Màu hồng hay là màu xanh lam? Hoặc là bộ mới mua màu trắng gạo kia?
Tô Mộ Tinh đứng trước tủ quần áo do dự không chọn được.
An Thành là thành phố phía nam, mùa đông tuy rằng lạnh, nhưng rất ít khi có tuyết rơi, tối hôm thế mà ngoài ý muốn rơi một trận tuyết lớn, bên ngoài cửa sổ mênh mông một mảng trắng xóa, cảnh tuyết ngoài trời đặc biệt tinh khiết và đẹp đẽ vô cùng.
Trên cây dương cao lớn phủ tầng tầng lớp lớp tuyết trắng, cơn gió lạnh du đãng, trạc cây ung dung lay động, tuyết bay lả tả vùi sâu xuống bùn.
Cửa sắt biệt thự kéo ra, có tiếng ô tô đang đi vào sân.
Tô Mộ Tinh thay chiếc váy len dài màu hồng, kéo lê đôi dép thỏ bông lớn đang đi trên chân, động tác lưu loát đổi thành đôi giày cao gót đen.
Cô vội vàng hấp tấp xuống lầu, một lòng mong chờ hét to: "Mẹ, là mẹ sao?"
Bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên, Tô Mộ Tinh ngơ ngác, tiếng chuông này là sao? Chân cô đạp hụt cả người không khống chế được ngã lăn xuống dưới.
Tô Mộ Tinh giãy dụa một tay bắt lấy tay vịn cầu thang gỗ bên cạnh, nghẹn ngào kêu to: "Cứu mạng với!"
"Tiểu Mộ, em tỉnh lại đi." Lâm Thâm vỗ nhẹ Tô Mộ Tinh ngủ quên trên bàn.
Tô Mộ Tinh từ trong mộng tỉnh lại, cô nhìn khung cảnh bốn phía xung quanh một vòng, "Vì sao anh lại dẫn em đến nơi này!"
"Tiểu Mộ, hôm nay là ngày hẹn gặp bác sĩ Trương." Lâm Thâm đẩy cốc sữa bò nóng trong tay vào tay Tô Mộ Tinh, "Uống sữa bò trước đi, làm ấm bụng."
"Em không muốn gặp bác sĩ Trương! Em không muốn gặp!"
"Anh Lâm Thâm, em không có bệnh!" Tô Mộ Tinh nắm lấy cánh tay Lâm Thâm đứng dậy, "Anh tin em đi! Em không có bệnh, anh phải tin em!"
"Tiểu Mộ, đừng sợ, bác sĩ Trương là bạn của chúng ta, chúng ta chỉ là cùng bạn bè tâm sự mà thôi." Lâm Thâm một tay nhè nhẹ vỗ lưng cô gái, giọng điệu mềm mỏng.
"Anh không tin em." Tô Mộ Tinh hất tay Lâm Thâm ra, suy sụp ngồi trên ghế, ôm đầu khóc lên.
"Tiểu Mộ." Lâm Thâm nhẹ nhàng gọi tên cô, hay tay đặt trên vai cô, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
"Anh cút đi!" Tô Mộ Tinh đẩy Lâm Thâm ra, cầm đồ trên bàn ném lung tung.
Sữa nóng vốn đặt trên bàn bị ném vào bức tường đối diện, cốc thủy tinh vỡ vụn, chất lỏng màu trắng chảy từ trên tường xuống kéo thành mấy cột nước dài, rất nhanh sau đó tích tụ thành một vết sữa bẩn trên sàn nhà gạch men màu xám.
"A —-!" Tô Mộ Tinh lớn liếng hét, "Máu! Chết người rồi!"
"Chết người rồi! Cứu mạngvới!---"
Tô Mộ Tinh ôm đầu chạy ra cửa, Lâm Thâm nhanh tay lẹ mắt giữ cánh tay cô, đem người gắt gao ôm vào lòng.
"Tiểu Mộ! Tiểu Mộ, em nghe anh nói! Đó là sữa bò không phải máu, em nhìn nhầm rồi."
Tô Mộ Tinh dùng cả tay lẫn chân tránh đi trói buộc của Lâm Thâm, hốc mắt đỏ cả, trên mặt đều là nước mắt, trên tay không biết từ lúc nào có thêm một con dao gọt hoa quả.
Khuôn mặt cô mơ hồ đẫm lệ, chợt nở nụ cười lạnh, lưỡi dao thẳng tắp đâm về phía Lâm Thâm.
"A—-!" Tô Mộ Tinh đột nhiên giật mình tỉnh dậy, trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, sợi tóc bị mồ hôilạnh bện dính chặt trên mặt, ngực phập phồng kịch liệt.
Trong phòng rất tối, ngoài cửa sổ vẫn đang nổi gió, mưa nhỏ lất phất bay, tí ta tí tách rơi vào khung cửa sổ thủy tinh.
Hô hấp cô dần dần bình ổn lại, Tô Mộ Tinh chống nửa người ngồi dậy, lau giọt nước vương nơi khóe mắt.
Cô nghiêng người mở đèn ngủ ở tủ đầu giường, thuận tay lần mò điện thoại bên cạnh, ngón tay lướt như bay gõ mấy chữ: "Nửa tháng rồi."
Hai giờ sáng, nhưng đối phương lại trả lời cực nhanh, "Ngực còn đau không?
"Có chút khó chịu."
Từ ngày trở về từ Diễm Hội, suốt nửa tháng nay cô đã liên tục không được nghỉ ngơi tử tế, cơn ác mộng cứ lặp đi lặp lại khiến mỗi lần tỉnh dậy đều khó chịu tức ngực.
"Ngày mai cậu vẫn nên đến bệnh viện một chuyến đi."
"Ừ." Tô Mộ Tinh nhắn lại một chữ trước rồi lại gõ thêm một dòng, "Vừa vận động với Chương tiên sinh xong rồi à?"
"Ách...!vẫn đang vận động."
Tô Mộ Tinh trợn trừng mắt, "?"
"...!Tớ đang nằm sấp đây, tranh thủ một chút."
Tô Mộ Tinh đen mặt, nhất thời nghẹn lời.
Đối phương lại gửi tin nhắn đến, là một tin nhắn thoại.
Cô có dự cảm không lành, do dự một lát, run tay ấn mở.
"Tớ nói cậu đấy, bệnh này của cậu thật sự nên đến bệnh viện của bọn tớ...!A — a a"
Tô Mộ Tinh vèo một cái vứt luôn điện thoại, chợt ngồi ngay ngắn trên giường, chửi thề với không khí.
Cô nuốt nuốt nước bọt, đừng nói là đi ngủ, bây giờ cô lúc nàocũng có đủ sức lực xuống giường đi đến quảng trường nhảy múa.
Tô Mộ Tinh mắng đối phương một lượt từ đầu đến chân, vén chăn xuống giường, tiện tay rút áo khoác mặc lên người đi đến thư phòng.
Cô dứt khoát tăng ca.
Gần đây đài truyền hình rất nhiều việc, hai ngày trước cô vừa vặn tiếp nhận một tin tức khó nhằn, đương sự là một sinh viên của đại học C nhưng bất đắc dĩ phải làm người mang thai hộ.
Rõ ràng đã mang thai được bốn tháng, cũng không biết giữa chừng đã xảy ra chuyện gì, bên phía chủ thuê lại đơn phương cắt đứt quan hệ hợp tác, quả quyết không cần đứa bé trong bụng người mang thai hộ.
Mang thai hộ vốn là những vụ mua bán phi pháp không rõ ràng, cô gái đi đến bước đường cùng, mang bụng lớn muốn mượn truyền thông để lên tiếng.
—-
Hơn chín giờ, trong bệnh viện sớm đã kín hết chỗ.
Trong sảnh phòng khám ngoại trú, Tô Mộ Tinh vừa vào liền nhìn thấy Hà Gia Mộc ngồi vắt chéo chân trên ghế chờ, đang cúi đầu cầm điện thoại di động, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười hèn hạ.
Cảnh tượng này dùng móng tay nghĩ thì cũng biết, nhất định là cô ấy đang cùng người đàn ông nhà mình nói những chuyện bỉ ổi.
Không phải trong chốc lát mà có thể ngừng lại được.
Cô bước tới gần, đứng cách Hà Gia Mộc khoảng hai bước, cúi đầu liếc cô nàng: "Nơi công cộng, có thể đừng cợt nhả như vậy không?"
Hà Gia Mộc ngay cả mí mắt cũng không ngước lên, ngón tay lách ca lách cách nhấn vào màn hình, ném lại hai chữ: "Không thể."
"..."
Mười lăm phút đồng hồ trôi qua.
Tô Mộ Tinh chuẩn bị động thủ.
Hà Gia Mộng giống như cảm ứng được vậy, nhét điện thoại vào trong túi, cười híp mí từ trên ghế đứng dậy, cả khuôn mặt là cảnh xuân tươi đẹp, "Bảo bối nhỏ của tớ đến rồi à."
"..." Khóe miệng Tô Mộ Tinh co rút, hơi muốn mắng người.
"Hóa đơn thanh toán gì gì đó tớ đều làm xong hết rồi, đợi lát nữa cậu hãy lên tầng bảy chụp điện tâm đồ và chụp X-quang ngực trước, sau