Cứ như vậy, đấu giá hội kết thúc mỹ mãn.
Lâm Thần cùng Lý Sơn, Lâm Vân mang theo cả tiểu công chúa đi tới cánh gà của đấu giá hội, Diệp Tu thấy Lâm Thần cao hứng, hàn huyên một hồi, hắn hỏi Lâm Thần:" Có chuyện này, ngươi là bát phẩm luyện đan sư ? Còn thú hoả kia ?"
Lâm Thần nhìn hắn trả lời:" Vẫn chưa, nhưng vẫn không xa lắm, còn thú hoả kia là sư tôn ta cho ta, vừa rồi là ta giả trang lão nhân gia ngài! Sao người cảm thấy hứng thú?"
Diệp Tu vội vàng lắc đầu, lòng thầm nghĩ có thể dạy ra một tên yêu nghiệt như hắn thì sư tôn hắn thuộc loại khủng bố cỡ nào, hắn mĩm cười :" Ấy đừng...!Ta chỉ hơi hiếu kỳ mà thôi.
Ngươi đừng để tâm!"
Lâm Thần nhìn hắn khẽ cười:" Diệp các chủ, đôi lúc biết nhiều quá, hiếu kì nhiều quá cũng không tốt, an phận vẫn tốt hơn! "
Nghe vậy, Diệp Tu bỗng cảm thấy ớn lạnh, một cơn lạnh xương sống bỗng chạy qua người hắn, hắn chỉ đành gượng gạo mĩm cười.
Lâm Thần thấy vậy cũng trở về khách điếm, vào trong phòng, Lâm Thần ngồi trên ghế nhìn nô lệ mới mua về rồi bảo :" Ngươi tên là gì ?"
" Lan Chi.
Vũ Lan Chi! "tiểu công chúa rụt rè trả lời.
Lâm Thần gật đầu nói:" Bây giờ, ta cho ngươi hai lựa chọn.
Một, ta giúp ngươi giải quyết phong ấn trong cơ thể sau đó ngươi rời đi, sống chết mặc ngươi.
Hai, trở thành thị nữ của ta, trung thành tuyệt đối, dĩ nhiên ta sẽ hạ xuống hồn kí nhưng so với ấn nô lệ thì ngươi cao sang hơn.
Ngươi chọn đi!"
Trong phòng, ngoài Lâm Thần và Vũ Lan Chi ra còn có Lý Sơn cùng Lâm Vân, bọn họ im lặng nhìn hai người đối thoại, và chờ quyết định của Lan Chi.
Vũ Lan Chi lúc này do dự, nhìn thần thái Lâm Thần nhàn nhã của hắn cô nàng tin tưởng hắn nhất định sẽ giữ lời, nàng nhắm mắt nghỉ về cảnh tượng cả gia đình bị sát hại, liền không kiềm chế được mà run rẩy, cuối cùng nàng hít thật sâu rồi nói:" Ta chọn phương án hai, gia đình ta đã chết sống cũng không còn ý nghĩa gì, dù ngươi thả ta ra trước sau gì cũng bị bắt lại, nếu trước sau gì cũng đổi chủ thì ta chọn ngươi cũng có khác gì nhau.Nên ta chọn phương án hai"
Lâm Thần không nói gì đi tới một tay chỉ thẳng vào giữa trán nàng, hơi vận kình lực rồi nói:" Nếu bây giờ ta đổi ý muốn giết ngươi thì sao ? Bây giờ ta chỉ cần dùng một tí kình lực đầu ngươi sẽ nổ tung."
Vũ Lan Chi mặt không đổi sắc, mĩm cười mà nói:" Ngươi cứ việc ra tay! Dù sao ta muốn sớm đoàn tụ cùng gia đình."
" Haha...!Hảo!" Lâm Thần cười phá lên dùng hồn lực đánh thẳng vào tâm trí nàng, Vũ Lan Chi thấy vậy liền nhắm mắt chấp nhận số phận nhưng qua vài phút thì không sự việc xảy ra.
Vũ Lan Chi mở mắt ra, thì bất giác nàng cảm nhận được cơ thể nhẹ nhàng, linh hồn nàng cũng nhẹ nhõm, khế ước nô lệ ràng buộc nàng đã bị rỡ bỏ.
Nàng nhìn Lâm Thần thì hắn nói:" Ngươi đi đi, ta đã giúp ngươi giải quyết cấm chế linh hồn ngươi, giờ ngươi đã tự do!"
Vũ Lan Chi rưng rưng nước mắt không tin được sự thật trước mắt, nàng được tự do nàng liền ngồi xụp xuống khóc nức nở, Lâm Vân đi tới an ủi nàng, được vài phút khóc nứt nở thì nàng ngưng khóc, nàng lau nước mắt nhưng lúc này nàng suy nghĩ gì đó rồi nói:" Ta vẫn không thay đổi ý định ban đầu của mình!"
Lâm Thần nhìn nàng rồi bảo:" Ngươi làm thị nữ của ta, thì phải xác định tuyệt đối trung thành ra thì khi ta gặp nguy hiểm ngươi phải dùng thân bảo vệ, ta muốn giết người ngươi không được nhíu mày, thậm chí bảo chết ngươi cũng phải đi chết.
Ngươi đồng ý chứ ?"
Vũ Lan Chi không suy nghĩ liền gật đầu chấp nhận, hắn mĩm cười rồi đi tới đặt