* Đôi chim coo cũng sắp về chung một tổ rồi nên từ chương này em sẽ đổi xưng hô bác sĩ Phó gọi Quý mỹ nhân thành "tôi" - "em" nhé mọi người.
- -----------
Phó Ngôn Trí không nói gì, nhưng lại quay đầu nhìn cô một cái.
Đối diện với con ngươi tràn ngập ý cười kia, trong tim anh dường như có gì thoáng nhảy lên.
Trầm mặc một lúc, Phó Ngôn Trí "Ừ" một tiếng, nhàn nhạt nói: "Rồi sao nữa?"
Quý Thanh Ảnh: "..."
Cô đã nói trắng ra như vậy rồi, anh lại còn hỏi rồi sao nữa là như nào?!
Quý Thanh Ảnh tức giận quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy chắc chắn là anh cố ý.
Cố ý khiến cô phải đối mặt với chủ đề xấu hổ này.
Cô nhấp môi dưới, quay đầu nhìn anh: "Bác sĩ Phó, ngày xưa đi học chắc thành tích của anh tốt lắm nhỉ?"
Phó Ngôn Trí: "..."
Anh nhìn sự đắc ý nơi đáy mắt cô, không nhịn được mà bật cười.
"Em không biết sao?"
"Em biết chứ, nhưng mà bây giờ em lại có chút hoài nghi đấy."
Nếu thành tích tốt, vậy sao anh không biết trong lời của em còn có ý khác chứ hả!!
Phó Ngôn Trí rũ mắt, che đi ý cười nơi đáy mắt.
"À, quên mất."
Quý Thanh Ảnh: "..."
Trong lúc bất tri bất giác, hai người đi tới dưới lầu tiểu khu.
Sau khi đến cửa nhà, Quý Thanh Ảnh quay đầu nhìn Phó Ngôn Trí: "Ngày mai anh phải đi làm ạ?"
"Ừm."
Ánh mắt Quý Thanh Ảnh sáng rực lên, khóe môi cong cong nói: "Vậy mai em mang cơm cho anh nhé?"
Phó Ngôn Trí hơi ngừng lại, nhàn nhạt nói: "Không cần."
"Dạ?"
Ý cười trên mặt Quý Thanh Ảnh trong nháy mắt biến mất.
Phó Ngôn Trí cúi đầu nhập mật mã, rồi mới đưa mắt nhìn cô, bình tĩnh hỏi: "Không phải muốn ăn ở canteen bệnh viện à?"
Sau khi về phòng rửa mặt rồi lên giường nằm, Quý Thanh Ảnh ôm chăn lăn vài vòng mới dừng lại.
Cô chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm trần nhà, hưng phấn đến không ngủ được.
Loại vui sướng này khiến cô muốn tìm ai đó để chia sẻ. Cô mở khung chat với Trần Tân Ngữ, rồi gửi mấy emoji lăn lộn cho cô ấy.
Trần Tân Ngữ: [ Cậu với Phó Ngôn Trí hôn rồi? ]
Trần Tân Ngữ: [ Hay là giờ vẫn đang nằm trên giường của anh ấy? ]
Quý Thanh Ảnh: [... ]
Trần Tân Ngữ: [ Nếu không phải thì cậu kích động như thế làm gì? ]
Quý Thanh Ảnh: [ Cái người có bạn trai như cậu có thể suy nghĩ trong sáng chút hơn được không? ]
Trần Tân Ngữ: [ Tớ không có. ]
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, lập tức ngồi bật dậy.
"Sao lại không có?"
Quý Thanh Ảnh trực tiếp gọi điện nói chuyện với cô ấy.
Trần Tân Ngữ lúc này đang nằm trong phòng xem một bộ phim truyền hình, ôm gối nói: "Ý trên mặt chữ đấy."
Quý Thanh Ảnh sửng sốt một chút, mím môi hỏi: "Chuyện khi nào?"
"Trước đó không lâu."
Khi Trần Tân Ngữ nhắc tới chuyện này, đã không còn cảm xúc gì quá lớn.
Quý Thanh Ảnh hơi giật mình: "Vậy sao cậu không nói với tớ?"
Trần Tân Ngữ cười cười, nhẹ nhàng nói: "Lúc đó cậu đang trong đoàn làm phim, hơn nữa tớ thật sự không sao. Đàn ông muốn đổi thì đổi, người tiếp theo sẽ càng tốt hơn."
Quý Thanh Ảnh: "..."
Cô dở khóc dở cười: "Vậy mai tớ đi ăn với cậu nhé?"
"Không đi với bác sĩ Phó hả?"
Quý Thanh Ảnh không chút do dự nói: "Ăn cơm tối với cậu, còn trưa mai tớ đến bệnh viện ăn cơm với bác sĩ Phó."
Trần Tân Ngữ: "Vậy xem ra tớ quan trọng hơn bác sĩ Phó nhỉ?"
Hai người nói chuyện vu vơ một hồi.
Quý Thanh Ảnh cũng không hỏi nhiều về chuyện chia tay của Trần Tân Ngữ, cô có thể cảm nhận được, cô ấy không muốn nhắc đến chuyện này.
Nếu cô ấy không muốn nhắc đến, thì cô chắc chắn sẽ không hỏi.
Sau khi cúp điện thoại, Quý Thanh Ảnh trầm mặc nghĩ ngợi.
Chuyện tình cảm thật khiến người ta khó mà hiểu thấu được.
Sáng này thứ hai, Quý Thanh Ảnh dậy thật sớm.
Đơn đặt trước trong tay cô còn rất nhiều, nên phải đẩy nhanh tốc độ mới kịp hoàn thành.
Cô cố ý đặt báo thức lúc 12 giờ trưa.
Như bình thường, khi làm việc Quý Thanh Ảnh sẽ quên hết tất cả, nếu như không cài báo thức, có lẽ cô phải làm xong việc thì mới nhớ tới những chuyện khác.
Nhưng Quý Thanh Ảnh không nghĩ tới cô sẽ nhận được điện thoại của bên Tam Thanh.
"Alo."
Quý Thanh Ảnh nhìn số điện thoại xa lạ, nhưng vẫn chọn nghe.
"Xin chào, xin hỏi có phải là cô Quý Thanh Ảnh không ạ?"
Quý Thanh Ảnh trả lời: "Đúng ạ."
"Chào cô, tôi là tổng thanh tra bộ phận thiết kế của Tam Thanh, chúng ta đã từng gặp qua ở vòng thi thứ hai, tôi là một trong số những ban giám khảo khi đó."
Quý Thanh Ảnh sửng sốt một chút, nói: "Tôi vẫn nhớ, xin hỏi có chuyện gì không?"
Bên kia cười cười nói: "Tôi muốn hỏi cô một chút, cô có muốn gia nhập Tam Thanh không?"
Quý Thanh Ảnh khẽ ngẩn ra.
Có lẽ cảm nhận được sự trầm mặc của cô, bên kia trực tiếp nói thẳng: "Mọi người chúng tôi đều vô cùng thích tác phẩm của cô, muốn mời cô trở thành một thành viên của đại gia đình Tam Thanh này."
Điều này không thể nghi ngờ.
Quý Thanh Ảnh là người có nhiều ý tưởng độc đáo, các tác phẩm của cô hiếm khi bị đánh giá thấp.
Cô trầm mặc một chút, thấp giọng hỏi: "Không phải vẫn còn vòng thi thứ ba hay sao ạ?"
Trước khi tham gia cuộc thi cô đã biết, ba hạng đầu của cuộc thi này có thể vào làm ở Tam Thanh.
Tam Thanh có thể được xem như là một doanh nghiệp thời trang hàng đầu trong nước.
Ở quốc tế cũng rất có tiếng tăm.
Đây cũng là công ty mà nhiều sinh viên vừa tốt nghiệp mong muốn được nhận vào làm.
Đầu dây bên kia mỉm cười: "Quy định là như vậy, nhưng nếu có hạt giống tốt, chúng tôi cũng có chuẩn bị trước."
Quý Thanh Ảnh hiểu rõ.
Cô im lặng một lát, nhẹ nhàng nói: "Có lẽ phải nói xin lỗi với ngài rồi, hiện giờ tôi không có ý định sẽ ký hợp đồng với công ty."
"Không cần suy nghĩ thêm sao?"
Quý Thanh Ảnh không chút do dự nói: "Đúng vậy, thật xin lỗi."
Cúp điện thoại, Quý Thanh Ảnh đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới kéo suy nghĩ của mình quay lại, rồi tiếp tục cắt vật liệu trong tay.
...
Quý Thanh Ảnh bận bịu.
Phó Ngôn Trí cũng vậy.
Từ khi đến bệnh viện đến giờ, anh bận đến mức chân không chạm đất.
Ngay cả thời gian uống một ngụm nước cũng không có.
Từ Thành Lễ bây giờ không có ở đây, không ít rắc rối đổ lên vai Phó Ngôn Trí.
Mặc dù trong khoa không chỉ có mình anh, nhưng theo thói quen, mọi người có việc gì cũng tìm anh đầu tiên.
Đến 12 giờ trưa.
Triệu Dĩ Đồng vội vội vàng vàng đi đến, đúng lúc gặp anh: "Bác sĩ Phó, trưa nay có cần đặt cơm cho anh luôn không?"
"Không cần."
Phó Ngôn Trí nói một câu, sau đó biến mất ở chỗ ngoặt.
Triệu Dĩ Đồng hiểu rõ gật gật đầu, quay đầu lại nhìn cảm thán: "Bác sĩ Phó ngay cả đi thôi cũng đẹp trai như vậy."
Đồng nghiệp bên cạnh không nhịn được bật cười: "Cũng đúng thôi, đó là át chủ bài của bệnh viện chúng ta mà. Cũng không biết ai có thể cua được anh ấy nữa đây."
Triệu Dĩ Đồng nhướng mày, nghĩ nghĩ nói: "Tôi cảm thấy người đẹp sườn xám kia có thể đấy."
"Nhưng không phải người đẹp sườn xám bị từ chối nên không tới nữa rồi à?"
Nghe vậy, Triệu Dĩ Đồng cũng trầm mặc.
Đồng nghiệp tiếp tục nói: "Bác sĩ Tô cũng có khả năng đấy."
Triệu Dĩ Đồng nhướng mày: "Khả năng không cao."
"Sao lại không có khả năng? Bác sĩ Tô với bác sĩ Phó mà ở bên nhau thì có chung đề tài để nói chuyện, lại càng hợp hơn ấy chứ."
Triệu Dĩ Đồng trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Nói chuyện gì?"
"Hả?"
Triệu Dĩ Đồng mặt vô cảm nói: "Nói về chuyện hôm nay nhịp tim có bình thường không à?"
"..."
Đồng nghiệp câm nín, quay đầu nhìn cô ấy: "Cô không thích bác sĩ Tô à?"
Triệu Dĩ Đồng không giải thích nhiều, vân đạm kinh phong nói: "Có thể xem là vậy."
Hai người vừa nói vừa đi tới sảnh lớn, nhưng lại không nghĩ tới vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến.
Tô Uyển Oánh đã chuẩn bị tốt tâm lý mới qua đây.
Cô ta sĩ diện, dù thích Phó Ngôn Trí, nhưng cũng sẽ không tới đây vào lúc giữa trưa nhiều người thế này.
Một khi bị từ chối, thì cô ta không biết để mặt mũi đi đâu cả.
Nhưng hôm nay, cô ta muốn qua đây để xác nhận một chút.
"Bác sĩ Tô, sao cô lại qua đây?"
Triệu Dĩ Đồng hỏi một tiếng: "Có chuyện gì sao?"
Triệu Dĩ Đồng cười nhạt một tiếng, nhìn cô ấy: "Bác sĩ Phó đâu?"
"Vẫn đang bận." Triệu Dĩ Đồng mỉm cười: "Cô có việc gấp cần tìm bác sĩ Phó sao?"
"Không có việc gì gấp."
Cô ta dịu dàng cười một tiếng: "Các cô cứ làm việc đi, tôi ở đây chờ bác sĩ Phó là được rồi."
"Được."
Hai người cũng không nói nhiều với cô ta nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Đi được hai bước, đồng nghiệp kéo quần áo mùa đông của Triệu Dĩ Đồng, hạ giọng nói: "Bác sĩ Tô đây là... cũng nghe thấy tin đồn trong bệnh viện nên đến mời bác sĩ Phó đi ăn cơm à?"
"Không biết, trước kia cô ta chỉ qua đây lúc tan tầm thôi."
Đồng nghiệp nghĩ nghĩ: "Nói không chừng là phát hiện ra đối thủ cạnh tranh nên thấy có nguy cơ ấy mà."
Triệu Dĩ Đồng: "..."
Lúc Quý Thanh Ảnh đến bệnh viện là 12h30.
Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Trí, rồi mới chậm rãi đi theo lối đi quen thuộc.
Giữa đường, cô còn gặp Triệu Dĩ Đồng.
"Thanh Ảnh."
Triệu Dĩ Đồng nhiệt tình chào hỏi với cô: "Cô tới tìm bác sĩ Phó à?"
Quý Thanh Ảnh cong môi cười cười, chào cô ấy và mấy y tá bên cạnh: "Vâng, anh ấy còn đang bận sao?"
Triệu Dĩ Đồng chỉ chỉ: "Lúc chúng tôi xuống còn đang ở trên đó, cô lên xem xem."
Cô ấy cười cười, hạ giọng nói: "Tôi còn tưởng cô không tới nữa chứ."
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh nhướng mày hỏi: "Sao lại thế được."
Triệu Dĩ Đồng chỉ cười không nói, thúc giục cô: "Vậy cô mau lên đi."
"Ừm."
Quý Thanh Ảnh không lề mề nữa, lập tức đi lên tầng.
Lúc đến bên ngoài văn phòng khoa của Phó Ngôn Trí, cô thấy một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đứng cạnh đó, rũ mắt nhìn điện thoại.
Quý Thanh Ảnh không phải người có tính thích hỏi thăm bắt chuyện, nên không chủ động hỏi thăm.
Cô thăm dò đưa mắt nhìn về phía văn phòng.
Cửa đang đóng lại, có lẽ Phó Ngôn Trí vẫn chưa làm xong việc.
Vừa thu hồi tầm mắt, bên tai liền vang lên giọng nói của cô gái.
"Cô tới tìm bác sĩ Phó à?"
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, đưa mắt nhìn người vừa lên tiếng.
Là nữ bác sĩ vừa rồi.
Cô gật đầu, rất kính nể nghề nghiệp bác sĩ này: "Vâng, cô là đồng nghiệp của bác sĩ Phó à?"
"Đúng vậy."
Tô Uyển Oánh nhìn cô gái trước mắt, mấp máy môi: "Cô tìm bác sĩ Phó có chuyện gì sao? Là người nhà bệnh nhân à?"
Quý Thanh Ảnh không trả lời vấn đề trước đó, chỉ trả lời: "Không phải."
Tô Uyển Oánh hiểu rõ, bỗng chốc cười: "Thật không khéo."
Quý Thanh Ảnh nhìn cô ta.
Tô Uyển Oánh chỉ chỉ nói: "Vừa rồi