Trên mặt Hứa Thanh Nhiên mây đen dày đặc, nhưng mà, Tô Mộ Tinh chẳng hiền lành cho cam, vốn dĩ bình thường đã chẳng phải kiểu người biết an phận, sau khi uống nhiều như vậy càng trở nên nhiệt tình như lửa.
Một giây trước còn hôn trộm một cách bỉ ổi, lần này lại vặn vẹo người, sử dụng đồng thời cả tay và chân để điều chỉnh tư thế, chỉ mất mấy giây, Tô Mộ Tinh đã y như con gấu túi treo trên người Hứa Thanh Nhiên, hai chân quặp chặt lấy eo thon của người đàn ông, cánh tay ôm lấy cổ đối phương, nửa người dán chặt, vùi đầu vào cổ Hứa Thanh Nhiên dụi dụi loạn xị.
".
.
."Đôi mắt Hứa Thanh Nhiên sâu hun hút, đường cằm cứng đờ, đầu lông mày nhíu chặt, túm lấy cổ áo Tô Mộ Tinh kéo thẳng ra sau, nhưng còn chưa đợi đến lúc anh kéo được ra kẽ hở nào thì bản thân đã gặp họa trước.
Cẳng chân Tô Mộ Tinh đá nhẹ hai cái vào mông Hứa Thanh Nhiên, hạ lệnh: "Ngoan ngoãn tí đi, không cho phép động đậy."
".
.
." Hứa Thanh Nhiên sững sờ, tay đang kéo phía sau cổ áo cô gái rõ lâu sau vẫn không biết phải làm gì!
Ngược lại, Tô Mộ Tinh hơi mất kiên nhẫn, mí mắt cô nặng trĩu, tư thế không thoải mái, cái gì rắn chắc cứ cộm lên làm cô đau người, cô ngửa cổ ra sau, chủ động kéo giãn khoảng cách.
Hứa Thanh Nhiên như trút được gánh nặng.
Tình thế bỗng chốc thay đổi, trong khoảnh khắc, hai tay Tô Mộ Tinh nâng má Hứa Thanh Nhiên, đánh loạn lên mặt một cái, ngón tay út đâm thẳng vào lỗ mũi bên trái của người đàn ông.
Cô gân cổ nói: "Về nhà, em muốn về nhà!"
".
.
."
Mặt Hứa Thanh Nhiên lạnh tanh rút ngón tay Tô Mộ Tinh ra rồi hất bỏ.
Tô Mộ Tinh cong ngón tay chọc chọc vào lồng ngực anh, nói lời thô tục: "Cứng quá nhỉ, cmn anh có thể đi lấy ngực đập đá được đấy."
Cô ngừng một chút, không quên trợn mắt, "Ngực em cũng bị anh bóp xẹp lép rồi anh biết không?" Dứt lời, cô vừa xoa ngực vừa nói kháy.
Hứa Thanh Nhiên: ".
.
."
Động tác của Tô Mộ Tinh khựng lại, hơi híp mắt, ánh mắt quan sát khuôn mặt Hứa Thanh Nhiên, liền đó cười lạnh lùng nói: "Anh không tin chứ gì? Tự anh sờ thử xem nào." Nói rồi cô liền túm lấy tay Hứa Thanh Nhiên dúi luôn vào chỗ nào đó.
".
.
."
Hứa Thanh Nhiên chợt rút vội tay ra, cổ họng thắt lại, sắc mặt hoàn toàn không giữ nổi bình tĩnh, đi như bay xuống cầu thang, tiếp theo cánh tay dài vươn ra, dùng thêm mấy phần sức giằng tay
Tô Mộ Tinh, bịch một tiếng thả người xuống vỉa hè.
Thần trí Tô Mộ Tinh không tỉnh táo, sau khi thân thể mất đi chỗ dựa, cô ngồi trên đất chao đảo như con lật đật.
Gương mặt tuấn tú của Hứa Thanh Nhiên vẫn cứng đờ như cũ những vẫn xem như có lòng tốt đỡ Tô Mộ Tϊиɦ ɖϊƈh͙ sang một bên, sau đó thả tay, lùi sang cạnh đó lạnh nhạt đứng xem kịch.
Tô Mộ Tinh đac thành công dựa được vào thùng rác hình tròn, cuối cùng người cũng không lắc lư nữa, cô ấp úng hỏi: "Em đến nhà rồi à?"
Hứa Thanh Nhiên khàn giọng đáp lạnh lùng: "Đúng, cô đến nhà rồi."
Tô Mộ Tinh vội vã gật đầu, ôm lấy thùng rác cười ngốc nghếch.
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên bàng hoàng: ".
.
." Đây đâu phải là uống nhiều đâu, e là uống đến ngớ ngẩn luôn rồi.
Trên vỉa hè, người qua lại rất đông, thu hút những cái lườm nguýt của không ít người đi đường.
"Bà nhìn xem bà nhìn xem, đẹp trai thì được cái nước non gì, lòng dạ độc ác, tâm địa nham hiểm, sao lại có thể vứt bỏ vợ cạnh thùng rác thế kia chứ."
"Phải đấy, mặt người dạ thú mà.
.
.
Đây là chuyện gì không biết, ra ngoài tản bộ một vòng thế nào lại xem được một vở tuồng."
"Uổng phí cả cái mặt, đành buông xuôi phó mặc thôi."
Hứa Thanh Nhiên: ".
.
."
Bên cạnh có một dì đi qua thật lòng không nhìn nổi nữa, bà ấy chỉ vào đầu mình, nói với Hứa Thanh Nhiên: "Vợ cậu có phải chỗ này có vấn đề không? Đầu có vấn đề cũng đâu thể để người ta ở ngay cạnh thùng rác thế được, cái thùng này người khác còn phải đổ rác, cậu như vậy làm tôi cũng không dám vứt rác đấy."
Một ông chú cao to gần đó vừa cắn hạt dưa vừa tiếp lời: "Trong tay tôi một đống vỏ hạt dưa chưa có chỗ vứt đây, chàng trai, con người cậu làm việc thế này không ổn lắm đâu."
".
.
." Hứa Thanh Nhiên thật sự bị Tô Mộ Tinh làm náo loạn đến phát phiền, uống say rồi chơi đủ trò mờ ám mãi không hết, bản thân còn cứ y như bộ dạng một kẻ khùng điên.
Đột nhiên trong đám đông có người hét chói tai, "Chàng trai! Chàng trai! Vợ cậu lại phát điên rồi."
Tầm mắt Hứa Thanh Nhiên đột ngột hướng sang chỗ Tô Mộ Tinh, cô vươn dài cổ, thế nào mà lại nhét đầu vào trong thùng rác.
Hứa Thanh Nhiên nhanh tay lẹ mắt, nhanh như chớp vọt qua kéo Tô Mộ Tinh lại, dìu cô từ mặt đất đứng lên.
Tô Mộ Tinh nửa đẩy nửa kéo ngước mắt nhìn Hứa Thanh Nhiên, hỏi giọng ngờ vực: "Bác sĩ Hứa? Sao anh lại ở đây? Lạ thật, cửa nhà em sao mà biến thành bé thế.
.
."
Thái dương Hứa Thanh Nhiên lờ mờ nảy lên, vội vàng dìu Tô Mộ Tinh đi ra ngoài.
Tô Mộ Tinh không rõ lí do, liên tục nhìn ra sau, "Bác sĩ Hứa? Em muốn về nhà mà.
.
.
Anh định đưa em đi đâu.
.
.?"
Hai bên thái dương Hứa Thanh Nhiên cứ giật mãi không thôi, cơ bắp gồng lẻn, sắc mặt âm trầm, nói: ".
.
.
Cô chuyển nhà rồi."
"Vậy à.
.
." Tô Mộ Tinh bỗng nhiên tỉnh ngộ, thu tầm mắt, cuối cùng cũng cam lòng đi theo Hứa Thanh Nhiên.
Hứa Thanh Nhiên mở cửa ghế phụ, đỡ Tô Mộ Tinh vào trong, đợi cho cô ngồi tử tế liền khom lưng kéo dây an toàn sau ghế, thoạt đầu động tác của anh rất nhanh nhẹn nhưng tới khi dây an toàn vắt chéo qua ngực Tô Mộ Tinh, phác họa đường cong sắc nét, động tác trên tay anh khẽ dừng lại, khóe mắt nháy liên hồi.
Đầu Tô Mộ Tinh dựa vào cửa xe, mắt long lanh nhìn anh.
Hứa Thanh Nhiên dời tầm mắt mặc kệ cảm giác tuyệt diệu kia, đứng thẳng người đóng cửa.
Suốt đường đi cũng coi như yên tĩnh, Tô Mộ Tinh không làm loạn gì, ngoại trừ ánh mắt hơi nóng bỏng, cả quãng đường, đôi mắt luôn cong cong nhìn chăm chú Hứa Thanh Nhiên ở ghế lái thì hành động vẫn coi như có nề nếp.
Rất nhanh xe đã dừng trước cổng tiểu khu Thang Thần, Hứa Thanh Nhiên tháo dây an toàn, liếc mắt nói với người bên cạnh: "Cô ở tòa nào số nhà bao nhiêu? Tôi đưa cô lên."
Tô Mộ Tinh chớp chớp mắt, ánh mắt dán chặt lên người Hứa Thanh Nhiên dời đi, bay ra ngoài cửa xe, vài giây sau, cô lại nghiêng mặt nhìn sang Hứa Thanh Nhiên, "Không đúng đâu, bác sĩ Hứa."
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên nhìn cô chắm chằm, "Cái gì?"
Tô Mộ Tinh giương khóe môi, cười rất thuần phác, "Em đã chuyển nhà rồi."
Hứa Thanh Nhiên im lặng: ".
.
."
Tô Mộ Tinh nhoài người bên cửa xe, vẻ tươi cười càng thuần phác hơn, "Lúc nãy anh mới nói với em đấy thôi, thế nào anh lại vòng quay lại vậy."
".
.
."
Hứa Thanh Nhiên nghẹt thở, bình sinh đây là lần đầu tiên được lĩnh hội cái gì gọi là tự lấy đá đập chân mình.
Thế là vào phút cuối, Tô Mộ Tinh từ chối xuống xe, liều mạng kêu gào muốn đến nhà mới.
Hứa Thanh Nhiên đã bao lần muốn vứt luôn Tô Mộ Tinh xuống cho xong, gắng gượng nhẫn nhịn, giằng co mãi, đến cuối cùng,