"
Phó Ngôn Trí gật đầu: "Đi thôi.'
Sau khi lên xe.
Quý Thanh Ảnh nghĩ tới ánh mắt lúc Phó Ngôn Trí vừa nhìn thấy mình, lén lút nhìn qua gương trên xe.
Vẫn ổn lắm.
Trên mặt không dính gì cả, lớp trang điểm cũng không bị phai.
Nhưng vì sao Phó Ngôn Trí lại nhìn chằm chằm cô hồi lâu như vậy chứ?
Quý Thanh Ảnh trộm liếc người bên cạnh, muốn nói lại thôi.
"Phó Ngôn Trí."
Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô. Quý Thanh Ảnh quay đầu nhìn anh: "Trên mặt em có gì không?"
Quý Thanh Ảnh quét mắt: "Không có."
Quý Thanh Ảnh mang theo tiếc nuối nói: "Em còn tưởng là có chứ."
Phó Ngôn Trí không rõ lắm nhìn cô.
Đối diện với cặp mắt sâu thăm thẳm kia của anh, Quý Thanh Ảnh tươi cười nói: "Không đẹp ạ?"
"..."
Phó Ngôn Trí bị lời nói của cô làm nghẹn.
Nhìn phản ứng của người bên cạnh, Quý Thanh Ảnh biết mình đoán đúng rồi.
Cô cười khanh khách: "Nếu không lúc nãy anh vừa nhìn thấy đã không thất thần."
Không phải câu nghi vấn, mà là một câu khẳng định.
Vừa rồi là cô chưa kịp phản ứng lại, đợi đến lúc kịp phản ứng, Quý Thanh Ảnh mới chắc chắn.
Anh đúng là nhìn đến thất thần.
Đột nhiên Quý Thanh Ảnh có chút biết ơn bố mẹ cô đã cho cô diện mạo này. Mặc dù trước đây đem lại cho cô không ít rắc rối, nhưng gương mặt này hữu dụng với Phó Ngôn Trí, vậy là đủ rồi.
Phó Ngôn Trí không nói tiếp.
Quý Thanh Ảnh cũng không truy hỏi đến cùng, tâm trạng vô cùng tốt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vì vậy mà cô không chú ý tới, vành tai của người bên cạnh... lặng lẽ đỏ lên.
Nhà hàng Quý Thanh Ảnh muốn ăn là một nhà hàng người nổi tiếng hay tới check-in.
Nhà hàng nằm trên sân thượng của một tòa nhà ở trung tâm thành phố, khi nhìn xuống thì có thể bao quát toàn cảnh thành phố.
Cảnh đêm đẹp vô cùng.
Vì thời gian làm việc nên Quý Thanh Ảnh đã đặt chỗ trước.
Vị trí của hai người gần cửa sổ, cảnh vật xung quanh ưu nhã an tĩnh, rất thích hợp cho các cặp tình nhân hẹn hò.
Lúc hai người đến, nhà hàng vô cùng náo nhiệt.
Nhà hàng trang trí cao nhã, trên bàn đặt một bó hoa hồng nhạt màu, ở giữa có người đang chơi đàn, giai điệu thư giãn cuốn hút, khiến người ta say mê.
Gọi món xong.
Quý Thanh Ảnh quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, màn đêm dần buông.
Ánh đèn đường nối nhau sáng lên, nối thành một dải. Tòa nhà cao tầng cao chót vót cũng như các cửa hàng ven đường đều được thắp sáng.
Giống như ánh sáng của dải ngân hà, vô cùng đẹp đẽ.
Cô chăm chú nhìn một chút, rồi ngước mắt nhìn về phía người đàn ông an tĩnh phía đối diện.
Nhận thấy ánh mắt của cô, Phó Ngôn Trí giương mắt nhìn qua.
Quý Thanh Ảnh vừa định mở miệng, phía sau truyền đến âm thanh trò chuyện của một cặp tình nhân.
"Ăn xong đi bar nhé?"
"Có quán bar mới mở hả?"
"Có, sáng nay em lướt Weibo vừa thấy."
"Ok luôn."
Âm thanh trò chuyện của hai người nọ không lớn không nhỏ, đúng lúc có thể làm cho Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí nghe thấy.
Ánh mắt Quý Thanh Ảnh sáng rực lên, ngước mắt nhìn Phó Ngôn Trí.
"Ngày mai anh phải đi làm ạ?"
Phó Ngôn Trí nhìn cô: "Ừm."
Anh không phải không thấy sự khát khao trong mắt Quý Thanh Ảnh, nhưng quán bar... Ánh mắt anh nặng nề nhìn cô: "Quán bar quá loạn."
Quý Thanh Ảnh "A" một tiếng, có chút không vui.
"Được rồi."
Cô nghĩ nghĩ: "Vậy giờ em có thể uống rượu không?"
Phó Ngôn Trí: "..."
Quý Thanh Ảnh đưa mắt nhìn thực đơn, chọn một ly rượu nho trắng, nồng độ không cao.
Cô rất thích uống rượu, đôi khi trước khi đi ngủ phải uống chút rượu vang đỏ nữa mới có thể đi ngủ được.
Phó Ngôn Trí trên cơ bản không chạm vào rượu.
Chứ đừng nói đến việc chút nữa còn phải lái xe.
Không lâu sau, bồi bàn đưa cơm lên.
Quý Thanh Ảnh nhìn đồ ăn trước mặt, trang trí tinh xảo, nhìn qua không tồi.
Lúc rượu được mang lên, Quý Thanh Ảnh nhấp môi uống một chút.
Hương vị rất tốt, cô uống tiếp hai ngụm, cũng không nhìn vẻ mặt của Phó Ngôn Trí.
Sau khi tinh tế thưởng thức, Quý Thanh Ảnh cho lời bình: "Rượu của nhà hàng này cũng không tệ."
Phó Ngôn Trí không đáp lại.
Anh rũ mắt, cắt bò bít tết.
Quý Thanh Ảnh ngước mắt nhìn, động tác của anh ưu nhã, chỉ là bò bít tết thôi, nhưng anh dường như đang tạo ra một tác phẩm nghệ thuật.
Có lẽ là do bệnh nghề nghiệp.
"Bác sĩ Phó."
Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô.
Quý Thanh Ảnh chỉ chỉ nói: "Miếng bò bít tết được cắt đẹp quá, anh cắt đẹp quá."
"..."
Phó Ngôn Trí "Ừm" một tiếng: "Còn gì nữa?"
Quý Thanh Ảnh sửng sốt một chút: "Dạ?"
Phó Ngôn Trí nhàn nhạt nhìn cô, ngữ khí bình tĩnh nói: "Sao không khen tiếp đi?"
"..."
Quý Thanh Ảnh cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh tốt trạng thái của mình.
Cô cong mắt, cười nói: "Hóa ra anh thích em khen anh à?"
Nói xong, cô cũng không đợi Phó Ngôn Trí đáp lại, nói thẳng: "Vậy em khen tiếp nhé."
Phó Ngôn Trí: "..."
Ý của anh không phải vậy.
Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ, cảm thấy những kiến thức văn hóa mà mình đã học được từ nhỏ đến giờ đều dùng lên người Phó Ngôn Trí cả.
Cô chỉ chỉ nói: "Vừa rồi em nói sai mất rồi."
"Không phải bít tết đẹp, mà là do anh cắt, nên bít tết mới đẹp như vậy."
Tay Phó Ngôn Trí run lên.
Miếng bít tết bị cắt lệch.
Quý Thanh Ảnh làm như không thấy, tiếp tục nói: "Tay anh so với những bác sĩ ngoại khoa khác đẹp hơn nhiều, anh biết vì sao không?"
Cô chăm chú nhìn vẻ mặt của Phó Ngôn Trí, từng câu từng chữ nói: "Bởi vì đó là tay của anh."
Mấy câu nói này mới nghe không có gì đặc biệt.
Nhưng tinh tế ngẫm lại, thì lại có ý khác.
Phó Ngôn Trí không có phản ứng gì khác, nhưng cặp tình nhân trẻ sau lưng cô lại nhiệt liệt hưởng ứng.
"Em nghe đi, xem bạn gái nhà người khác khen bạn trai người ta như nào."
"Vậy anh cũng phải đẹp trai như bạn trai người ta thì em mới khen anh được chứ."
"..."
Quý Thanh Ảnh cũng không nghĩ hai người ngồi sau có thể nghe thấy lời nói của mình, vì vậy cô có chút mất tự nhiên.
Nhưng Phó Ngôn Trí đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh.
Giống như không nghe thấy gì hết.
Quý Thanh Ảnh nhấp môi dưới, cảm thấy mình không thể lúng túng được.
Cô ra vẻ bình tĩnh: "Còn muốn em khen nữa không?"
Phó Ngôn Trí: "... Không cần."
Bò bít tết trước mặt anh đã được cắt xong, anh cầm lấy, nhìn về phía Quý Thanh Ảnh: "Đưa cho tôi."
"Dạ?"
Quý Thanh Ảnh còn chưa kịp phản ứng lại, Phó Ngôn Trí đã đứng dậy, duỗi tay cầm đĩa