(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang truyenwiki1.com Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)
Ngày hôm sau.
Tô Mộ Tinh có buổi phỏng vấn vào sáng sớm, cô phờ phạc ngồi xiêu vẹo trên ghế sau xe phỏng vấn, mắt lim dim.
Điểm thu thập tin tức hôm nay là một khu công nghiệp công nghệ ở ngoại thành, làm một phóng sự theo dõi điểm nóng chắc khoảng mười phút.
Khu công nghiệp này là một trong những dự án phát triển trọng điểm hai năm gần đây ở An Thành, nhận hạng mục này đều là các doanh nghiệp có tính sáng tạo.
Việc lấy tin tiến hành rất thuận lợi, chưa đến buổi trưa, một đoàn người đã kết thúc công việc.
Đường Lâm quay bổ sung mấy ngoại cảnh xong cũng thu dọn thiết bị trở về xe phỏng vấn, tài xế Tiểu Vương vì tối qua ăn linh tinh bị đau bụng nên đang đi nhà vệ sinh.
Tô Mộ Tinh đứng dựa vào thân xe thất thần.
Đường Lâm ngậm điếu thuốc lá, đi qua chỗ Tô Mộ Tinh mở lời, "Có bật lửa không?"
Tô Mộ Tinh gật gật đầu, tìm đồ trong túi xách ném cho anh, sợi thuốc lá màu nâu bén lửa, bay lên một làn khói xám.
Đường Lâm đưa trả bật lửa cho cô.
Tô Mộ Tinh vươn tay nhận lấy, tay phải chơi đùa lật lên lật xuống chiếc bật lửa trong lòng bàn tay, hất cằm một cái chỉ đến nơi cách không xa, "Biết đó là nơi nào không?"
Đường Lâm rít một hơi thuốc, cũng nửa dựa vào xe phỏng vấn, ánh mắt dõi theo tầm nhìn của Tô Mộ Tinh, "Linh Sơn."
Khu công nghiệp này tuy nằm ở ngoại ô thành phố nhưng thực tế lại là khoảnh đất cực kỳ đẹp, phía tây là Linh Sơn, khu thắng cảnh cấp quốc gia 4A, cảnh vật tuyệt đẹp, phía nam là khu đô thị đại học mà đứng đầu là Đại học An Thành, trấn Tứ Đường cách đó không xa lại là đầu mối giao thông then chốt.
Cộng thêm chính sách hỗ trợ của chính phủ, sự phát triển có thể nói là rõ rành rành.
Ánh mắt Tô Mộ Tinh nhìn thẳng về phía trước, hình dáng những dãy núi xa xăm tựa như dã thú đang ngủ đông, mặt trời vừa ló rạng trên tầng không, chẳng mảy may có đường nét nhu hòa hay cứng nhắc nào, cây cổ thụ cao lớn um tùm làm vụn vỡ những tia nắng ấm áp.
Khóe miệng cô khẽ giương lên, giọng điệu trào phúng giễu cợt, "Vài năm trước chỉ là mấy ngọn núi hoang, qua mấy năm cải tạo sửa sang một tí lại có thể làm nên danh hiệu 4A."
Đường Lâm có chút buồn cười nói, "Mấy ngọn núi này đắc tội cậu à?"
Tô Mộ Tinh làm động tác quạt quạt xua làn khói thuốc tản bay theo gió, khẽ cười khúc khích, không nói chuyện.
Đoàn người quay về đài truyền hình, Tô Mộ Tinh bắt tay vào chỉnh sửa bản thảo, cắt ghép để xuất bản cùng kì.
Nội dung phỏng vấn buổi sáng rất nhanh đã chỉnh lí xong.
Nhân viên phụ trách của khu công nghiệp trả lời vấn đề ngắn gọn súc tích, mạch suy nghĩ rõ ràng rành mạch nên cô tiết kiệm không ít sức lực.
Buổi chiều hơi buồn ngủ nhưng cô vẫn còn phải viết bản thảo cuộc phỏng vấn Lâm Hiểu Mẫn.
Tô Mộ Tinh đứng dậy đi đến phòng trà nước lấy nước, tiện tay mở gói cà phê hòa tan, Lục Hàm Hàm cũng đi vào rót nước, "cạch" một tiếng, thở hổn hển đặt cốc nước lên quầy bar.
Tô Mộ Tinh ngước mắt lướt qua cô ấy, "Đây là đang tức giận ai nữa thế?"
Lục Hàm Hàm phồng hai má, "Còn không phải là tên Lý Phong kia, thay chị An làm giám đốc sản xuất được mấy ngày mà nhìn xem anh ta kiêu ngạo thành cái gì kìa, không có chuyện gì cũng hô đến gọi đi.
Tính khí này còn lớn hơn cả năng lực."
Tô Mộ Tinh cười cười, "Đừng bực bội nữa, thân thể là của bản thân em đấy."
Các cô ấy đang làm chuyên mục《 Tiêu điểm độc quyền 》, phát sóng lúc chín giờ tối, thời gian mỗi kì dài một trăm phút, được chia làm năm mô đun, mỗi loại đều có tiêu điểm thuộc những lĩnh vực khác nhau, giám độc sản xuất của chuyên mục này là An Thần, người thực hiện sản xuất là Lý Phong.
Việc thu thập tin tức ở sự cố đường Trung Sơn trước đây coi như là ngoài ý muốn, trong đài thiếu nhân viên nên tạm thời bổ sung bọn cô vào.
Tuần trước, An Thần mang thai con thứ hai nên xin nghỉ thai sản mấy tháng, Lý Phong tạm thời thay thế vị trí của An Thần, làm giám đốc sản xuất, Lục Hàm Hàm và cô đều là phóng viên của chuyên mục, thuộc tổ tin tức C ngoài ra còn có tổ tin tức A và tổ tin tức B, trừ cái này ra còn có vài người làm biên tập hậu kỳ.
Lục Hàm Hàm rõ ràng còn đang trong cơn giận dữ, "Mấy hôm nay xem cái đuôi của Hàn Nghệ vểnh lên kìa, chỉ lo người khác không biết quan hệ tốt đẹp giữa cô ta và Lý Phong không bằng, cũng chẳng biết là kiểu quan hệ tốt nào, đừng có nói là loại không thấy được ánh sáng gì đó."
Tô Mộ Tinh bưng cà phê nhấp một ngụm nhỏ, vị ngọt của caramel lởn vởn quanh đầu lưỡi, cô dựa vào một bên quầy bar, "Em đừng tức nữa, vốn người ta đã tính cách như thế rồi."
Hàn Nghệ thuộc tổ tin tức A, cũng xem như mĩ nhân, xưa nay luôn tâm cao khí ngạo.
"Còn không phải là em bực không chịu nổi sao!"
Tô Mộ Tinh mím môi không nói, Lục Hàm Hàm nhỏ hơn cô ba tuổi, tính cách có phần tích cực, lòng dạ không xấu.
Lục Hàm Hàm kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, "Không phải chương trình của chúng ta sắp ra một mô đun mới à, 《Pháp trị trực tuyến》.
Đây chính là một miếng thịt béo bở, không có gì thay đổi chắc chắn sẽ rơi vào miệng Hàn Nghệ."
Mô đun mới, pháp trị trực tuyến, được Cục công an thành phố chấp nhận thực hiện.
Cục công an thành phố cho phép phép giới truyền thông can dự vào một số vụ án có thể công khai, thứ nhất để tuyên truyền sức mạnh của cảnh sát truy quét tội phạm, theo đó cũng dát vàng lên bộ mặt trị an của An Thành, thứ hai cũng tính toán tới việc có thể phổ cập kiến thức pháp luật, mang lại hiểu quả cảnh cáo răn đe.
Trong đài rất coi trọng thì tất nhiên sẽ trở thành miếng thịt béo bở mà ai cũng muốn chen một chân vào.
Tô Mộ Tinh lại chẳng có hứng thú, nhận công việc này chỉ rước lấy mệt mỏi, chi bằng không nhận thì hơn.
Lục Hàm Hàm thần thần bí bí, nói không muốn ngừng, "Em nghe nói rồi, đồn cảnh sát hợp tác với chuyên mục của chúng ta là đại đội hình cảnh thành phố An Thành.
Thế mà tấm thẻ bài vang dội ấy lại ở chỗ chúng ta, có thể nói đấy là Holmes của An Thành đó."
(Không nhớ đã ghi chú cho các bạn trong mấy chương trước chưa, trong tiếng Trung thì hình cảnh là cách dùng từ ngắn gọn của cảnh sát hình sự nhé)
Tô Mộ Tinh nghe mấy lời này mà sững sờ, lập tức nhìn chăm chú Lục Hàm Hàm hỏi, "Đại đội hình cảnh thành phố à?"
"Vâng ạ, còn là đội trưởng đại đội hình cảnh nhà người ta trực tiếp thảo luận với bên chúng ta." Lục Hàm Hàm đứng dậy đến bên kia rót nước, uống một ngụm lớn lại nói tiếp, "Tên là Quý Nham thì phải."
Tay Tô Mộ Tinh bưng chiếc cốc đột nhiên run lên, nửa cốc cà phê sánh ra ngoài, đổ hết lên áo cô.
Lục Hàm Hàm bị dọa một phen, vội vàng túm khăn giấy ở góc bàn chạy qua giúp Tô Mộ Tinh lau quần áo, "Chị làm sao thế, tay có bị bỏng không?"
Tô Mộ Tinh vẩy vẩy cà phê ở đầu ngón tay, "Không đâu, không bị bỏng."
Cô ngừng một lát, thanh âm từng câu từng chữ rõ ràng rơi xuống: "Hợp tác với chúng ta là đại đội hình cảnh thành phố, người phụ trách thảo luận là đội trưởng Quý Nham của đại đội bọn họ sao?"
Lục Hàm Hàm vẫn đang cúi đầu sửa sang quần áo giúp Tô Mộ Tinh, nghe vậy ngẩng đầu, "Đúng mà, chuyện này treo trên miệng Hàn Nghệ suốt mấy ngày nay, còn có thể giả chắc?"
Tô Mộ Tinh hơi rũ mắt nhìn ra ngoài, nói: "Mô đun này đã xác định là cô ấy làm rồi hả?"
Lục Hàm Hàm lẫn nữa ngồi lại lên ghế, "Cái này thì vẫn chưa."
.
.
.
.
.
Khi viết bản thảo phỏng vấn Lâm Hiểu Mẫn, Tô Mộ Tinh cực kì thất thần, làm nửa ngày cũng không được cái gì có thể dùng, thấm thoát đã nhá nhem tối, người trong văn phòng lục tục rời đi gần hết.
Tô Mộ Tinh thu dọn đồ đạc chuẩn