(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang truyenwiki1.com Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)
Tan tầm quay về nhà, Tô Mộ Tinh thu dọn hộp mì ăn liền ở bàn trà, đem cơm hộp Toàn Gia mua ở dưới nhà bỏ vào lò vi sóng, sau cùng mới ngã nhào lên sofa.
Cô nhắm hai mắt, day ấn đường một hồi, gần đây có quá nhiều chuyện phát sinh.
"Đinh" một tiếng, âm thanh lò vi sóng đã tắt.
Tô Mộ Tinh từ sofa bò dậy, đi vào phòng bếp, được nửa đường, cô khựng lại, có tiếng leng keng của chìa khóa đang tra vào ổ.
Hà Gia Mộc đẩy cửa bước vào.
Chìa khóa dự phòng của cô vẫn luôn để ở chỗ Hà Gia Mộc, vốn dĩ ban đầu chìa khóa dự phòng chung cư của Hà Gia Mộc cũng trong tay cô, hai tháng trước bị Chương Minh Nhất cưỡng chế đòi về.
Mấy tiếng trước, Hà Gia Mộc kết thúc phẫu thuật, biết Tô Mộ Tinh bị đánh ở bệnh viện, bảo tan làm sẽ qua thăm thương thế.
Lúc đầu Tô Mộ Tinh cũng cảm động, thẳng đến khi Hà Gia Mộc đến nói muốn ở lại.
Hà Gia Mộc và Chương Minh Nhất vừa lĩnh giấy kết hôn được hai tháng, ngày đó lấy giấy đăng kí xong, Chương Minh Nhất liền kêu gào trên vòng bạn bè trong một năm này không cho phép dụ dỗ Hà Gia Mộc đêm không về nhà, bằng không thì, hậu quả tự gánh.
Nghệ thuật lưu lại khoảng trống này chẳng thể nói là cao minh nhưng dù thế nào thì cái hậu quả tự gánh ấy vẫn khá dọa người.
( Nghệ thuật lưu lại khoảng trống dùng trong vẽ thư pháp giúp bức tranh chữ trở nên hài hòa phóng khoáng hơn, ở đây dùng để chỉ việc đã chừa sẵn đường lùi cho rồi mà còn không chịu đi thì sẽ phải trả giá)
Nói đến cái tên Chương Minh Nhất này đúng thật là không phải loại tốt lành gì, mẹ nó chứ rất hay ghi thù, Hà Gia Mộc cũng là kẻ vô lại, nói một câu sẽ không cho Chương Minh Nhất đến rồi dứt khoát cúp máy.
Nhưng lúc này người đang đứng ở huyền quan không phải Chương Minh Nhất thì còn ai vào đây?Tô Mộ Tinh nháy mắt ra hiệu, ánh mắt thăm dò: sao anh ta lại đến? Cậu có nhầm không?Hà Gia Mộc cùng lúc nháy mắt, ánh mắt trả lời: làm sao tớ biết vì sao anh ấy muốn tới! Tớ cũng sợ lắm!
Cô không dễ gì mới túm được cơ hội qua đêm không về nhà ngủ, khỏi phải bàn đã suиɠ sướиɠ biết bao nhiêu, vấn đề chủ yếu giữa cô và Chương Minh Nhất là sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ không hài hoà, nói đơn giản một tí chính là cơ thể Chương Minh Nhất quá khỏe.
Chương Minh Nhất cảm thấy biểu cảm của Tô Mộ Tinh đặc sắc vô cùng, tuy cô vợ nhỏ đang quay lưng với anh nhưng không cần nhìn anh cũng biết vẻ mặt ấy chắc chắn cũng xuất sắc dị thường.
Anh ho khan một cái, đôi mắt khẽ nhướng lên: "Tôi tiện đường đưa Hà Gia Mộc qua đây, lát sau sẽ đi."
Tức thì Tô Mộ Tinh và Hà Gia Mộc đều thở phào.
Hà Gia Mộc đứng ở huyền quan thay giày, đón lấy hai túi đồ ăn vặt lớn trong tay Chương Minh Nhất, đi vào phòng khách, đặt mấy cái túi lên bàn trà, tâm trạng phấn khởi quá chừng, "Toàn là đồ ăn, đều là những thứ hai chúng ta thích!"
Tô Mộ Tinh đẩy cái túi nhìn thử, liền đó nheo mắt lại: "Tủ lạnh nhà tớ còn có bia."Hai chị em bắt đầu trò chuyện.
Chương Minh Nhất đứng ở huyền quan, vại giấm lớn trong lòng như bị ai gõ nứt một khe, khóe môi trề ra: "Chương phu nhân!"
Had Gia Mộc quay người : "Ơi!"
Chương Minh Nhất chỉ chỉ giá giày, tủi thân ghê gớm: " Anh không có dép lê..."
Hà Gia Mộc liếc qua hàng dép nữ hình con thỏ hồng, khua khoắng cánh tay dài: "Anh không cần vào đâu, nhanh nhanh mà đi đi!"
Chương Minh Nhất: "..."
Hà Gia Mộc quay lại, bắt đầu khoe khoang báu vật mới lạ: "Đây là đồ tớ vào siêu thị mua đấy, thấy đồng nghiệp bảo cực kì ngon...còn có cái này...cái này nữa cũng thế."Tô Mộ Tinh đang đối mặt với Chương Minh Nhất, người đàn ông giống y một khúc gỗ đứng ngẩn ra ở cửa, Tô Mộ Tinh có phần rụt rè.
Chương Minh Nhất: "Chương phu nhân!"
"Ơi!" Hà Gia Mộc ngoái lại lần nữa, "sao anh vẫn chưa đi thế!"
Chương Minh Nhất muốn cười lại thôi, anh nhìn Tô Mộ Tinh liền đó lại nói với Hà Gia Mộc, "Chương phu nhân, không phải em nói phóng viên Tô bị què chân sao?"
Hà Gia Mộc: "..."
Tô Mộ Tinh đáng lẽ phải què chân lại vẫn lành lặn như không đứng tại phòng khách, sống lưng thẳng thắp, ánh mắt cô bay qua người Hà Gia Mộc, đối phương lại hướng về phía cô làm mặt quỷ.
Tô Mộ Tinh hết sức phối hợp diễn xuất, khom lưng che chân trái, nhìn Chương Minh Nhất cười cười, "Vẫn còn hơi đau một chút." May mà không nói cô bị não tàn.
Hà Gia Mộc rất vừa lòng với màn biểu diễn của Tô Mộ Tinh.
Tầm nhìn của Chương Minh Nhất từ trên người cô vợ nhỏ xê dịch, ánh mắt đen tối rơi trên người
Tô Mộ Tinh, nói năng hùng hồn: "Phóng viên Tô, Gia Mộc là vợ tôi."
Trong lòng Tô Mộ Tinh khinh bỉ cả nghìn lần, cái kiểu ăn giấm chua này ấy à, lúc cô và Hà Gia Mộc mặc chung quần đùi, còn chẳng biết ngài đây đang nghịch đất nghịch cát ở xó xỉnh nào kìa?Đương nhiên cô cũng ngẫm lại ngay, nhanh chóng bán đứng bạn thân mình, không che chân
nữa, "Phòng cho khách trống đấy, nếu Chương tổng ngài không để ý thì có thể ở lại.
Chương Minh Nhất nhếch mày, cười mãn nguyện: "Thật à?"
Tô Mộ Tinh vội vàng gật đầu, mặt hết sức nịnh nọt: "Chỉ là trong nhà không có bao."
(Bao gì thì chị em hiểu hết nhở)
Nét hồ hởi trên mặt Chương Minh Nhất muốn tạnh luôn.
Tô Mộ Tinh lại hết mực chân chó, "Ngài đừng lo, chỉ cần một câu thôi, tôi lập tức xuống dưới nhà mua ngay."
Hà Gia Mộc hoàn toàn nhũn chân, ngồi bệt mông xuống sofa, mặt sa sầm, "Tô Mộ Tinh, cái đồ khốn nạn nhà cậu! Có ai lại hướng khuỷu tay ra ngoài như cậu không?"
Tô Mộ Tinh bình tĩnh nói: "Chương tổng quyền thế ngất trời." Ý tại ngôn ngoại, cô chỉ là một kí giả nhỏ nhoi, tuyệt đối không thể đắc tội nhà tư bản.
Hà Gia Mộc: "..."
Cuối cùng Chương Minh Nhất vẫn rời đi, lí do chẳng đừng được, Tô Mộ Tinh mất nửa tiếng để xin lỗi Hà Gia Mộc.
Cô bạn này đôi lúc tính tiểu thư, không dễ đỗ dành lắm, khi trong lòng Tô Mộ Tinh muốn lặng lẽ hỏi thăm cả nhà Chương Minh Nhất thì Hà Gia Mộc mới chấp nhận lời xin lỗi.
Tuyệt cú mèo.
Hai chị em cùng uống rượu nhưng chỉ có một người say.
Hà Gia Mộc không say, bị một người phụ nữ say bét nhè đè dưới thân còn chẳng bằng ở dưới người đàn ông ba chân nhà mình, Hà Gia Mộc cành nghĩ càng tức, đẩy Tô Mộ Tinh ra rồi đi tắm.
Tô Mộ Tinh ngã lăn sang một bên, lật một cái trán đập ngay vào một vật cứng vuông vức, bị va chạm hơi đau, hàng mi dài của Tô Mộ Tinh khẽ run, đôi mắt nửa khép nửa mở.
Là điện thoại, cô vươn tay với lấy, thật nhiều tin nhắn chưa đọc, cô hơi híp mắt mở ra xem, đa phần đều là tin nhắn công việc còn có mấy cái là của tên Đường Lâm đáng chết hỏi cô ngày mai có khi nào trời mưa không, cô vừa định đập điện thoại thế mà lại ngắm trúng cái gì đó rất khủng khiếp.
Thông báo wechat từ Hứa Thanh Nhiên: "Đối phương đã đồng ý yêu cầu kết bạn của bạn..."
Tô Mộ Tinh nửa tỉnh nửa mê, đầu óc nặng nề, cô gục đầu, mượn rượu làm càn, đầu nóng lên gọi thẳng qua wechat.
Một lúc lâu, đợi đến khi