Quý Thanh Ảnh bị bà chọc cười, áp chế cảm xúc vừa xuất hiện xuống, nhẹ giọng nói: "Anh ấy sẽ không như vậy đâu ạ."
Diệp Thanh nhẹ nhàng thở ra: "Ai biết nó có vậy hay không." Bà nói đùa: "Có vợ quên mẹ cũng bình thường mà."
Quý Thanh Ảnh không nói gì, nói đúng hơn là không biết đáp lại thế nào.
Diệp Thanh cười nhẹ, mặc dù là trưởng bối, nhưng bà không hề làm cao.
Bà nhìn Quý Thanh Ảnh, nghiêm túc nói: "Mặc dù dì không biết rõ mọi chuyện, nhưng dì tin vào mắt nhìn người của Phó Ngôn Trí, cũng tin vào trực giác của mình."
Đối diện với đôi mắt sáng ngời của Quý Thanh Ảnh, bà trấn an: "Vậy nên đừng sợ hãi, sau lưng cháu còn có chúng ta, cháu muốn làm gì thì làm.
Chuyện trước đây, chỉ cần bọn họ có làm, thì không có khả năng không để lại dấu vết."
Không nói những chuyện khác, tốt xấu gì Diệp Thanh cũng là người lãnh đạo, mắt nhìn người của bà rất chuẩn.
Huống hồ, bà cũng nghe qua tên của Quý Thanh Ảnh từ rất nhiều người.
Bà không phải là người mù quáng tin tưởng người khác, mà bà biết mình tiếp xúc với người như thế nào.
Một cô gái nhỏ như vậy, không phải là người có lòng dạ xấu xa.
Huống hồ đây còn là người con trai mình thích.
Cho dù Diệp Thanh không tin vào bản thân, thì cũng tin Phó Ngôn Trí.
Con trai do bà tự tay dạy dỗ, mắt nhìn người sẽ không kém.
Quý Thanh Ảnh không biết phải diễn tả nội tâm mình thế nào, cô nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trong tay, một lúc lâu sau mới nói: "Cháu cảm ơn dì."
Diệp Thanh đột nhiên bật cười: "Đừng khách sáo như vậy, sau này đều là người một nhà mà."
Quý Thanh Ảnh mỉm cười.
Diệp Thanh cong môi: "Ăn cơm trước đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
"Dạ."
Đúng lúc nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, đây là cơm nhà vô cùng bình thường, nhưng màu sắc tươi ngon, hương vị thơm ngon, chỉ ngửi thôi đã thấy ngon rồi.
Quý Thanh Ảnh vừa ăn vừa trả lời mấy câu hỏi thỉnh thoảng Diệp Thanh đưa ra.
"Hai ngày nữa sẽ bắt đầu mở đơn đăng ký cuộc thi quốc tế, đến lúc đó cần phải ra nước ngoài đào tạo một thời gian, công việc bên này của cháu có thể sắp xếp được không?"
Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Có thể ạ."
Diệp Thanh gật đầu: "Vậy là tốt rồi, cứ chuẩn bị trước đã.
Cháu có ý tưởng mới chưa?"
Quý Thanh Ảnh trầm ngâm vài giây, lắc lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa chắc ạ."
Diệp Thanh hiểu rõ: "Có phải cháu vẫn định thiết kế sườn xám trong cuộc thi quốc tế không?"
Quý Thanh Ảnh nâng mắt nhìn bà, nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Đúng vậy ạ."
Không phải cô không biết thiết kế những kiểu dáng khác, chỉ là so ra thì Quý Thanh Ảnh càng muốn kiên trì với ý nguyện ban đầu của mình hơn, tiếp tục thiết kế sườn xám mà cô yêu nhất.
Diệp Thanh gật đầu: "Không tồi."
Bà nói: "Chỉ có làm cái mình thích nhất, thì mới cho ra thành quả tốt nhất." Nói rồi, bà nhịn không được lại nói thêm: "Khi dì mới biết cháu còn bảo Phó Ngôn Trí nhờ cháu làm giúp dì một bộ sườn xám, mà nó không đồng ý."
Quý Thanh Ảnh: "Dạ?"
Diệp Thanh giả vờ tức giận nói: "Thằng nhóc thối đó nói cháu rất bận, không nhận đơn hàng."
Quý Thanh Ảnh chớp mắt: "...Anh ấy không nói với cháu."
Diệp Thanh gật đầu: "Chắc là thấy cháu bận quá, nên không nỡ nói."
Sau khi cơm nước xong, Diệp Thanh chủ động yêu cầu đưa cô về.
Quý Thanh Ảnh không từ chối.
Nhưng vừa lên xe, cô đã đổi ý.
"Dì ơi."
Diệp Thanh đưa mắt nhìn cô: "Sao vậy?"
Quý Thanh Ảnh nhìn giờ, nhỏ giọng nói: "Dì có thể đưa cháu tới bệnh viện được không ạ?"
Nghe vậy, Diệp Thanh cũng nhìn giờ: "Ok, chắc giờ là thời gian nghỉ trưa đấy."
Quý Thanh Ảnh ngượng ngùng cười một cái.
Lúc xuống xe, Diệp Thanh gọi cô lại.
"Dì biết cháu không phải là kiểu người chủ động công kích người khác." Bà khẽ cười: "Nhưng dì thì phải."
Quý Thanh Ảnh nhìn thẳng bà.
Diệp Thanh cười cười, dịu dàng nói: "Nếu bọn họ lại tới tìm cháu, nếu cháu không tiện làm gì thì có thể nói với dì bất cứ lúc nào."
Bà cười: "Dì có thể làm người xấu được."
Hốc mắt của Quý Thanh Ảnh ươn ướt, nghiêm túc gật gật đầu: "Được ạ, cháu cảm ơn dì."
Diệp Thanh xoa đầu cô: "Đi đi, đợi khi nào các con rảnh thì về nhà ăn cơm."
"Vâng ạ."
Nhìn bóng lưng Quý Thanh Ảnh đi vào bệnh viện, tài xế ngồi đằng trước hỏi một tiếng: "Sếp Diệp, bây giờ đi đâu ạ?"
Diệp Thanh thu hồi ý cười trên mặt, nghiêm túc nói: "Tới khách sạn Cận Trình."
"Vâng."
...
Khi Quý Thanh Ảnh tới bệnh viện thì gần tới hai giờ chiều.
Đã lâu rồi cô không tới đây, bây giờ cảm thấy có hơi xa lại.
Cô chưa gọi điện thoại cho Phó Ngôn Trí, lo mình sẽ quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của anh.
Trong tay Quý Thanh Ảnh cầm tập tài liệu Diệp Thanh đưa cho cô, khi đến sảnh lớn ở lầu một, cô còn đi vào nhà vệ sinh.
Ra khỏi nhà vệ sinh, cô lơ đãng liếc nhìn bản thân trong gương.
Không biết son môi đã trôi từ bao giờ.
Quý Thanh Ảnh không chần chờ, lấy son ra dặm lại, khiến sắc mặt nhìn tốt hơn không ít.
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã đụng phải một nữ bác sĩ xinh đẹp.
Hai người liếc nhau, Giang Thu Linh nhìn cô cười cười: "Tới tìm bác sĩ Phó à?"
Quý Thanh Ảnh sửng sốt, nhìn gương mặt có hơi quen thuộc nhưng lại không nhớ ra là ai trước mắt: "Vâng."
Giang Thu Linh bật cười: "Đừng ngạc nhiên, chủ yếu là do bạn gái của bác sĩ Phó quá nổi tiếng ở bệnh viện, cho nên chúng tôi ai cũng biết cả."
Quý Thanh Ảnh cong môi cười: "Cảm ơn."
Giang Thu Linh nhìn cô, mỉm cười nói: "Hôm qua tôi có xem cô thi đấu."
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra: "Hả?"
Giang Thu Linh nhướng mày: "Ngạc nhiên lắm à?"
"Có một chút." Quý Thanh Ảnh thành thật trả lời: "Chủ yếu là do không ngờ tới."
Giang Thu Linh gật đầu: "Để tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Giang Thu Linh."
"Xin chào."
Giang Thu Linh nhìn cô: "Không biết có tiện hỏi cô vài vấn đề hay không?"
Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Cô hỏi đi."
"Tôi nghe Triệu Dĩ Đông nói, cô có một phòng làm việc, chuyên nhận đơn đặt trước phải không?"
Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Gần như vậy."
Cô nhìn Giang Thu Linh, chủ động hỏi: "Cô cần gì sao?"
Giang Thu Linh gật đầu: "Đúng vậy."
Cô ấy sờ sờ chóp mũi, nói: "Tôi muốn tìm cô đặt may một bộ sườn xám mặc trong hôn lễ, không biết có tiện hay không."
Quý Thanh Ảnh nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ấy, không chút do dự đồng ý: "Đương nhiên rồi."
Cô hỏi: "Cô có yêu cầu cụ thể gì không? Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc trước đi, sau này có thời gian có thể thảo luận cụ thể hơn."
Nghe vậy, đôi mắt của Giang Thu Linh sáng lên, cười nhẹ nói: "Ok.
Cô chắc chắn có thể nhận đơn này chứ?"
"Bao giờ cô cần?"
"Thời điểm Quốc Khánh á."
Quý Thanh Ảnh nhẩm tính thời gian: "Hẳn là không thành vấn đề."
Trao đổi phương thức liên lạc, lúc này Quý Thanh Ảnh mới vào thang máy lên tầng.
Khi cô đến khoa, thì cửa văn phòng khoa đang đóng chặt.
Cô không qua gõ cửa, chỉ yên tĩnh ngồi trên hàng ghế chờ lạnh lẽo dài dằng dặc.
Thời gian nghỉ ngơi, bệnh viện trở nên quạnh quẽ không ít.
Mặc dù là mùa hè, nhưng vẫn lạnh căm căm.
Quý Thanh Ảnh cúi đầu chơi điện thoại, điều chỉnh cảm xúc của mình.
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại một lát, sau đó gửi một tin nhắn trong groupchat với Trần Tân Ngữ và Trì Lục.
Quý Thanh Ảnh: [ Có ai ở đây không? ]
Trì Lục: [ Có, đang thu thập đồ đạc chuẩn bị về nước.
]
Quý Thanh Ảnh: [??? Cậu thật sự định về nước à? ]
Trì Lục: [ Đúng rồi đó, có nhớ tớ không? ]
Quý Thanh Ảnh: [ Nhớ.
]
Trần Tân Ngữ: [ Trước khi chào mừng siêu mẫu của chúng ta trở về Tổ quốc, tớ có việc muốn nói với Thanh Ảnh.
]
Quý Thanh Ảnh nhìn điện thoại, cong môi đánh chữ: [ À đúng rồi, hôm nay tớ ăn cơm cùng mẹ của Phó Ngôn Trí, tớ và dì ấy có hàn huyên một chút chuyện.
]
Trần Tân Ngữ: [? ]
Trì Lục: [? ]
Cô lời ít ý nhiều đề cập đến tập tài liệu Diệp Thanh đưa cho cô, tin nhắn vừa gửi đi không lâu thì nhận được hai reply.
Trần Tân Ngữ: [ Sếp Diệp trâu bò vãi! ]
Trì Lục: [ Bên này tớ cũng có một ít tài liệu, vốn định về nước rồi đưa cho cậu sau, bây giờ xem ra có thể gửi cho cậu xem trước rồi.
]
...
Quý Thanh Ảnh ngơ ngẩn.
Cô thất thần cầm điện thoại, ngay cả khi cánh cửa phòng bên cạnh mở ra cũng không phát hiện.
Phó Ngôn Trí nghỉ trưa nửa tiếng, sau khi tỉnh lại thì thấy tin nhắn Diệp Thanh gửi tới, nói Quý Thanh Ảnh tới bệnh viện tìm anh.
Anh cầm điện thoại lên đi ra ngoài, vừa định gọi điện thoại cho cô thì đã nhìn thấy người đang ngồi trên ghế.
Bên ngoài văn phòng khoa có bố trí một số dãy ghế chờ ở những vị trí khác nhau, để tiện cho người bệnh hoặc người nhà bệnh nhân nghỉ ngơi.
Chỗ Quý Thanh Ảnh ngồi, vừa mở cửa ra là có thể thấy ngay.
Hôm nay cô ăn mặc vô cùng khiêm tốn, ngồi giữa vài người, cũng không hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Phó Ngôn Trí chăm chú nhìn cô, nhấn điện thoại gọi đi.
"Alo?" Quý Thanh Ảnh cúi đầu nhìn mũi chân: "Anh không bận ạ?"
Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô, thấp giọng nói: "Ngẩng đầu."
Quý Thanh Ảnh sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu.
Vừa ngẩng đầu, cô đã thấy người đàn ông đứng trước cửa.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, Phó Ngôn Trí hạ thấp giọng nói một câu: "Tới chỗ anh đi."
Quý Thanh Ảnh mỉm cười cúp điện thoại, đứng dậy.
Cũng chính lúc này, mấy y tá đang ríu rít trò chuyện bên kia mới chú ý tới cô.
"Thanh Ảnh?"
Triệu Dĩ Đông gọi một tiếng: "Em đến đây từ bao giờ vậy?"
Quý Thanh Ảnh ngượng ngùng cười cười: "Em vừa đến thôi ạ, em thấy mọi người đang bận nên không quấy rầy."
Triệu Dĩ Đông liếc mắt nhìn Phó Ngôn Trí, "Hì hì" hai tiếng: "Bây giờ đang là thời gian nghỉ ngơi, không bận đâu."
Quý Thanh Ảnh nhoẻn miệng cười.
Triệu Dĩ Đông chỉ chỉ: "Không quấy rầy hai người nữa, chị qua bên kia nghỉ ngơi một chút."
"Vâng ạ."
Vào văn phòng với Phó Ngôn Trí, Quý Thanh Ảnh đưa mắt nhìn xung quanh: "Chỉ có một mình anh thôi ạ?"
"Ừm."
Phó Ngôn Trí kéo cô ngồi xuống người mình, rũ mắt nhìn cô: "Sao tới mà không báo với anh?"
Quý Thanh Ảnh nhìn khuôn mặt anh tuấn mang ý cười của anh, ôm lấy cổ anh nói: "Sợ anh đang bận."
Cô duỗi tay, chủ động hỏi: "Như vậy có gì không ổn không?"
Phó Ngôn Trí nhướng mày: "Như thế nào?"
Quý Thanh Ảnh: "..."
Cô vùi đầu vào hõm cổ anh, ngửi thấy mùi nước sát trùng trên người anh thì hít sâu một hơi: "Bác sĩ Phó."
"Ừ?"
Phó Ngôn Trí duỗi tay vỗ về lưng cô, cánh môi phớt qua tai cô, nhắc nhở: "Bây giờ đang là thời gian nghỉ ngơi, cũng không phát sinh tình huống khẩn cấp, không sao cả."
"...!Ồ."
Quý Thanh Ảnh nhìn chằm chằm anh một lúc, bỗng nhiên nghĩ tới những lời vừa rồi Diệp Thanh nói với cô.
Lúc ăn cơm, hai người chuyển từ đề tài thiết kế sang Phó Ngôn Trí.
Diệp Thanh nói, trước kia trên cơ bản Phó Ngôn Trí sẽ không nhờ bọn họ giúp đỡ.
Dù là bất cứ chuyện gì, Phó Ngôn Trí đều tự dựa vào năng lực của bản thân để đi đến ngày hôm nay.
Ngay cả ngày trước thực tập ở bệnh viện, Phó Ngôn Trí cũng sẽ không nhờ bọn họ giúp đỡ.
Thật ra khi đi thực tập, làm việc ở bệnh viện công lập sẽ phải chịu khá nhiều thiệt thòi.
Phó Chính là viện trưởng của một bệnh viện tư nhân, anh cũng không mở miệng.
Khi hỏi anh, anh chỉ nói để tránh tị hiềm, nên anh muốn tới bệnh viện công lập.
Nhưng vì chuyện của Quý Thanh Ảnh, mà anh tìm tới Diệp Thanh rất nhiều lần.
Diệp Thanh nói với cô những lời này, không phải muốn cô cảm thấy áy náy hay cảm động.
Bà chỉ đơn thuần muốn nói cho Quý Thanh Ảnh biết, đứa con trai này của bà, thật sự rất thích cô.
Là trưởng bối, đương nhiên bà cũng hi vọng mối quan hệ của hai người có thể tốt đẹp hơn.
...
"Nghĩ gì vậy?"
Phó Ngôn Trí cong ngón tay, búng nhẹ lên trán cô.
Quý Thanh Ảnh rũ mắt, nhìn chằm chằm vào cánh môi anh, nhỏ giọng nói: "Em có một câu hỏi."
Phó Ngôn Trí liếc nhìn cô, giọng nói trầm thấp: "Em nói đi."
Quý Thanh Ảnh ôm lấy cổ anh, ghé lại sát bên tai anh thủ thỉ: "Trong thời gian nghỉ ngơi, anh có thể hôn em không?"
Đột ngột không kịp chuẩn bị, Phó Ngôn Trí chưa kịp phản ứng lại, thì nụ hôn của Phó Ngôn Trí đã dừng ở sau vành tai anh.
Cô đang bắt chước anh.
Thật ra Quý Thanh Ảnh chưa từng hôn Phó Ngôn Trí như vậy, lúc bình thường, giữa hai người đều do Phó Ngôn Trí chủ động.
Cô nhớ lại động tác khi anh hôn mình trước đây, tim đập thình thịch.
Có cảm giác căng thẳng không nói thành lời, có thể là vì đang ở bệnh viện, cũng có thể là vì đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này.
Nhận thấy cánh tay vòng bên hông mình của Phó Ngôn Trí dần dần siết chặt, Quý Thanh Ảnh vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ vành tai anh.
Hầu kết của Phó Ngôn Trí chuyển động lên xuống, không ngăn cản động tác của cô.
Sau khi hôn lên vị trí kia, Quý Thanh Ảnh ngừng lại.
Phó Ngôn Trí thấy cô dừng lại, thấp giọng hỏi: "Sao không tiếp tục nữa?"
Quý Thanh Ảnh mặt đỏ tai hồng, dán vào tai anh nói: "Em không làm đâu."
Phó Ngôn Trí cười một cái, giọng nói mê hoặc lòng người: "Thật không?"
Anh duỗi tay, xoay mặt cô đối diện với mình.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Quý Thanh Ảnh nhìn ánh mắt sáng rực của anh, theo bản năng cắn môi.
Phó Ngôn Trí cắn môi, vừa định sát lại gần hôn cô, thì ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khan.
Giọng nói của Triệu Dĩ Đông từ bên ngoài truyền vào: "...!Bác sĩ Phó, tôi không cố ý muốn phá ngang chuyện của hai người, nhưng Tiểu Manh tìm anh."
Trong nháy mắt, Quý Thanh Ảnh bật dậy khỏi đùi của Phó Ngôn Trí, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ.
Phó Ngôn Trí nhìn dáng vẻ thẹn thùng né tránh của cô, dở khóc dở cười.
Anh thấp giọng trả lời: "Được, tôi tới liền."
Nói rồi, anh nhéo nhéo thịt trên mặt của Quý Thanh Ảnh, thấp giọng nói: "Ở đây chờ anh nhé?"
Quý Thanh Ảnh lắc đầu: "...!Không nên thì tốt hơn."
Cô nhìn trần nhà nói: "Em về nhà chờ anh."
Cô không nên xúc động như vậy.
Phó Ngôn Trí hiểu rõ: "Đợi lát nữa anh tiễn em."
"Đừng."
Quý Thanh Ảnh thúc giục anh đi ra ngoài, sốt ruột nói: "Anh mau đi thăm Tiểu Manh đi."
Anh mở cửa đi ra ngoài, vừa mở cửa đã đối diện với vài ánh mắt tò mò.
Phó Ngôn Trí vô cảm liếc các cô ấy, thấp giọng hỏi: "Ở phòng bệnh à?"
Triệu Dĩ Đông gật đầu: "Đúng vậy."
Phó Ngôn Trí hiểu rõ, vừa đi được hai bước, thì Triệu Dĩ Đông gọi một tiếng: "...!Bác sĩ Phó."
"Hm?"
Phó Ngôn Trí dừng bước chân.
Triệu Dĩ Đông hắng giọng: "Tôi cảm thấy anh cần sửa sang lại vẻ ngoài một chút."
Phó Ngôn Trí: "..."
Mấy phút sau, đợi tới khi Phó Ngôn Trí biến mất trước mặt các cô, Triệu Dĩ Đông vỗ ngực thở dài nhẹ nhõm.
"Má ơi, làm tôi sợ muốn chết."
Y tá bên cạnh cười nói: "Sao vậy? Vừa rồi cô đẩy cửa ra nhìn thấy gì à?"
Triệu Dĩ Đông liếc nhìn cô ấy: "Không có gì."
Cô ấy nghĩ tới hình ảnh Quý Thanh Ảnh kề sát vào tai Phó Ngôn Trí thủ thỉ với anh, cọ vai đồng nghiệp, nói: "Hic hic hic tôi cũng muốn yêu đương."
Đồng nghiệp: "..."
Quý Thanh Ảnh không ở bệnh viện lâu thêm, đợi sau khi Phó Ngôn Trí ra ngoài được mười phút, cô cũng lặng lẽ rời đi.
Không ổn không ổn.
Lần sau cô sẽ không bao giờ làm chuyện trái pháp luật ở văn phòng của Phó Ngôn Trí nữa.
Rời khỏi bệnh viện, Quý Thanh Ảnh vừa định gọi xe về nhà.
Nhưng còn chưa kịp gọi xe, thì cô nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại xa lạ.
Cô nhìn chằm chằm dãy số hiển thị trên màn hình hồi lâu, sau đó mới chậm chạp bắt máy.
"Alo."
"Đừng vội cúp điện thoại, mẹ có chút chuyện muốn bàn bạc với con, liên quan tới cuộc thi, còn có chuyện thời đại học của con." Đầu bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc.
Quý Thanh Ảnh dừng lại, không lên tiếng.
Chu Chỉ Lan nói: "Ngay cả nửa tiếng đồng hồ cũng không muốn cho mẹ à?"
Quý Thanh Ảnh cắn môi, nhàn nhạt hỏi: "Gặp ở đâu?"
"Con tới khách sạn Cận Trình đi, mẹ đang ở đó."
"Được."
Khi Quý Thanh Ảnh đến Cận Trình, đã có người chờ cô ở cổng.
Là trợ lý của Chu Chỉ Lan, trước đây hai người cũng đã từng gặp nhau.
"Cô Quý, mời đi bên này."
Quý Thanh Ảnh gật đầu.
Cô đi theo trợ lý của Chu Chỉ Lan vào trong, khi đi qua thang máy ở sảnh lớn, cửa thang máy đúng lúc mở ra.
Vừa nâng mắt, Quý Thanh Ảnh đã thấy người đàn ông bên trong.
Giữa thang máy là một người đàn ông đeo kính gọng vàng, đôi tay anh ấy nhét trong túi, đứng ở đó, thân hình cao lớn đĩnh bạt, hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Bên cạnh người nọ là mấy người ăn mặc chỉnh tề, hình như là nhân viên khách sạn.
Quý Thanh Ảnh mơ hồ cảm thấy, người này có hơi quen mắt.
Cô còn chưa kịp nhớ ra thì người bên trong đã chú ý tới cô trước.
Trình Trạm bước ra khỏi thang máy, nhìn qua Quý Thanh Ảnh một cái, đột nhiên nói: "Bạn gái của Phó Ngôn Trí?"
Quý Thanh Ảnh: "...Dạ?"
Trình Trạm nhàn nhạt hỏi: "Tôi không nhận nhầm chứ?"
Quý Thanh Ảnh gật đầu, cuối cùng cũng nhớ ra anh ấy là ai.
Trong lần tụ hội lần trước của mấy người bạn tốt của Phó Ngôn Trí, Trình Trạm không đi.
Cô gọi một tiếng: "Tổng giám đốc Trình."
Trình Trạm gật gật đầu, nhìn cô, sau đó lướt qua cô nhìn trợ lý đứng bên cạnh cô: "Tìm người à?"
Quý Thanh Ảnh cười cười, đại khái đoán được anh ấy đang nghĩ gì.
Cô gật đầu: "Đúng vậy."
Trình Trạm hiểu ra, phân phó một câu: "Nếu không tìm thấy thì có thể nhờ quầy lễ tân tìm giúp."
Anh ấy vừa dứt lời, giám đốc ở bên cạnh đáp lời ngay: "Tôi đã hiểu."
Hẳn là Trình Trạm rất bận, chỉ nói được hai câu, sau đó lạnh lùng rời đi cùng nhân viên xung quanh.
Vào thang máy.
Trợ lý nhìn về phía Quý Thanh Ảnh, có chút kinh ngạc: "Cô Quý, cô quen tổng giám đốc Trình à?"
Quý Thanh Ảnh liếc mắt nhìn cô ấy: "Từng gặp qua một lần."
Trợ lý thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, không dám hỏi lại.
Hai người im lặng đi lên tầng cao nhất.
Khách sạn Chu Chỉ Lan ở do ban tổ chức sắp xếp, bà luôn nhận được đãi ngộ tốt nhất.
Cô vừa vào đã có thể cảm nhận được nội thất xa hoa của khách sạn.
Danh tiếng của Cận Trình kéo dài trăm năm, ai cũng công nhận.
Nghe thấy động tĩnh, Chu Chỉ Lan ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Con tới rồi."
"Ừm."
Vẻ mặt Quý Thanh Ảnh lãnh đạm, đi thẳng vào vấn đề: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Chu Chỉ Lan ném cho cô một tập tài liệu, nhàn nhạt nói: "Cuộc thi quốc tế xét duyệt thí sinh nghiêm ngặt."
Bà dừng lại: "Những chuyện thời đại học được đè xuống, điều tra ra được cũng không ngạc nhiên gì."
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra.
Sau chuyện xảy ra thời đại học kia, các bạn học bỏ đá xuống giếng, những bản nháp đó của Quý Thanh Ảnh biến mất không còn dấu vết, hơn nữa có Hạ Viễn đứng ra làm chứng, cùng với thế lực sau lưng anh ta, tội danh ấy ngay lập tức bị áp lên người Quý Thanh Ảnh.
Mặc dù cô không thừa nhận, nhưng mọi người cũng hoàn toàn thất vọng về cô.
Dường như chỉ cần có một chút sai lầm, thì những nỗ lực và thành tích trước đây đều sẽ bị nghi ngờ.
Sau khi quay lại Giang Thành, Quý Thanh Ảnh nghĩ tới chuyện tương lai.
Nếu không chứng minh bản thân không đạo nhái, thì sau này tội danh sao chép này sẽ mãi đi theo cô, thậm chí trong tương lai cũng không có tư cách tham gia bất kỳ cuộc thi nào.
Vào thời điểm đó.
Chu Chỉ Lan về nước, bởi vì bà ngoại bị bệnh nặng, nên Quý Thanh Ảnh gọi điện cho bà.
Bà về nước vì bà ngoại.
Sau đó, không biết bà biết được chuyện Quý Thanh Ảnh gặp phải từ đâu, cũng không đánh tiếng với Quý Thanh Ảnh, trực tiếp cho người đè chuyện này xuống.
Ít nhất là trên hồ sơ, không để chút dấu vết nào.
Ngay cả một số người trong cuộc biết chuyện cũng đồng thời ngậm miệng