Lâm Thần không trả lời gì hết chỉ thấy hắn khẽ động tung một quyền lực hướng về phía lão giả, khiến lão bất ngờ rơi ngã xuống đất nhưng cũng khôgn hề gây một chút thương tổn nào cho lão ta cả, Lâm Thần nhìn lão giả đang đứng từ từ đứng dậy nheo mắt nhìn:" Bát phẩm bảo giáp!"
Lão giả cười khây khẩy kinh ngạc nhưng vẫn tỏ vẻ đắc ý nói:" Quyền lực khá đấy! Lực lượng này không dưới 10 vạn cân (khoảng 10 tấn ) đi chứ haa? Nhưng mà vẫn chưa đủ tổn thương lão phu đâu, chơi đùa vậy đủ rồi, xem chiêu...!Địa Giai trung phẩm vũ kỹ! Liệt Hỏa Ấn...!Liệt Hỏa Trùng Thiên"
Lão giã kia liền tay bắt các thủ ấn sau đó chưởng một kình lực hướng về Lâm Thần, chưởng lực có hình một kí tự chữ [火] (hỏa: ngọn lửa) mang theo một ngọn lửa đang phập phùng cháy, Lâm Thần nhìn vậy liền thất kinh: " Hỏa chi áo nghĩa...!Lão già này là kẻ nắm giũ áo nghĩa chi lực!"
Vũ giả bắt đầu con đường tu luyện đi từ Khai Mạch, Thiên Luân, Dung Linh, Ngưng Đan, Linh Vũ, Huyền Vũ, Thiên Vũ, Tôn Vũ và cuối cùng là Thánh Vũ Cảnh.
Bắt đầu từ việc tự thân rèn luyện thông qua nhiều phương pháp khác nhau tới khi ngưng tụ ra nguyên đan bản thân, nơi chứa linh khí đất trời thông qua hô hấp rèn luyện mỗi ngày.
Linh Vũ Cảnh, Huyền Vũ Cảnh chỉ chập chững những bước chân đầu tiên sử dụng linh khí xung quanh cộng hưởng cùng sức lực bản thân mà phát huy ra những uy lực vũ kỹ công pháp mà họ tu luyện, mạnh hay yếu do phẩm chất vũ kỹ công pháp mà họ tu luyện, đạt tới một trình độ nhứt định, vũ giả bắt đầu phát hiện sức bản thân có hạn, họ tìm mọi cách vượt qua giới hạn bản thân cuối cùng tìm ra cách vay mượn sức mạnh đến từ thiên địa tự nhiên, đột phá Thiên Vũ Cảnh thời điểm vũ giả bắt đầu mày mò một chút năng lượng tự nhiên thông qua ngưng tụ ra linh vũ mà phi hành tự do trên bầu trời nhưng tại cảnh giới Thiên Vũ, họ chỉ mới chạm tới da lông của năng lượng tự nhiên, chỉ khi đột phá Tôn Vũ Cảnh thì họ mới chính thức cảm nhận rõ ràng cái thứ năng lượng huyền diệu này, nó gọi là áo nghĩa chi lực, hay một cách gọi khác áo nghĩa chi lực chính là năng lượng của thiên địa được vũ giả vận dụng, lúc này Tôn Vũ Cảnh không cần thông qua linh dực mà phi hành, mà trực tiếp đạp hư không mà đi lúc này mới chính thức gọi tự do trên không.
Nhưng mà việc nào có dễ như vậy, để cảm ngộ ra áo nghĩa chi lực còn khó hơn là lên trời, cứ mười người thì chỉ có một người cảm