Đột nhiên, người đứng cạnh bọn cô không nhịn được mà bật cười.
Cô ấy nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
Trong nháy mắt, Trì Lục cũng có chút ngượng ngùng.
Cô ấy đã quen nói đùa với Quý Thanh Ảnh, nhưng cũng chỉ trong phạm vi khi có hai người các cô, bây giờ bị người khác nghe thấy, cô ấy vẫn cảm thấy không quen.
Cũng may bây giờ cô ấy vẫn đội mũ và đeo khẩu trang, nếu không có khả năng lát nữa cô ấy sẽ thấy mình leo lên hotsearch Weibo.
Quý Thanh Ảnh cũng cúi đầu theo, vành tai ửng đỏ: "Qua bên kia đứng đi."
Trì Lục cũng thành thật, không dám đùa nghịch nữa: "Ừ."
Hai người đứng vào một góc, cũng không dám nhắc tới đề tài mẫn cảm như vậy nữa.
Im lặng một lát, Trì Lục đưa mắt nhìn cô: "Đã có kết quả cuối cùng chưa?"
"Vẫn chưa có."
Quý Thanh Ảnh nói: "Khi tớ tới đây thì nhận được tin tức, nói là không tìm thấy người."
Trì Lục nhướng mày: "Loại người như cậu ta sẽ sớm lòi đuôi lại thôi."
Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Tớ biết."
Cô dựa vào vai Trì Lục, trầm mặc một lát rồi nói: "Chỉ là tớ không hiểu vì sao cậu ta lại muốn làm vậy."
Trì Lục vỗ vỗ bả vai cô, nhẹ giọng nói: "Phụ nữ khi ghen tị thì đáng sợ lắm."
Lâm Hiểu Sương thích Hạ Viễn, Hạ Viễn thích Quý Thanh Ảnh.
Mặc dù hai người không hề có chút quan hệ năm nữ nào, thì Lâm Hiểu Sương cũng sẽ ghen ghét với Quý Thanh Ảnh.
Huống hồ, ngoại trừ Hạ Viễn, tài năng thiết kế của Quý Thanh Ảnh cũng không thể đánh giá thấp.
Trì Lục từng học cùng khoa với các cô một khoảng thời gian, khi đó vừa mới nhập học không lâu, ngày nào đi học giáo viên cũng khen ngợi Quý Thanh Ảnh.
Trên cơ bản, hầu như cả khóa năm đó đều biết Quý Thanh Ảnh tài năng, biết cô là học sinh cưng của các giáo viên.
Tài hoa, mặt đẹp, dáng cũng đẹp, tính cách cũng khiến người ta yêu thích, nam sinh theo đuổi cô nhiều không đếm xuể.
Huống hồ cô còn rất có tiền.
Mặc dù cô tới từ một thị trấn nhỏ, nhưng Quý Thanh Ảnh giàu hơn sinh viên bình thường nhiều.
Sau khi cô tốt nghiệp cấp ba đã bắt đầu học may sườn xám, khi học đại học cũng sẽ nhận đơn.
Đối với sinh viên mà nói, thu nhập mà Quý Thanh Ảnh kiếm được từ các đơn đặt hàng vô cùng ấn tượng.
Một người hoàn hảo về mọi mặt như vậy, sao không có ai ghen ghét cho được.
Quý Thanh Ảnh lắc đầu, rầu rĩ "Ừ" một tiếng: "Nhưng những người khác có vậy đâu."
Trì Lục buồn cười, nói: "Ai cũng có lòng ghen tị cả, chỉ là có người có thể khống chế được, có người thì không."
Cô ấy vỗ vỗ bả vai của Quý Thanh Ảnh: "Đừng suy nghĩ nữa, nghĩ nữa là tớ mất vui bây giờ."
Quý Thanh Ảnh cạn lời, trợn trắng mắt nhìn cô ấy.
Trì Lục hừ hừ hai tiếng: "Lúc đó bọn cậu cũng có thích tớ đâu."
Quý Thanh Ảnh dở khóc dở cười: "Cậu còn không biết lúc đó mình thế nào à mà có thể không biết xấu hổ nói vậy."
Cô không còn lời gì để nói: "Lúc đó cậu chảnh lắm luôn."
Đây không phải cô thuận miệng bắt bẻ.
Trì Lục lúc đó được cưng chiều vô cùng, vừa chảnh vừa kiêu.
Không nói tới việc cả người từ trên xuống dưới lúc nào cũng một thân hàng hiệu, tính tình cũng không được tốt cho lắm.
Nói tóm lại, Trì Lục của lúc ấy chính là kiểu đại tiểu thư được nuôi trong nhà kính.
Trì Lục hừ một tiếng: "Không phải do trước đó tớ không tiếp xúc nhiều với bạn cùng phòng sao?"
Quý Thanh Ảnh bật cười, chọc chọc bả vai cô ấy, nói: "Thật ra tớ rất hâm mộ cậu và Bác Ngọc."
Nghe vậy Trì Lục lập tức nhận thua: "Cậu đừng nói đến chuyện này, đổi đề tài đi."
Quý Thanh Ảnh cạn lời: "Sợ à?"
"Tớ sợ cái gì?"
Trì Lục cười: "Đúng rồi, Hạ Viễn có tìm cậu nói xin lỗi không?"
Quý Thanh Ảnh lắc đầu: "Không."
Cô trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Anh ta nhờ lớp trưởng chuyển lời."
Trì Lục gật đầu, thấp giọng nói: "Xem như anh ta lạc đường còn biết quay đầu là bờ, làm nên chút chuyện."
Quý Thanh Ảnh cũng không quá bận tâm về chuyện của Hạ Viễn, sau khi biết được chân tướng, cô không còn lời nào để nói.
Cô sẽ không bình luận gì về cách làm của Hạ Viễn, đó đều là lựa chọn của cá nhân mỗi người, không quan trọng, cũng không cần thiết.
Dù sao, sau này bọn họ cũng sẽ không liên quan gì tới nhau.
Người này cùng lắm cũng chỉ xem như một trong số rất nhiều bạn học đại học của cô, có thể quên đi bất cứ lúc nào.
Mặc dù bọn họ đã từng là bạn bè một khoảng thời gian.
"Haiz."
Quý Thanh Ảnh nhớ tới một chuyện: "Ngoại trừ Hạ Viễn, những bạn học khác trong khoa cũng nhắn tin xin lỗi tớ."
Trì Lục ngẩn ra, cảm thấy ngạc nhiên: "Bọn họ tốt đến vậy sao?"
Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Ngay cả mấy sinh viên nữ trước đây rất ghét tớ bây giờ cũng tag tớ để xin lỗi trong nhóm lớp."
Trì Lục nhướng mày, khá bất ngờ.
"Không phải tớ với cậu vẫn chưa tham gia vào nhóm lớp sao?"
"Hôm qua lớp trưởng add tớ vào, nói cậu ta biết tớ không muốn add WeChat của các bạn học không thân thiết nên add tớ vào nhóm lớp một lúc, sau này muốn out thì out."
Quý Thanh Ảnh không từ chối.
Những người đã từng hủy kết bạn với cô bây giờ đã gửi tin nhắn riêng xin lỗi cô.
Trong nhóm lớp, từng người tag cô, chỉnh tề nhắn tin xin lỗi cô theo thứ tự trong danh sách lớp.
Lời xin lỗi của bọn họ còn kiến Quý Thanh Ảnh xúc động hơn lời xin lỗi của cư dân mạng.
Thật ra các mối quan hệ của cô cũng không được xem là tốt lắm, tính cách của cô cũng không phải kiểu có bạn bè ở tứ phương, quanh đi quẩn lại cô cũng chỉ có mấy người bạn thân thiết.
Lúc ấy chuyện sao chép ý tưởng nổ ra, có nhiều người bỏ đá xuống giếng cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là cô không hề nghĩ rằng khi mọi chuyện được làm sáng tỏ, họ sẽ gác thể diện sang một bên để nói lời xin lỗi với cô.
Trong khoảnh khắc ấy, Quý Thanh Ảnh thật sự cảm thấy thả lỏng.
Sau khi nhận được lời xin lỗi của bọn họ, cô cảm thấy những nỗ lực, những lúc vùng vẫy trong tuyệt vọng của mình không hề uổng phí mà đã được hồi báo, đã có trái ngọt.
Mong muốn nhiều năm của cô rốt cuộc cũng được như ý nguyện.
Trì Lục hiểu rõ, gật gật đầu nói: "Đúng là có hơi ngạc nhiên thật."
Quý Thanh Ảnh "Ừ" một tiếng: "Tớ cũng thấy vậy."
Trì Lục cười nhẹ: "Sau này cậu đừng nghĩ nhiều nữa, xin lỗi là ok rồi.
Dù sao bọn họ cũng không phải người quan trọng."
Quý Thanh Ảnh cong môi cười: "Tớ biết mà."
Hai người nói chuyện, sau đó xuống tàu đổi chuyến, sau đó lại lên một chuyến tàu điện ngầm khác.
Bên này hai người các cô hòa thuận vui vẻ, nhưng hai người đàn ông bên kia lại hoàn toàn khác.
Trong xe yên tĩnh tới cực điểm, bản thân Phó Ngôn Trí vốn đã ít nói, Bác Ngọc cũng tùy người, đôi khi có thể nói nhiều tới mức người ta không thể chịu nổi, nhưng phần lớn thời gian, anh ấy thích im lặng hơn.
Không lâu sau, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí này.
Bác Ngọc không thèm nhìn xem người gọi đến là ai, nhận điện thoại: "Alo."
Giọng nói của anh ấy lạnh nhạt, như tiếng suối trong vắt, nghe vào tai khiến người ta cảm thấy thoải mái.
"Anh! Anh đi đâu rồi?"
Bác Doanh nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy người đâu: "Anh còn chưa tới sân bay à?"
Bác Ngọc khựng lại, nhàn nhạt nói: "Anh bận việc, em tự gọi xe về nhà đi."
Bác Doanh: "..."
Cô ấy câm nín, trợn trắng mắt: "Rõ ràng hôm qua anh đồng ý với em rồi cơ mà!"
Bác Ngọc "Ừ" một tiếng, không hề chột dạ trả lời: "Bận quá, em tự gọi xe về nhà đi, tiền xe để anh trả."
Bác Doanh: "...!Em cần chút tiền xe này của anh sao?"
Cô ấy lẩm bẩm lên án: "Anh cũng quá đáng lắm, em muốn cáo trạng với ba mẹ."
Bác Ngọc không quan tâm tới cô ấy, để lại một câu: "Về đến nhà thì báo với anh một tiếng."
Cúp điện thoại, Phó Ngôn Trí nhướng mày: "Không phải cậu nói đi tìm linh cảm sao?"
Bác Ngọc thong thả ung dung lướt điện thoại, lười biếng nói: "Lừa cô ấy mà cậu cũng tin à?"
Phó Ngôn Trí không nói gì: "Cậu tự giải quyết cho tốt."
Bác Ngọc cười xùy một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lát sau, anh ấy không nhịn được hỏi: "Quý Thanh Ảnh đã nói với cậu về cô ấy chưa?"
Phó Ngôn Trí: "Ai?"
Bác Ngọc: "Bác sĩ Phó, bây giờ tớ có thể xóa bài share trên Weibo tối hôm qua không?"
Nghe vậy, Phó Ngôn Trí không hề sợ hãi, nói: "Cậu xóa đi, cũng không hiếm lạ gì một lượt share của cậu."
Bác Ngọc: "..."
"Cậu xong chuyện là trở mặt không nhận người đúng không?"
Phó Ngôn Trí không nhịn được cười khẽ một tiếng: "Cậu không nói cho rõ ràng, sao tôi biết người Thanh Ảnh nói là ai?"
Bác Ngọc bĩu môi: "Tối nay tổ chức liên hoan đúng không?"
"Ừ.
Cậu tới à?"
Bác Ngọc nghĩ nghĩ: "Có thể."
Phó Ngôn Trí nhướng mày, không tiếp lời.
Sau khi đưa Bác Ngọc về, Phó Ngôn Trí trở về nhà.
Khi anh về đến nhà, Quý Thanh Ảnh và Trì Lục vẫn chưa về.
Anh cũng không sốt ruột, không thúc giục hay người, chỉ nói Quý Thanh Ảnh gửi định vị của cô cho anh.
Quý Thanh Ảnh nhắn lại ngay: [ Trì Lục đói bụng, em đang ở ngoài ăn chút gì đó với cô ấy rồi mới về.
]
Phó Ngôn Trí: [ Có cần anh tới đón không? ]
Quý Thanh Ảnh: [ Không cần, anh nghỉ ngơi một lát đi, khi nào về em sẽ tới tìm anh.
]
Phó Ngôn Trí: [ Được, chú ý an toàn.
]
Trì Lục liếc nhìn điện thoại của cô, lẩm bẩm: "Sao hai người dính nhau vậy không biết?"
Quý Thanh Ảnh buồn cười nói: "Trước kia cậu không dính người à?"
Trì Lục: "..."
Cô ấy không còn lời gì để nói: "Xem như tớ chưa nói gì đi."
Ở trên máy bay cô ấy không được ngủ ngon giấc, nên bây giờ cảm thấy hơi mệt.
Hai người ăn gì đó ở bên ngoài, sau đó trở về nhà.
Vừa về tới nhà, Trì Lục ném hai vali hành lý ở giữa nhà.
Cô nhìn thấy vậy thì chỉ tay rồi nói: "Cậu cứ tự nhiên đi, nhà này để lại cho cậu, muốn ngủ ở đâu cũng được, tớ qua nhà Phó Ngôn Trí bên kia."
Trì Lục không chịu nổi việc hai người này cứ show ân ái, ghét bỏ nói: "Đi mau đi! Tớ không muốn nhìn thấy cậu tí nào!"
Quý Thanh Ảnh bật cười: "Tối nay bọn tớ có một buổi liên hoan, cậu đi cùng bọn tớ chứ?"
Trì Lục nhướng mày: "Đợi tớ tỉnh ngủ rồi nói sau, Tân Ngữ có đi không?"
"Để lát nữa tớ hỏi cậu ấy."
"Ok.
Cậu qua phía đối diện trước đi, tớ tắm rửa rồi ngủ đây."
"Ok."
Sau khi Quý Thanh Ảnh về đến nhà cũng cảm thấy hơi mệt.
Cô kéo Phó Ngôn Trí cùng ngủ bù giấc ngủ trưa với mình, nhân tiện tìm hiểu một chút tin tức.
"Bác Ngọc thật sự tới sân bay tìm linh cảm à anh?"
"Không phải."
Quý Thanh Ảnh "Ồ" một tiếng, có chút tò mò: "Vậy anh ấy tới đó làm gì?"
"Đón em gái cậu ta."
Quý Thanh Ảnh gật đầu, kinh ngạc nói: "Anh ấy còn có em gái ạ?"
"Ừ."
Quý Thanh Ảnh nghe vậy thì trầm mặc một lát rồi nói: "Vậy chắc em gái của anh ấy hạnh phúc lắm nhỉ?"
Phó Ngôn Trí cúi đầu nhìn cô: "Ừ?"
Quý Thanh Ảnh nói: "Khi em còn nhỏ, em rất muốn có một người anh trai."
Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô, không lên tiếng.
Quý Thanh Ảnh thì thầm: "Anh biết không, ở thị trấn nhỏ, những bé gái có anh trai đều vô cùng hạnh phúc, anh trai có thể dẫn em gái ra ngoài chơi, cũng có thể mua đồ ăn ngon cho em gái."
Phó Ngôn Trí "Ừ" một tiếng, bỗng nhiên hôn nhẹ lên môi cô, thấp giọng hỏi: "Anh không phải sao?"
Quý Thanh Ảnh: "..."
Hai người đối diện với nhau, cô nghĩ tới cảnh lần trước mình gọi Phó Ngôn Trí là anh trai.
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Quý Thanh Ảnh ửng đỏ.
Cô ngượng ngùng đẩy bả vai anh, giả vờ giận dỗi nói: "Anh này! Không phải anh trai kiểu này."
Cô hờn dỗi: "Bác sĩ Phó, anh quá đáng lắm."
Phó Ngôn Trí cười trầm, âm thanh làm tê dại màng nhĩ cô.
Anh duỗi tay, ôm cô vào lòng: "Em nói tiếp đi."
Quý Thanh Ảnh cắn nhẹ lên vai anh: "Nói cái gì mà nói, em cũng không biết mình muốn nói gì nữa."
Phó Ngôn Trí xoa xoa đầu cô: "Sau này anh sẽ mua cho em."
Anh nghiêng người, hôn lên vành tai cô, trịnh trọng hứa hẹn: "Em muốn gì, anh trai đều sẽ mua cho em, em muốn đi chơi ở đâu, anh trai cũng sẽ dẫn em đi."
Quý Thanh Ảnh xấu hổ, cũng có chút ngượng ngùng, nhưng càng cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn.
Cô thích cảm giác mình được Phó Ngôn Trí cưng chiều như vậy.
"Được."
Quý Thanh Ảnh cuộn tròn trong lồng ngực anh, nhẹ giọng nói: "Vậy bây giờ anh trai dỗ em ngủ đi."
Phó Ngôn Trí cong môi, nhẹ giọng đồng ý: "Được."
Quý Thanh Ảnh thật sự mệt mỏi, nằm trong lòng của Phó Ngôn Trí lải nhải một hồi, sau đó cũng ném những tin tức cô tìm hiểu về Bác Ngọc ra sau đầu, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Khi cô tỉnh lại, mặt trời khuất bóng sau rặng núi, ánh hoàng hôn vô cùng đẹp mắt.
Ánh nắng chiều soi nghiêng, phản chiếu ra sắc cam trên mặt hồ, cũng nhuộm nước trong hồ thành màu cam.
Quý Thanh Ảnh ngáp một cái, sau đó mới đứng dậy đi rửa mặt.
Cô nhân tiện lấy điện thoại gọi cho Trì Lục.
Vừa gọi đi, đầu bên kia đã nhấc máy.
"...!Vì sao cậu lại gọi điện thoại cho tớ chứ?"
"Cậu tỉnh rồi à?"
"Vừa mới tỉnh."
Quý Thanh Ảnh bật cười: "Rửa mặt đi, tối nay tớ dẫn cậu ra ngoài ăn cơm."
Trì Lục nằm ăn vạ trên giường híp mắt nói: "Có hơi không muốn đi ra ngoài."
Quý Thanh Ảnh "À" một tiếng, cũng không miễn cưỡng cô ấy: "Mệt lắm sao?"
Trì Lục rầu rĩ trả lời: "Vẫn ổn, chỉ là cảm thấy hơi mệt thôi."
Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, vừa định nói vậy thì thôi thì Phó Ngôn Trí đẩy cửa phòng ra tiến vào.
Cô quay đầu nhìn qua, Phó Ngôn Trí đứng trước mặt cô, chạm nhẹ vào môi cô, nói hai chữ bằng khẩu hình miệng: Bác Ngọc.
Trong nháy mắt, ký ức của Quý Thanh Ảnh ùa về.
"Ra ngoài đi dạo nói không chừng là sẽ hết mệt đấy." Cô nhiệt tình nói: "Cậu về nước để phát triển sự nghiệp mà, nhân tiện để tớ giới thiệu mấy người bạn để cậu làm quen luôn."
"Mấy người Nhan Thu Chỉ sao?"
"...!Đúng vậy."
Trì Lục "Ồ" một tiếng: "Thật ra bọn tớ đã từng gặp nhau rồi, trong một show diễn thời trang, cô ấy cùng đi xem trình diễn thời trang với Trần Lục Nam."
Quý Thanh Ảnh không nói nên lời: "Vậy thì cũng lâu rồi không gặp, cậu không muốn gặp lại sao?"
Trì Lục trợn trắng mắt: "Được rồi, cậu đã thuyết phục tớ như vậy thì tớ đi là được chứ gì."
Quý Thanh Ảnh cong môi cười: "Ok, cậu cứ từ từ sửa soạn thôi, không cần vội đâu."
Cúp điện thoại, cô nâng mắt nhìn Phó Ngôn Trí: "Làm vậy liệu có ổn không anh?"
Phó Ngôn Trí chỉ chỉ vào