Người đưa Quý Thanh Ảnh về chính là Lâm Hạo Nhiên.
Lâm Hạo Nhiên ở gần bệnh viện, Phó Ngôn Trí muốn nhờ người đưa Quý Thanh Ảnh về, thì anh ấy chính là sự lựa chọn hàng đầu.
Sau khi lên xe, Quý Thanh Ảnh vô cùng ngượng ngùng nói: "Làm phiền bác sĩ Lâm rồi."
Lâm Hạo Nhiên không để ý, xua xua tay, mỉm cười nói: "Đưa người đẹp Quý về là vinh hạnh của anh."
Anh không nói cho Quý Thanh Ảnh biết rằng anh đã trộm nguyền rủa sau lưng Phó Ngôn Trí.
Nguyền rủa anh, lúc đang làm chuyện xấu thì bị cắt ngang.
Nếu không thì thật có lỗi với chuyện anh ấy đang hẹn hò mà bị cắt ngang.
Quý Thanh Ảnh bật cười: "Anh đừng nói vậy."
Lâm Hạo Nhiên nhìn cô: "Ở bệnh viện có phải chán lắm không?"
Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ: "Cũng khá tốt ạ."
Cô nói: "Không phải không có gì vui đâu ạ."
Lâm Hạo Nhiên cười cười, nói: "Em là người đầu tiên nói vậy đấy."
Anh ấy nói: "Mọi người đều nói tìm đối tượng thì không nên tìm bác sĩ, còn em thì cứ đâm đầu vào."
Quý Thanh Ảnh sửng sốt, kinh ngạc nói: "Vì sao ạ?"
Lâm Hạo Nhiên trầm tư một chút, nghiêm túc nói: "Nghề nghiệp bác sĩ này, nhìn thì vinh quang đấy, nhưng những chua xót trong đó thì chỉ có người trong ngành mới biết."
Anh ấy nói: "Có rất nhiều người nhà của bác sĩ nói rằng, bọn anh cả đời cống hiến không phải cho gia đình, mà là cho bệnh nhân. Còn về cơ bản thì không thể làm tròn trách nhiệm với gia đình."
Anh ấy cười cười: "Vậy nên anh mới nói người đẹp Quý em rất can đảm."
Anh nói những điều này, cũng không phải muốn làm cho Quý Thanh Ảnh lùi bước hay gì.
Lâm Hạo Nhiên rất hiểu Phó Ngôn Trí.
Anh ngầm đồng ý cho Quý Thanh Ảnh tới gần, thì rõ ràng anh đã tỏ thái độ.
Sở dĩ anh ấy nói những điều này với Quý Thanh Ảnh, là để cô có thể sớm biết, có thể suy xét kỹ lưỡng hơn một chút.
Anh ấy không hi vọng, chờ tới khi Phó Ngôn Trí hoàn toàn chìm đắm vào, thì Quý Thanh Ảnh lại thoải mái rút lui và rời đi.
Dù là trên cương vị đồng nghiệp, hay là bạn bè nhiều năm, đó đều không phải là điều Lâm Hạo Nhiên muốn nhìn thấy.
Trong bệnh viện cũng có rất nhiều chuyện tương tự xảy ra.
Cũng có những bác sĩ khác được người ta theo đuổi, sa vào lưới tình. Nhưng cuối cùng, chỉ nhận lấy thất bại.
Nên anh chỉ là đưa trước cho Quý Thanh Ảnh một mũi thuốc tiêm phòng trước.
Bác sĩ và quân nhân, là hai lựa chọn khiến người ta phải suy xét cẩn thận khi kén vợ kén chồng.
Tín ngưỡng của bọn họ, sẽ dễ dàng khiến người nhà, người thích họ chịu thiệt, lo lắng sợ hãi.
Quý Thanh Ảnh ngẩn ngơ, cô nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Lâm Hạo Nhiên.
Trầm mặc một lát, cô bỗng nhiên cười một cái.
"Vâng, em biết rồi."
Lâm Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn cô.
Quý Thanh Ảnh cong khóe môi, hỏi lại: "Thì sao chứ?"
Trên vai mỗi người đều có trách nhiệm và tín ngưỡng của riêng mình.
Cô tôn trọng sự lựa chọn của mỗi người, dù trong tương lai Phó Ngôn Trí sẽ vì bệnh nhân mà xem nhẹ cô, thì sao chứ.
Cô thích anh, không chỉ vì vẻ ngoài của anh, mà còn thích anh vì vẻ đẹp bên trong của anh nhiều hơn.
Tín ngưỡng của anh.
Cô thích.
Thái độ hết lòng cứu chữa mỗi sinh mệnh của anh, cô thích.
Vẻ ngoài của anh, cô cũng thích.
Vừa gặp đã yêu anh vì gương mặt của anh.
Nhưng càng gần gũi, cô lại yêu tất cả của anh.
Dù là tốt hay xấu, thì cô đều muốn cả.
Thấy rõ ràng sự nghiêm túc trong đáy mắt cô, Lâm Hạo Nhiên yên tâm.
Anh ấy cười cười: "Xin lỗi, vừa rồi anh nói những lời đó, không phải muốn khiến em từ bỏ."
Quý Thanh Ảnh hiểu rõ: "Em hiểu ý anh mà."
Cô tò mò nhìn Lâm Hạo Nhiên: "Cũng cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng em theo đuổi anh ấy, không phải là bốc đồng nhất thời, cũng không phải trong lúc vui vẻ nhất thời."
Lâm Hạo Nhiên gật đầu.
"Cảm ơn."
Quý Thanh Ảnh cười: "Em không nghĩ tới... Anh sẽ nói với em những lời thế này."
Lâm Hạo Nhiên đắc ý nhướng mày.
Anh ấy nói đùa: "Mặc dù có đôi khi anh cũng rất ghét Phó Ngôn Trí, cao cao tại thượng, lạnh như tảng băng, nhưng anh không thể không thừa nhận, cậu ta là một trong số ít người có thể khiến anh khâm phục."
Quen biết từ đại học.
Ban đầu thái độ của Lâm Hạo Nhiên với Phó Ngôn Trí cũng không tốt lắm, cảm thấy anh quá giả tạo.
Nhưng quen biết càng lâu, anh càng hiểu rõ Phó Ngôn Trí là kiểu người thế nào.
Không nói đến những cái khác, chỉ nói đến là bạn cùng lứa.
Thì người Lâm Hạo Nhiên bội phục nhất, chính là Phó Ngôn Trí. Anh là người kiêu ngạo như vậy, cả đời kiêu ngạo như thế là tốt rồi.
Không cần phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Phó Ngôn Trí là một người không hiểu gì về chuyện tình cảm, vì vậy Lâm Hạo Nhiên mới phải dùng thái độ của một người mẹ mà quan tâm như vậy.
Đến cổng tiểu khu, Quý Thanh Ảnh xuống xe.
Cô quay đầu nhìn người đưa mình về, mỉm cười nói: "Cảm ơn bác sĩ Lâm, làm tốn thời gian của anh rồi."
"Không cần khách khí."
Quý Thanh Ảnh cười cười, nghiêm túc nói: "Bác sĩ Lâm."
Lâm Hạo Nhiên nhìn cô.
Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ: "Bây giờ em không thể lấy gì để bảo đảm cả, nhưng em chắc chắn, em thực sự thích bác sĩ Phó, thích tất cả của anh ấy. Tương lai thế nào không ai có thể đoán trước được, nhưng ít nhất, em biết mình nghiêm túc."
Lâm Hạo Nhiên gật đầu: "Cảm ơn."
Anh ấy cười nói: "Cố lên."
"Vâng, em hiểu." Cô nói: "Cũng cảm ơn anh đã nói những chuyện này với em."
Không phải người thật lòng suy nghĩ cho Phó Ngôn Trí, không ngại bị hiểu lầm, thì mới nói những lời này với cô.
Cô biết sự lo lắng của Lâm Hạo Nhiên.
Sau khi về nhà, Quý Thanh Ảnh lập tức gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Trí, sau đó rửa mặt nghỉ ngơi.
Cô phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đưa Quý Thanh Ảnh về xong, Lâm Hạo Nhiên gọi cho Phó Ngôn Trí.
"Alo."
"Đưa về rồi."
Phó Ngôn Trí vừa đi kiểm tra phòng bệnh xong, trầm thấp trả lời: "Cảm ơn."
Lâm Hạo Nhiên cười xùy cười: "Không cần khách khí."
Anh ấy muốn nói lại thôi: "Nhưng mà tôi vừa lắm lời một chút."
Phó Ngôn Trí nhíu mày: "Có ý gì?"
Lâm Hạo Nhiên ngẫm nghĩ một chút, nói: "Nói chút chuyện với người đẹp Quý."
"Ví dụ như..."
Phó Ngôn Trí để đồ trong tay xuống, âm thanh thâm trầm: "Lời gì?"
Lâm Hạo Nhiên im lặng vài giây: "Không phải nói xấu cậu."
Anh ấy cười khẽ, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy cậu nên suy xét kỹ về người đẹp Quý một chút, cô ấy và mấy người trước đây không giống nhau."
"Không cần cậu nhắc."
Phó Ngôn Trí lãnh đạm nói: "Tôi biết."
Lâm Hạo Nhiên nghẹn lời.
"Được thôi, nếu cậu biết rồi thì tôi cũng không nói nhiều nữa, cúp đây."
"Ừm."
Cúp điện thoại, Phó Ngôn Trí nhìn tin nhắn vừa nhận được, rơi vào trầm tư.
Ngoài cửa sổ màn đêm mông lung.
Gió lay động cành lá, loáng thoáng có thể thấy một chút đong đưa.
Phó Ngôn Trí đứng bên cửa sổ nhìn một lúc lâu, ngửi mùi hương trong phòng, tâm tình thả lỏng một chút.
Anh ngẫm nghĩ một chút, rồi gọi điện cho mẹ Phó.
"Chuyện gì."
Đầu bên kia truyền đến âm thanh của mẹ Phó, có phần không hài lòng.
Phó Ngôn Trí: "... Mẹ."
"Sao?"
Mẹ Phó cảnh giác: "Con tìm mẹ có phải có việc cần nhờ mẹ giúp không?"
Phó Ngôn Trí: "..."
Anh trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: "Tài liệu tối qua mẹ muốn cho con ấy, gửi cho con một bản."
"Tài liệu gì?"
Mẹ Phó giả ngốc, nói: "Nhưng mẹ có nói muốn gửi tài liệu gì cho con đâu."
"..."
Phó Ngôn Trí bất đắc dĩ cười: "Ngày mai có phải mẹ có chuyện phải làm không?"
"Đúng vậy."
Mẹ Phó nói: "Con biết mẹ bận như vậy, mà muộn như rồi con còn gọi cho mẹ, có phải muốn khiến mẹ đi ngủ muộn không?"
Phó Ngôn Trí không nói gì.
Năng lực từ một suy ra ba của này mẹ anh, anh không đỡ được.
"Con