Mộng Thiên Nguyệt trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó, hai mắt dần trở nên vô thần như rơi vào một trạng thái huyền diệu nào đó, Lâm Thần thấy vậy cũng không nói tiếp nữa, nhưng cũng thầm ngợi khen tư chất trác tuyệt của Mộng Thiên Nguyệt, quả không hổ danh người mang Thánh Thể mạnh nhất vạn giới, thiên tư cũng không hề kém.
Thực ra, Lâm Thần rèn cây thương này chẳng qua thuận tay dẹp gọn bớt những binh khí không sử dụng tới mà thôi, tiếp đến hắn cũng tĩnh tâm kiểm tra bản thân, ngoài tu vi tịnh tiến ra, hắn cũng cảm thấy linh hồn lực cũng tăng một nét rõ rệt, đạt tới cửu phẩm trung kì, Hồn Thai cũng dần dần hình thành một đứa trẻ, xem ra chỉ cách Hồn Anh một giai đoạn nữa thôi.
Lúc này, bên trong thức hải của Lâm Thần, ngoài Hồn Thai đang nằm dưới Kim Sắc quyển trục ra thì bên cạnh còn một đóa hoa sen hoả diễm màu đỏ hồng đang phập phồng cháy nhẹ cùng bên đó là Dạ Nguyệt Kiếm đang lửng ở bên cạnh, Lâm Thần nhẹ nhàng mỉm cười bỗng nhiên kim sắc quyển trục phát ra ánh hào quang chói loà băn thẳng ra ngoài, Lâm Thần cũng trở về bản tôn, nhìn thứ ánh sáng mà kim sắc quyển trục vừa bắn ra ngoài, đó là một quả trứng màu đỏ với những đường vân kì lạ, sao mà Lâm Thần có thể quên được, đây chẳng phải hắn có được ở Huyền Vũ Thành sau đó bị kim sắc quyển trục nuốt lấy, suýt chút nữa thì hắn quên mất nó, lúc này Mộng Thiên Nguyệt cũng tỉnh lại thì thấy quả trứng đỏ trong lòng hiếu kì mà tiến tới.
Bỗng nhiên trên quả trứng xuất hiện vết nứt, vết nứt bắt đầu loan rộng ra, một ánh sáng nhè nhẹ phát ra, Lâm Thần cùng Mộng Thiên Nguyệt từ từ tiến lại, bỗng lúc này một tiếng gầm vang lên, âm thanh như tiếng long ngâm phượng khiếu, vang dội khắp nơi khiến cho các yêu thú xung quanh trở nên hoang mang sợ hãi, các yêu thú dưới tứ giai lập tức ngất xỉu tại chỗ, trên tứ giai thì trở nên hoảng loạn chạy khắp nơi, chỉ một ít lục giai, thất giai trấn tỉnh nhưng trong lòng vẫn không ngừng run rẩy sợ hãi.
Bên trong hang động, Lâm Thần cùng Mộng Thiên Nguyệt cũng bị khí thế mà quả trưng này phát ra chèn ép miễn cưỡng gắng gượng đứng vững, được một lúc thì thanh âm trở nên tắt dần, một ánh sáng chợt loé lên sau đó vụt tắt, cả hai đều hướng về ánh sáng đã tắt kia, thì thấy một con rắn nhỏ dài khoảng hai mươi hai lăm xentimet, toàn thân lân vảy màu đỏ óng ánh, trên đầu có một cái sừng vàng nhỏ, đang nằm cuộn tròn, như phát giác điều gì đó nó khẽ nhíu mày từ từ hé mở đôi mắt mình ra, nó nhìn về phía hai người, sau đó ngây ngô vài phút, sau đó chớp mắt nó đã quấn quýt quanh cổ Lâm Thần, đưa đầu cọ cọ vào mặt Lâm Thần tỏ vẻ thân thích, Mộng Thiên Nguyệt kế bên nhìn thấy đôi mắt long lanh toát lên sự si mê:" Lâm Thần, đây là linh sủng của chàng sao ?"
Lâm Thần nghỉ đến gì đó sau đó dùng tay nắm lấy con rắn đỏ đang quấn ngay cổ mình một cách nhẹ nhàng, lắc đầu nói:" Đây là chiến hữu của ta, ta đợi ngày nó chào đời đã lâu lắm rồi...!Nàng xem hãy giúp ta đặt một cái tên đi!"
Mộng Thiên Nguyệt phấn khích không thôi, sau đó, sau đó trầm ngâm :" Màu sắc đỏ lấp lánh, huyền diệu khiến người ta si mê từ ánh mắt đầu tiên, gọi là Xích Huyền đi nha..."
Lâm Thần nghỉ gì đó gật gù đồng ý, sau đó đặt con rắn xuống đất một chân khuỵu xuống mà nói:" Trước đây chúng ta đã từng kí khế ước với nhau, bây giờ chúng ta lặp lại một lần nữa, tên ta là Lâm Thần, sau này ngươi tên là Xích Huyền, từ nay chúng ta là huynh đệ chiến hữu...!Ngươi đồng ý không ?"
Xích Huyền ngây thơ nhìn sau đó gật gù đồng ý, cả hai dường như hình thành một liên kết mật thiết chặt chẽ với nhau, cả hai đều cảm nhận được cảm xúc của nhau, Mộng Thiên Nguyệt bên cạnh thấy vậy cũng khá là ghanh tị với Lâm Thần, lúc này cô mới đi tới nói:" Chúc mừng huynh thu được một chiến hữu, nhưng ta muốn hỏi Xích Huyền là cái gì chủng loại, theo như hiểu biết của muội thì hình như không thấy một loại yêu thú nào hình xà như Xích Huyền...!"
Lúc này, Lâm Thần mới chú ý tới nó, hắn tỉ mỉ quan sát cũng không sao biết được lai lịch của Xích Huyền, nếu nói là Xích Giác Vĩ Độc Xà thì cũng không đúng bởi theo ghi chép, Xích Giác Vĩ Độc Xà có một cái đuôi hình chóp màu vàng nhạt, còn của Xích Huyền toàn thân được bao phủ một lớp da màu đỏ tía huyền lấp lánh, đỉnh đầu còn có một cái sừng nhỏ màu vàng kim.
Lấy sự lịch đại của kiếp trước của hắn, thật sự không nhìn ra Xích Huyền là cái gì chủng tộc, nhưng khi hắn bắt đầu kiểm tra huyết mạch thì bất giác cảm nhận được sự khủng bố từ huyết mạch Xích Huyền, trong đó hắn cảm nhận được Long tộc khí tức vô cùng thuần chủng và hùng hậu, nói như vậy Xích Huyền nhất định là hậu đại của Long tộc, nhưng dù vậy thì cho là Hoả Long nhất tộc cũng không có màu đỏ huyền diệu như vậy, suy nghĩ mãi không ra, hắn nhứt khoát không nghĩ nữa, chuyện gì đến rồi sẽ phải đến, nghỉ nhiều cũng không ít được gì.
Hắn triệu hoán A Xích ra, khi A Xích vừa ra, nó gầm một tiếng ing ỏi, nhưng khi nhìn qua ánh mắt của Xích Huyền thì nó