Sau khi dứt lời, không khí xung quanh dường như loãng hơn.
Nói thật, Quý Thanh Ảnh không nghĩ tới Phó Ngôn Trí sẽ vạch trần mình.
Cô giật mình, mắt đối mắt với anh.
Mắt người đàn ông màu hổ phách, dưới màn đêm có chút thâm thúy. Quý Thanh Ảnh lúng túng một chút, nhưng rất nhanh đã sửa sang lại suy nghĩ: "Đúng vậy."
Cô không xấu hổ chút nào, cười hỏi: "Hương vị thế nào ạ?"
Phó Ngôn Trí không nói gì.
Anh hạ mi mắt, ánh mắt dừng trên cái túi cô cầm trên tay, vì khẩn trương nên mu bàn tay cô nổi gân xanh.
Mấy giây sau, anh thu hồi tầm mắt.
Lòng Quý Thanh bồn chồn.
Cô không đoán được ý tứ của Phó Ngôn Trí, người đàn ông này không giống với những người khác giới mà cô từng tiếp xúc.
Cô chưa từng yêu đương, nhưng cũng nghe bạn bè nói qua về dạng đàn ông thế này.
Nhưng Phó Ngôn Trí khác hoàn toàn với những gì các cô thảo luận.
Cô mím môi, tìm lối thoát cho mình.
"Em nghe nói nhà hàng Tam Thực ở đây ăn ngon nhất, đúng không ạ?"
Phó Ngôn Trí ngưng một chút mới "Ừ" nhẹ một tiếng.
Khóe môi Quý Thanh Ảnh giật giật, nhìn anh: "Cái kia..."
Cô còn chưa nói hết thì chuông điện thoại của Phó Ngôn Trí vang lên.
Anh không chút do dự nhận máy, quay lưng định trở về bệnh viện.
"Alo."
"Phó Ngôn Trí, cơm trên bàn cậu là để cho tôi à?"
Từ Thành Lễ khẽ cười: "Cảm ơn nhé."
Phó Ngôn Trí: "..."
"À mà, cậu đi đâu đấy?"
Từ Thành Lễ đảo mắt nhìn một vòng, mở màng đóng gói hộp cơm: "Lượng cơm này đủ cho hai người ăn đấy nhỉ? Cậu có muốn tôi đợi cậu về ăn cùng không?"
"..."
Phó Ngôn Trí ghé mắt, ánh mắt rơi lên người bên cạnh.
Điện thoại cách âm không tốt lắm, Quý Thanh Ảnh đứng bên cạnh, những gì Từ Thành Lễ nói bị cô nghe không sót một chữ.
Trong tầm mắt anh, khi nghe thấy nửa câu sau, ánh sáng trong con ngươi của cô dường như nhạt đi, độ cong khóe môi cũng dần dần hướng xuống.
Trầm mặc vài giây, Phó Ngôn Trí lãnh đạm nói: "Không cần."
Anh nói: "Cậu tự ăn đi, lát nữa tôi quay lại."
thl nhướng mày: "Sao vậy? Tối nay cậu có việc gì gấp à? Hẹn hò với bạn gái hả?"
"Không phải."
Phó Ngôn Trí không nói nhiều với anh ta nữa, nói thêm một câu "Có việc gấp thì gọi cho tôi." rồi cúp máy.
Anh cất điện thoại, nhìn người đang đứng im lặng tại chỗ kia: "Đi thôi."
Quý Thanh Ảnh sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: "Đi đâu?"
Phó Ngôn Trí nhàn nhạt nói: "Đi ăn cơm."
Lúc nhìn thấy người đàn ông nhấc chân đi về hướng đối diện, Quý Thanh Ảnh mới phản ứng lại được --
Phó Ngôn Trí đồng ý đi ăn cơm cùng với cô!
Mặc dù! Có thể là vì! Cơm cô đưa bị người khác ăn mất!
Nhưng không sao hết, so với việc anh ăn cơm cô đưa, Quý Thanh Ảnh càng nguyện ý được ăn cơm cùng với anh hơn!
Hai chữ "cùng nhau" này nghe thật êm tai mà!
Gần bệnh viện có rất nhiều quán ăn.
Nhưng đêm kia, những nhà hàng lớn một chút hầu như đều đã đóng cửa.
Quý Thanh Ảnh đi theo Phó Ngôn Trí, quay đầu nhìn các quán ăn hai bên đường.
Quán ăn nhiều người, mọi người ngồi chung một chỗ, trò chuyện vui vẻ, không khí náo nhiệt, nhìn rất có không khí sinh hoạt.
Quý Thanh Ảnh dừng bước.
Phát giác cô không cùng tiến lên, Phó Ngôn Trí quay đầu nhìn cô.
Vừa quay đầu lại, liền đối diện với đôi mắt lấp lánh của Quý Thanh Ảnh.
"Bác sĩ Phó, tiệm ăn này cảm giác không tồi, nếu không thì chúng ta ăn ở đây đi?"
Phó Ngôn Trí nhìn hoàn cảnh trong tiệm, giọng nói thanh lãnh: "Cô chắc chắn?"
Nét mặt anh không có sự chán ghét hay không thích, đối với loại không khí trong quán ăn này cũng không bài xích.
"Chắc chắn ạ."
Quý Thanh Ảnh cong cong môi, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh: "Được không ạ?"
Phó Ngôn Trí nhìn cô, đi thẳng vào.
Tiệm ăn rất nhỏ, Quý Thanh Ảnh đếm, thấy chỉ có bảy tám bàn, nhưng lại có đến mười mấy hai mươi người khách, cộng với chủ tiệm và nhân viên phục vụ đi lại, ngay cả lối đi nhỏ cũng phải chen chúc.
Hai người đi vào, chủ tiệm đứng ở cửa ra vào nhìn hai người, kinh ngạc nói: "Hai vị cần gì ạ?"
Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô.
Quý Thanh Ảnh hiểu rõ, ngước mắt nhìn menu trên tường, nhanh chóng chọn món: "Một phần cháo sườn ạ."
"Được ạ, cần gì nữa ạ?"
Quý Thanh Ảnh lắc đầu, nhìn về phía Phó Ngôn Trí.
"Anh muốn ăn gì ạ?"
Sau khi hai người chọn món xong, chủ tiệm đảo mắt nhìn xung quanh một vòng: "Bên kia có thể ghép bàn, hai vị không để ý chứ?"
Không chờ Phó Ngôn Trí nói gì, Quý Thanh Ảnh lập tức nói: "Không để ý."
"..."
Vị trí kia là kiểu ngồi bên cạnh nhau, cô đương nhiên không để ý.
Hai người đi qua, Quý Thanh Ảnh phát hiện cùng bàn là một cặp đôi trẻ.
Một bàn bốn người, hai người kia ngồi một bên, tình nồng ý đậm.
Nếu là trước đây, Quý Thanh Ảnh sẽ không thích ghép bàn.
Cô không quá thích ánh mắt người khác nhìn mình, nhưng khi mặc sườn xám, hầu hết mọi người nhìn, đều bởi vì cô trông khác biệt.
Dần dà, cô cũng quen dần.
Đương nhiên, quen thì quen thật, nhưng khi bị quan sát ở khoảng cách gần, cô vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái.
Trùng hợp là hôm nay cô mặc một bộ sườn xám nền trắng hoa lam, được lấy linh cảm từ sứ Thanh Hoa, cả người nhìn qua rất có phong vị.
Nhưng vì mái tóc của cô, liền có cảm giác hiện đại kết hợp với cổ điển.
Cô có dáng dấp xinh đẹp, kết hợp với một thân sườn xám, ngồi trong tiệm như thế này, có cảm giác không hợp với không khí xung quanh.
Cặp đôi đối diện nhìn hai người, nhìn một chút, rồi thu hồi ánh mắt, ngay sau đó, không nhịn được lại trộm nhìn tiếp, trong ánh mắt có tò mò và sự kinh ngạc vì cái đẹp.
Quý Thanh Ảnh vén tóc, cúi đầu lộ ra vành tai. Cô không được tự nhiên dịch chuyển thân thể, đùi ngoài vô tình đụng phải người bên cạnh.
Từ lúc người đàn ông ngồi xuống cho đến giờ, sống lưng vẫn luôn thẳng tắp.
Phó Ngôn Trí thuộc loại nhìn qua thì thấy hơi gầy, nhưng Quý Thanh Ảnh biết, anh có cơ bắp, dáng người cũng thường xuyên luyện tập nên không tệ.
Mỗi nhà thiết kế đều có một đôi mắt có khả năng xuyên thấu quần áo mà nhìn dáng người bên trong, cô cũng vậy.
Mà cô chỉ cần nhìn qua, người đàn ông kia có cơ bắp rắn chắc, biết ngay anh là người hay vận động.
Chân hay người dính sát vào nhau, cách lớp quần áo, Quý Thanh Ảnh vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ thân thể anh.
Thân thể cô cứng lại một chút, lỗ tai tự nhiên đỏ ửng lên.
Cô liếm liếm môi, hạ mí mắt lấy cốc nước để bên cạnh uống một ngụm.
Vì là vô tình đụng trúng, nên Quý Thanh Ảnh cũng không cố ý dịch chân ra.
Cô không những cảm thấy không thoải mái, ngược lại còn thấy khá tốt.
Ánh mắt cô mơ màng, không hiểu sao có cảm giác chột dạ.
Động tác nhỏ của người bên cạnh, Phó Ngôn Trí không phải là không chú ý.
Anh ghé mắt nhìn cô, chạm vào sườn mặt tinh xảo của cô.
Tỉ lệ khuôn mặt của Quý Thanh Ảnh rất đẹp, cả người nhìn qua vừa xinh đẹp vừa dịu dàng. Con mắt không lớn không nhỏ, khi rũ xuống thì lông mi cong