Suốt cả quãng đường Tô Mộ Tinh đều mù mờ, không nghe thấy, không nhìn thấy, ngồi bất động trên ghế phụ.
Mãi đến khi xuống xe, cô đứng trước cửa đài truyền hình, xe cue Hứa Thanh Nhiên lần nữa hòa vào dòng phương tiện, cô vẫn còn ngây ngẩn không biết mình phải làm gì.
Trạng thái này vẫn tiếp diễn tận về sau lúc ra ngoài phỏng vấn, làm Đường Lâm gần như muốn sụp đổ.
Trước khi bắt đầu phỏng vấn buổi sáng:
"Đường Lâm, tôi là ai? Tôi đang ở đâu?"
"Tô Mộ Tinh.
.
.
ở công trường.
.
."
"Haha."
Lúc ăn trưa:
"Đường Lâm, tôi đang làm gì?"
"Ăn cơm chứ gì nữa."
"Hahaha."
Lúc bắt đầu phỏng vấn buổi chiều còn khoa trương hơn:
"Đường Lâm, cậu tát tôi hai cái đi."
".
.
."
"Xin cậu đấy."
".
.
.
"
Sẩm tối, một đoàn người quay về đài truyền hình, xe dừng ở bãi đỗ xe.
Đường Lâm xách giá ba chân xuống xe, không kìm được hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Thần trí Tô Mộ Tinh đã tỉnh táo không ít, tiêu hóa mất một ngày, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: ".
.
.
không sao, buổi sáng gặp ma thôi."
Đường Lâm sờ sờ mũi, cười khổ nói: ".
.
.
hôm nay, từ sáng đến tối, tôi toàn gặp thứ quái gở."
Tô Mộ Tinh nhướng mày nhìn cậu ta, "Trùng hợp thế à?"
".
.
." Đường Lâm lắc đầu thở dài, tự mình hiểu lấy trò đùa của mình , không dám mong mọi người đều hiểu, "Tôi lên trước, cậu tan làm về luôn à?"
Tô Mộ Tinh gật đầu, rồi đi theo hướng ngược lại, cô đi đến trước xe của mình, đúng lúc đang mở cửa xe, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh.
"Tiểu thư, phu nhân đợi cô trên xe."
Là Mạnh Bình.
Tô Mộ Tinh xoay người, giọng điệu không vui lắm, "Môi lần xuất hiện đều phải dọa người ta kiểu đấy hả?"
"Tiểu thư, không phải mỗi lần." Mạnh Bình ngẫm nghĩ một giâ "Hôm qua tôi vẫn chưa xuất hiện đã bị cô nhận ra rồi."
".
.
." Tô Mộ Tinh lười tranh luận với anh ta, tầm mắt vượt qua mấy chiếc xe, cuối cùng dừng ở chiếc Bently đen kéo dài, giọng lạnh lùng: "Làm phu nhân giàu sang của nhà người ta lâu rồi nhỉ, xe to thế cơ à?"
Biểu cảm Mạnh Bình rất khó xử: "Vấn đề này tôi không tiện trả lời."
"Không hỏi anh." Tô Mộ Tinh ngừng giây lát, đột nhiên đóng cửa xe, nói thẳng, "Trước đài truyền hình có một quán cà phê, bảo bà ta đến đó."
Mạnh chuyển lời: ".
.
."
Mười phút sau, trong quán cà phê.
Lục Y Vân ngồi đối diện với Tô Mộ Tinh, mỉm cười nói: "Lâu rồi không gặp, Tiểu Mộ."
Tô Mộ Tinh dựa vào lưng ghế, không chút vòng vo: "Lần trước đã gặp ở Diễm Hội, không tính là quá lâu."
Lục Y Vân vẫn xanh mặt, ngữ khí bất mãn: "Quả nhiên là cô, qua bao năm rồi, cô vẫn nghi ngờ tôi có liên quan đến cái chết của Tô An?"
Lưng Tô Mộ Tinh thẳng tắp, hai tay đan vào nhau để trên bàn: "Không phải nghi ngờ, là sự thực."
Trên mặt Lục Y Vân một lần nữa tích tụ vẻ tươi cười, "Nếu có liên quan đến tôi, cảnh sát chết hết rồi chắc?"
Ánh mắt mắt Tô Mộ Tinh nóng hừng hực nhìn chằm chằm người đối diện, mười năm trước, Lục Y Vân 26 tuổi, là người tình Diệp Lộ nuôi bên ngoài.
Lùi về trước đó tám năm nữa, Lục Y Vân 18 tuổi, là gia sư của cô, cũng từng là một người bạn của cô.
Năm ấy, cô với mẹ To đang trên đường đi du lịch thì bị bắt cóc, rõ ràng là hành trình được bảo mật hoàn toàn nhưng lại bị bọn cướp biết từng chân tơ kẽ tóc, thông tin để lộ từ đâu?
Tô Mộ Tinh thu tầm mắt, không lạnh không nóng nói: "Bà tìm tôi làm gì? Nếu vì chuyện bức ảnh thì bà yên tâm, chỉ cần bà không gây sự với Lâm Hiểu Mẫn nữa, tôi cũng sẽ không có hành động khác."
Lục Y Vân không biết nghĩ đến việc gì, cười nhẹ nói: "Tiểu Mộ, cô vẫn lương thiện giống trước đây, chuyện gì cũng thích lo, trước kia cô cũng làm vậy với tôi, là cô đưa tôi về nhà họ Diệp nhỉ.
.
."
Sắc mặt Tô Mộ Tinh cứng đờ trong chốc lát, ngón tay đặt ở mép bàn hơi run lên.
Lục Y Vân rút 100 đồng để lên bàn, "Nhớ thường xuyên về thăm nhà." Nói rồi bà ta đẩy ghế đứng lên rời đi.
Sau khi Lục Y Vân đi khỏi, Tô Mộ Tinh ngồi một lúc trong quán cà phê, lòng bức bối không chịu được.
Cô thu dọn đồ chuẩn bị đi, ra ngoài cửa hàng, tìm một góc ở gần đó dựa vào.
Bốn bề không người, Tô Mộ Tinh châm cho mình một điếu thuốc.
Cô ra sức hút mấy hơi, nhả ra vài vòng khói thuốc.
Nhiều năm như thế, cảnh sát đã điều tra, tự cô cũng điều tra.
Lục Y Vân trong sạch, điều duy nhất làm chỉ là tiết lộ hành trình lúc đó của cô và mẹ Tô, những cái khác.
.
.không tra ra được.
Thế nên cô hết cách.
Tàn thuốc đọng lại một khúc, ngón trỏ Tô Mộ Tinh gõ một cái, rơi lả tả cả mảnh lớn.
Suy nghĩ theo gió bay bị tiếng chuông kéo về, điện thoại vang lên, là của số lạ, Tô Mộ Tinh do dự một hồi, nhận máy, "Xin chào, đây là Tô Mộ Tinh."
Đầu kia điện thoại im lạng vài giây, tiếp đó tiếng người đàn ông trong trẻo truyền đến: "Là anh, em tan làm chưa?"
Tô Mộ Tinh giật mình, đầu thuốc bỏng ngón tay, cô hít một hơi khí lạnh.
Đối phương như thể phát giác có gì không đúng, "Sao thế?"
"Không sao, không sao..." Tô Mộ Tinh di đầu thuốc xuống đất dập lửa, cô vội nói: "Đúng lúc tan làm."
Có vẻ Hứa Thanh Nhiên cũng đang cười, "Được, anh cũng vừa tới, xuống đi."
Tô Mộ Tinh nhất thời không nói nên lời, thật không dễ dàng gì mới sắp xếp được từ ngữ thì đầu kia đã vang lên một tràng tiếng "tút tút", điện thoại bị ngắt rồi.
".
.
."
Tô Mộ Tinh vứt đầu thuốc vào thùng rác ngay cạnh, cầm điện thoại vào Wechat lập nhóm.
[Tiểu Tinh Tinh: Các anh có thấy hôm nay bác sĩ Hứa có gì đó không đúng không?]
[Tiểu Tinh Tinh: Mộ người có khả năng bị thứ gì ám không?]
[Giang Lạc: Sao cô lại lập nhóm? Thế nào? Nhất Đao xảy ra chuyện gì?]
[Lăng bảo bối: Tiểu Tinh Tinh, có thích bất ngờ lúc sáng sớm không?]
[Lăng bảo bối: Ăn được thịt chưa?]
[Tiểu Tinh Tinh: Thật không dám