Hầu như Tô Mộ Tinh đã lui sốt, buổi chiều có thể ra viện, Hà Gia Mộc vừa kết thúc phẫu thuật đã đi làm thủ tục xuất viện cho cô.
Hà Gia Mộc giúp Tô Mộ Tinh thu dọn đồ đạc, "Cậu đừng về vội, đợi tớ tan làm thì cậu về nhà với tớ."
Tô Mộ Tinh nằm trên giường, híp mắt hỏi: "Về nhà với cậu?"
Hà Gia Mộc gật đầu, "Không phải tối qua cậu muốn uống canh gà à? Hôm nay tớ bảo Chương Minh Nhất mua một con gà mái hầm rồi."
".
.
." Tô Mộ Tinh ngẫm nghĩ, hỏi nghiêm túc: "Cậu chắc chắn Chương Minh Nhất sẽ không hạ độc vào trong đó chứ?"
Hà Gia Mộc suy xét chốc lát, nói rất thật thà: "Không đến nỗi thế đâu."
Tô Mộ Tinh mím môi, "Có lẽ không đến nỗi hạ độc nhưng thật sự anh ta vẫn có thể làm ra cái chuyện nhổ nước bọt vào được đấy."
"......"
Khóe miệng Hà Gia Mộc giật một cái, "Thế nào mà cậu không hợp anh ấy đến vậy chứ.
.
."
Tô Mộ Tinh cười giả tạo: "Xin hỏi có người hợp với anh ta sao? Ngoại trừ cậu."
Hà Gia Mộc cố hết sức lấy lại mặt mũi cho người đàn ông của mình, "Thực ra anh ấy tốt cực, chỉ là bụng dạ hẹp hòi tí ti, tính khí hơi xấu tí ti, hơi đa nghi, hơi ghen xíu xiu, sức khỏe còn khá tốt.
.
."
Tô Mộ Tinh miễn cưỡng cười, ngượng nghịu nói hùa vào: "Cậu nói không sai."
Hà Gia Mộc: "Dù sao thì cậu cứ về nhà với tớ, cậu vừa mới hạ sốt, nếu một mình quay về, không ăn mì gói thì cũng ăn đồ hộp, cậu yên tâm, Chương Minh Nhất tớ bảo gì nghe nấy mà."
Tô Mộ Tinh bắn cho cô ấy một ánh mắt tớ không yên tâm, lòng nghĩ: ăn mì gói chẳng phải vẫn cứ ngon hơn ăn nước miếng người khác à?
Trên mặt Hà Gia Mộc nửa vui nửa buồn: "Lúc lắp đặt thiết bị ở phòng ngủ chính nhà bọn tớ, Chương Minh Nhất đích thân giám sát."
Tô Mộ Tinh không hiểu: "???"
Trong ánh mắt Hà Gia Mộc có sự bi tráng khi anh dũng hiến mình, lòng có dự tính sẵn, nói: "Khả năng cách âm đỉnh của chóp nên cậu yên tâm đi."
Tô Mộ Tinh: ".
.
."
Hà Gia Mộc ở đó một lúc mới trở về khoa, chưa được mấy phút, bà Trương từ ngoài về, được hộ lí dìu lên giường.
Tô Mộ Tinh hỏi thân thiết: "Bà ơi, buổi sáng bà đi đâu thế?"
Trương Bình tinh thần quắc thước, "Bị lôi đi làm một đống kiểm tra xét nghiệm, vừa rồi lại xuống dưới tầng đến công viên tắm nắng một chặp."
Bà ngừng giây lát, bật ngón cái với Tô Mộ Tinh, cười nói: "Tiểu Mộ khá lắm nhé!"
Tô Mộ Tinh như lọt vào sương mù, "Dạ?"
Trương Bình nói: "Bà thấy hết rồi, tối qua Tiểu Hứa bế cháu về, cháu còn ôm rịt lấy người ta."
Tô Mộ Tinh tràn đầy niềm vui, cô kéo cao chăn che nửa khuôn mặt, nhắm tịt mắt, cất giọng nói: "Bà ơi, bà cứ trêu cháu."
"Xấu hổ à?" Trương Bình cười haha, "Bà biết Tiểu Hứa đã lâu, là hàng xóm cũ nhà bà nội thằng bé, cũng coi như nhìn nó trưởng thành mà chưa bao giờ thấy dáng vẻ thằng bé như ngày hôm qua đấy."
Tô Mộ Tinh đột ngột vén chăn ra, lại từ trên giường ngồi dậy, lòng dạt dào mong chờ, hỏi: "Dáng vẻ gì ạ? Hôm qua bác sĩ Hứa đã làm gì với cháu chưa? Không phải chứ, sao cơ thể cháu chẳng có cảm giác gì nhỉ.
.
."
Cô ngập ngừng, tuy đã chắc nịch là thế nhưng vẫn nhấc chân lên: "Thật sự không có cảm giác gì mà!"
".
.
." Trương Bình tự giúp mình nhuận khí, nói: "Không phải lúc đó cháu đang ngủ sao? Sau đấy cứ liều sống liều chết ôm thằng bé không buông tay, nó đặt cháu xuống giường cháu vẫn không thả ra, hết cách nó chỉ đành bế cháu lên lần nữa, lặp đi lặp lại, dù sao cũng vẫn là lần đầu tiên bà thấy mặt Tiểu Hứa tối sầm thành như thế."
".
.
." Mặt tối sầm thành như thế?
Hai tay Tô Mộ Tinh túm lấy chiếc chăn đơn, nói lảm nhảm, không biết phải làm sao: ".
.
.đây hình như không phải việc gì tốt đẹp đâu?.
.
.
bà ơi, kì thực bà có thể không cần phải kích động đến thế.
.
."
Trương Bình nói giọng hiền hòa: "Đương nhiên là việc tốt, chứng tỏ Tiểu Mộ cháu đặc biệt.
.
.
đặc biệt.
.
." Người già cạn từ rồi.
Tô Mộ Tinh đổi tay kia chống má, tiếp lời: "Đặc biệt không đứng đắn.
.
.
phải không ạ?"
Khuôn mặt già nua của Trương Bình chợt run rẩy, nỗ lực khích lệ: "Vậy cũng là đặc biệt rồi."
Tô Mô Tinh nói đồng tình: "Cũng đúng, cháu tự hào vô vàn ấy."
".
.
."
"Cốc cốc cốc _ _" ba tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo một giọng nam: "Xin hỏi Tiểu Tinh Tinh nằm ở phòng này ạ?"
".
.
." Tô Mộ Tinh bỗng có một dự cảm không rõ ràng, cô lưỡng lự một hồi, trả lời: "Đúng vậy."
Sau khi nhận được lời khẳng định, hai người đàn ông trẻ tuổi từ cửa đi vào, một cao một thấp.
Tô Mộ Tinh ngồi thẳng người: "Các anh là?"
Nói chuyện trước là người cao hơn: "Tôi là trợ lí của Giang tổng."
".
.
.
Anh có việc gì không?"
Người cao hơn tiến lên, giơ chiếc giỏ đang xách trong tay: "Đây là vòng hoa Giang tổng bảo tôi gửi cho cô."
Khóe mắt Tô Mộ Tinh nảy một cái: "Hoa gì.
.
.? Vòng hoa?" Coi cô chết rồi chứ gì?
Người cao hơn vô cùng tự nhiên giơ tay phải tát nhẹ mình hai chiếc, chỉnh lại: "Lẵng hoa."
".
.
." Ánh mắt Tô Mộ Tinh chuyển sang người thấp hơn bên cạnh, hỏi: "Còn anh là trợ lí của Lăng Nhược Dư?"
Người thấp hơn lắc đầu, phủ nhận: "Tôi không phải."
Tô Mộ Tinh: "???"
Dáng vẻ người kia chững chạc đàng hoàng: "Tôi là lái xe của Lăng tổng."
".
.
." Tô Mộ Tinh rất mệt mỏi, "Anh có việc gì?"
Người thấp bước lên một bước, đưa chiếc hộp trong tay, nói: "Đây là quà Lăng tổng bảo tôi gửi cho cô."
Tô Mộ Tinh không dám nhận mất, cô thử hỏi dò: "Bên trong là cái gì?"
Người kia nghĩ ngợi, nói đúng sự thực: "Mũ."
Khóe miệng Tô Mộ Tinh co giật, "Màu xanh à?"
Người thấp kia trước là ngẩn ra, sau là nói lời khen ngợi theo cách vô cảm: "Cô thật thông minh."
Tô Mộ Tinh: ".
.
."
Hai người một trước một sau bước tới, đặt đồ trong tay lên kệ, lại một trước một sau lui về vị trí ban đầu, đứng dàn hàng cạnh đầu giường.
Tô Mộ Tinh hỏi: "Các anh còn chuyện gì không?"
Hai người gật đầu, tiếp theo một cao một thấp đối diện với nhau, hai người đồng thanh nói rành mạch:
"Vế trên: Ngưỡng mộ bạn, người anh hùng"
"Vế dưới: Ngã xuống cũng chẳng vỡ đầu"
"Bức hoành: Vỗ tay cho tình yêu"
(Hai người đó gửi hoành phi, câu đối để tặng Tô Mộ Tinh đó các bác, văn nhã đến thế là cùng haha)
Tô Mộ Tinh: ".
.
." Cmn chứ!
Trương Bình ở bên cạnh thực sự không nhịn nổi: "Hahahahahahahaha Tiểu Mộ này, bạn cháu đáng yêu thật."
Tô Mộ Tinh cười gượng gạo: "Ai bảo không phải đâu ạ, nhờ phúc của bác sĩ Hứa cả đấy."
Trương Bình: ".
.
."
Hai người hoàn thành nhiệm vụ đều thở phào, nhấc chân lặn mất tăm trước khi Tô Mộ Tinh chuẩn bị đánh người.
Lông ngực cô nghẹn một cục tức, tìm điện thoại gần đó.
[Tiểu Tinh Tinh: Hai anh bị điên à?]
[Tiểu Tinh Tinh: Ăn no rửng mỡ thì làm|tình đi! Tôi đắc tội gì các anh?? Mà các anh nguyền rủa tôi độc địa như thế?]
[Giang Lạc: Tô Tô làm sao vậy?]
[Lăng bảo bối: Xem ra không thích quà của chúng mình lắm]
[Lăng bảo bối: Ngoài dự liệu nhá]
[Giang Lạc: có người không thích hoa à? Không phải con gái đều thích hoa ư?]
[Giang Lạc: Tô Tô xem ra cô không được bình thường]
Tô Mộ Tinh: ".
.
."
[Lăng bảo bối: : có người không thích mũ à? Không phải con gái đều thích mũ ư?]
[Lăng bảo bối: Tiểu Tinh Tinh xem ra cô không được bình thường]
Tô Mộ Tinh: ".
.
."
[Tiểu Tinh Tinh: Tôi rời nhóm]
[Giang Lạc: Tô Tô, đừng đi! Tô Tô, đừng đi! Tô Tô, đừng đi!]
[Lăng bảo bối: Đừng mà, Tiểu Tinh Tinh]
[Lăng bảo bối: Bọn tôi