(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang truyenwiki1.com Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)
Tô Mộ Tinh gửi Wechat cho Lục Hàm Hàm, nhờ cô ấy xin nghỉ nửa ngày giúp mình, buổi chiều sẽ lại đến đài sau.
Cô ngồi một lúc, lướt thấy ấm nước ở góc tường bèn đứng dậy xách ấm nước ra ngoài lấy nước.
Cô định đi đến phòng đun nước nhưng thế nào lại cứ thành đi tới văn phòng khoa, thoáng cái người đã đứng ngẩn ra trước cửa phòng làm việc của Hứa Thanh Nhiên.
Kì quặc, cảm giác về phương hướng của cô không tồi, sao đột nhiên mù quáng thành thế này chứ?
Cánh cửa văn phòng khép hờ, chừa lại một khe hở, có thể nghe thấy loáng thoáng âm thanh gõ bàn phím và những tiếng lật giấy bên trong.
Tô Mộ Tinh không đi thẳng vào mà dựa nửa người vào bức tường bên cạnh, một tay cầm ấm nước, vừa bắt đầu vạch ngón tay, chân trái giẫm lê chân phải, rồi đổi sang chân phải giẫm lên chân trái.
(như kiểu là đứng tần ngần chán quá thì cứ nắm bàn tay xong lại mở từng ngón ra đếm chơi gϊếŧ thời gian vậy á mọi người)
Một lát sau, Hứa Thanh Nhiên cầm mấy tập tài liệu từ trong phòng đi ra, dư quang liếc thấy có người đến, bước chân anh dừng lại, cau mày nhìn cô.
Tô Mộ Tinh không khác mấy so với lúc sáng, chỉ là buộc mái tóc dài như khăn choàng thành kiểu tóc đuôi ngựa cao cao sau đầu, càng khiên cả người toát lên vẻ hoạt bát xinh xắn.
Câu "bình thường" kia của anh quả thật là khẩu thị tâm phi.
Tô Mộ Tinh nghĩ thông rồi, chuyện theo đuổi đàn ông ấy à, thật sự phải rèn sắt khi còn nóng, dù sao sáng sớm cô đã trêu ghẹo người ta người ta đến mức chẳng dễ chịu gì rồi, vậy dứt khoát mua một tặng một luôn.
Huống chi, người này tức giận cực đáng yêu, hừ lạnh thì tính là gì chứ? Ngoài lạnh trong nóng muốn chết.
Đôi tay dài của cô cong cong ôm ấm nước vào trong lòng, cười hì hì mở lời: "Bác sĩ Hứa, em tìm anh có việc nghiêm chỉnh."
Hứa Thanh Nhiên ngước mắt dò hỏi: "Chuyện gì?"
Tô Mộ Tinh khá biết nhập gia tùy tục mà giải thích: "Bác sĩ Hứa, em muốn kịp thời nắm rõ tình hình của Tưởng Mộng, cô bé là trẻ mồ côi, nếu đã là bạn gái của em trai em vậy em cũng xem như là nửa người nhà của con bé rồi..."
Hứa Thanh Nhiên nắm bắt trọng điểm hỏi, "Cô muốn nói gì?" Tất nhiên anh hiểu rõ tình hình của Tưởng Mộng, qua nhiều ngày như thế, bên cạnh chỉ có một Diệp Mạc Đình chưa đầy hai mươi tuổi không quản ngày đêm chăm sóc lo liệu.
Tô Mộ Tinh chớp chớp hàng mi dài, "Số điện thoại của anh là bao nhiêu?"
Hứa Thanh Nhiên chạm vào ánh mắt Tô Mộ Tinh, thấy khuôn mặt người con gái vốn trước đó trắng nõn nà giờ đây gò má dần dần lan ra đỏ ửng, càng nhiều thêm mấy phần hứng thú, đuôi mắt anh khẽ cong lên, chẳng vội trả lời.
Tô Mộ Tinh dời tầm mắt, ánh nhìn rơi vào ngực người đàn ông, cân nhắc chọn lọc từ ngữ, "Em là người nhà của Tưởng Mông, bác sĩ Hứa là bác sĩ chủ trị của Tưởng Mộng, lưu lại phương thức liên lạc đi được không, hai chúng ta cũng dễ dàng trao đổi".
Hứa Thanh Nhiên chững chạc đàng hoàng: "Nếu là vì Tưởng Mộng, cô có vấn đề gì lúc nào cũng có thể đến văn phòng của tôi hoặc trực tiếp liên hệ với bệnh viện."
"Liên lạc với anh tiện hơn mà."
Hứa Thanh Nhiên mặt không biến sắc nói: "Liên hệ bệnh viện."
Đôi mắt dài của Tô Mộ Tinh híp lại, sửa miệng: "Cũng không phải hoàn toàn là vì Tưởng Mộng...!em cũng vì chính bản thân mình nữa."
Khóe môi Hứa Thanh Nhiên giương lên, cười như không cười: "Cô cũng có bệnh?"
Khóe miệng Tô Mộ Tinh run run, "...!Không có bệnh." Hóa ra phải có bệnh mới có thể đòi hỏi số điện thoại của ngài chắc?
Giọng Hứa Thanh Nhiên điểm tĩnh: "Vậy thì liên hệ với bệnh viện."
Tô Mộ Tinh chợt cái khó ló cái khôn, mắt hạnh nhanh như chớp đảo một vòng, "Bệnh tương tư có tính không?"
Đuôi lông mày đẹp mắt của người đàn ông hơi nhướng lên, trong ánh mắt lóe lên ý cười, anh hời hợt "Ồ" một tiếng, âm cuối cũng cao lên.
Tiếp đó tay phải anh rút bút máy trong túi áo ra, mở tập tài liệu tay trái đang cầm, ngón tay thon dài soàn soạt viết một chuỗi kí tự, lại xé trang giấy đưa cho cô.
Tô Mộ Tinh vươn tay nhận lấy, rũ mắt nhìn.
Trên giấy viết vài chữ, chữ rất đẹp, có cạnh có góc, phong thái phóng khoáng.
——.
Tầng 8, Khoa tâm thần, Bác sĩ Trương Mạc Dương.
"..."Xí, cảm ơn anh nha.
Tô Mộ Tinh nghẹn họng.
Hứa Thanh Nhiên chậm rãi cài nắp bút, đóng tập tài liệu lại, chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nói: "Bệnh của cô, không cùng với chuyên ngành của tôi." Anh ngừng chút lại nói: "Còn chuyện gì nữa không?"
Tô Mộ Tinh gật gật đầu.
"Chuyện gì?"
Tô Mộ Tinh nguýt dài, dùng lời lẽ chân thành sâu sắc nói: "Bác sĩ Hứa à, anh có biết người Trung Quốc chúng ta có một câu thành ngữ là, hòa thượng chạy được, miếu không chạy được."
Đầu mày Hứa Thanh Nhiên hơi nhíu, "Tại sao tôi phải chạy?"
Tô Mộ Tinh đạt được mục đích nhếch mép cười, "Không chạy là tốt nhất."
Lông mày Hứa Thanh Nhiên nhăn ngày càng sâu, "..."
Đây là câu gài bẫy.
# # #
Buổi chiều sau khi ra khỏi bệnh viện, Tô Mộ Tinh quay về đài truyền hình.
Lục Hàm Hàm bóc xong quả quýt, nhích đến gần, "Sáng sớm đã đi đâu thế?"
Tô Mộ Tinh tách lấy múi nhỏ nếm thử một miếng, hơi chua, cô nhíu nhíu đầu mày, "Đi bệnh viện thăm một người, sao vậy?"
Lục Hàm Hàm miệng chóp chép, "Buổi sáng, Lý Phong tìm chị, chưa thấy chị đến không hiểu sao lại lên cơn cáu kỉnh, bảo chị buổi chiều đến tìm anh ta."
Tô Mộ Tinh uống nước xua tan vị chua ở đầu lưỡi, nhếch nhếch mày, "Em nói xem, chương trình Pháp trị trực tuyến, tổ mình có triển vọng nhận được không?"
Lục Hàm Hàm trợn trắng mắt, "Nằm mơ hả, bình thường hai chúng ta nhìn không vừa mắt nhất là cái tên Lý Phong đó, vừa làm màu vừa không có tài cán gì, một miếng thịt béo như thế mà rơi vào miệng chúng ta được, em cũng sợ bản thân nghẹn chết mất."
Tô Mộ Tinh đặt chiếc cốc trong tay xuống, đẩy ghế đứng dậy, "Chị đi tìm Lý Phong, không hiểu là tìm chị có việc gì."
Quai hàm Lục Hàm Hàm bị căng phồng toàn là quýt bèn gật đầu: "Ở trường quay số năm nhé."
Tô Mộ Tinh đến trường quay số năm, trong đó MC đang thu hình, Tô Mộ Tinh nhẹ giọng gọi Lý Phong một câu, Lý Phong quay đầu, cùng cô ra khỏi trường quay.
Góc hành lang.
Tô Mộ Tinh đi thẳng vào vấn đề, "Anh tìm tôi sao?"
Lý Phong híp mắt, nhìn kỹ Tô Mộ Tinh, người này quả thực xinh đẹp nhưng thế nào mà tính tình cứ đáng ghét thế, cứng mềm đều không ăn.
Anh ta cũng không vòng vo, "Đừng làm tin tức về Lâm Hiểu Mẫn nữa."
Tô Mộ Tinh không rõ nguyên do, "Vì sao?"
Lý Phong muốn cười nhưng lại thôi, "Đừng nói cô không biết."
Tô Mộ Tinh không tiếp chiêu, hỏi ngược lại: "Tôi biết cái gì?"
Lý Phong cười ồ một tiếng, "Lâm Hiểu Mẫn là mang thai hộ hay là cái gì khác thì cô biết rõ hơn tôi, một kẻ làm tiểu tam mà muốn mẫu bằng tử quý còn không sợ người đời châm biếm."
(mẫu bằng tử quý: thành ngữ Trung Quốc, mẹ nhờ vào sự vinh hiển của con trai