"Anh Thanh nhiên, là em đây." Âm thanh nho nhỏ lặp lại lượt nữa.
Tô Mộ Tinh đã nghe ra, cô ấy giơ tay lau sạch nước miếng ở khóe miệng, "Hạ Hạ?"
Hứa Thanh Nhiên giúp Tô Mộ Tinh sửa sang lại cổ áo, gật gật đầu với cô ấy, nghiêng người, kéo mở cửa, nói giọng ấm áp: "Sao lại chạy ra ngoài rồi?"
Hạ Hạ thò đầu vào, nhìn thấy Hứa Thanh Nhiên đầu tiên là khẽ gọi, "Anh Thanh Nhiên." Mắt nhỏ vừa chuyển, nhìn đến Tô Mộ Tinh bên cạnh, gấp không chờ nổi cả người đều dịch vào, "Chị Tiểu Tô, em nhớ chị lắm."
Tô Mộ Tinh nửa ngồi xổm xuống đối diện với thằng bé, duỗi tay sờ đầu nó, "Đã muộn thế này còn chưa nghỉ à?"
Hạ Hạ kéo tay Tô Mộ Tinh, giải thích: "Là thế này, sáng mai em đã có thể xuất viện, rồi thì vừa vặn hôm nay bố em đến đây, em dẫn bố qua cảm ơn anh Thanh Nhiên."
Tô Mộ Tinh vỗ nhẹ mu bàn tay thằng bé vài cái, tầm mắt liếc ra phía sau, "Hạ Hạ bố em đâu?"
Hứa Thanh Nhiên cũng đảo tầm mắt, mở cánh cửa hết tầm, ép đến góc tường.
Hạ Hạ xoay người, chẳng nhìn thấy ai, nó buông Tô Mộ Tinh chạy ra cửa, "Bố ơi, sao bố không vào ạ?" Nó đi qua đó, dắt người đàn ông đang lui vào góc tường bên cạnh, một lần nữa tiến vào tầm mắt, "Bố, đây là anh Thanh Nhiên, đây là chị Tiểu Tô."
Người đàn ông được con trai dắt vào, đứng chôn chân ở giữa cửa, đối diện với hai người trong văn phòng.
Tô Mộ Tinh đứng thẳng người, ánh mắt ngước lên, ánh đèn thẳng mặt chiếu qua, đường nét trên trán và đuôi mắt người đàn ông cực kì rõ nét, khí chất thành thục, ổn trọng, tuổi hơn 40.
Người đàn ông lễ độ mỉm cười, nếp nhăn khóe mắt tràn ra, "Bác sĩ Hứa chào cậu, thật sự ngại quá bây giờ mới đến, quãng thời gian này cảm ơn cậu đã chăm sóc Hạ Hạ."
Hứa Thanh Nhiên hơi gật đầu, cười nhẹ đáp: "Việc nên làm, là trách nhiệm của tôi, anh không cần khách sáo."
Người đàn ông vỗ vỗ bả vai con trai, "Nếu không phải bác sĩ Hứa phỏng chừng Hạ Hạ không chịu nổi đến khi tới bệnh viện, cậu là ân nhân của chúng tôi."
"Anh Thanh nhiên, bố em nói đúng đấy." Hạ Hạ đứng bên cạnh phụ họa, nói được một nửa lại nghĩ tới cái gì, chuyển đề tài nhanh như bay, "Chị Tiểu Tô, đã muộn thế này sao chị vẫn ở đây?"
Tô Mộ Tinh cúi đầu nhìn thằng bé, nói giọng dịu dàng: "Chị cũng tới thăm anh Thanh Nhiên chứ sao."
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên chợt động, vẫn là lần đầu tiên anh ấy nghe Tô Mộ Tinh gọi mình như vậy.
Anh Thanh nhiên?
Anh ấy không nhịn được nhướn nhướn mày.
Hạ Hạ "ồ" một tiếng, tay phải nâng cằm ngẫm nghĩ, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, "A! Em biết rồi! Có phải hai anh chị đang yêu nhau không."
"......"
"......"
Bé tí mà ranh.
Tô Mộ Tinh cười nhẹ, hơi hơi khom lưng, "Bạn nhỏ không thể ngủ muộn quá, mau quay về thôi."
Người đàn ông đứng cạnh tiếp lời, "Hạ Hạ chúng ta về thôi, anh bác sĩ bận lắm."
Nói xong, ánh mắt anh ta hướng đến khuôn mặt Tô Mộ Tinh, đúng lúc Tô Mộ Tinh ngước mắt chạm tầm mắt anh ta, cô ấy cười lễ phép, người đàn ông dời ánh mắt, nhìn đi chỗ khác, nụ cười của Tô Mộ Tinh hơi ngưng đọng.
Hai người đóng cửa rời đi.
Hứa Thanh Nhiên lùi về phía sau một bước, hơi dựa vào bàn làm việc, ánh mắt dừng trên người Tô Mộ Tinh.
Tô Mộ Tinh đứng nguyên tại chỗ, xoay người nhìn về phía Hứa Thanh Nhiên, "Bác sĩ Hứa, bố Hạ Hạ làm nghề gì?"
Hai tay Hứa Thanh Nhiên chống ở mép bàn, chợt nhếch khóe miệng, "Gọi anh Thanh Nhiên thì anh sẽ nói cho em biết."
Khóe miệng Tô Mộ Tinh tươi cười hoàn toàn đông cứng, "......"
Hứa Thanh Nhiên nhướn một bên lông mày, "Nếu không thì không nói."
"......"
Tô Mộ Tinh chịu thua, cười ngọt ngào với Hứa Thanh Nhiên, "Anh Thanh Nhiên?"
Lông mày Hứa Thanh Nhiên càng nhếch cao hơn, đáy mắt cuồn cuộn nét cười, anh dang hai tay hướng về phía Tô Mộ Tinh, "Lại đây."
Tô Mộ Tinh bước qua, hai tay Hứa Thanh Nhiên đặt bên hông cô gái, khe khẽ nói: "Anh cũng không biết, hôm nay là lần đầu tiên gặp, sao thế?"
Tô Mộ Tinh lắc đầu, "Không có gì, em chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Hứa Thanh Nhiên kéo người vào trong lòng một chút, rũ hàng mi mắt, "Hạ Hạ có thể xuất viện cũng có công lao của em."
Tô Mộ Tinh ngước mắt, không rõ nguyên do.
Khóe miệng Hứa Thanh Nhiên cong cong, "Sự cố trước đây ở đường Trung Sơn, không phải em đã xông vào hỗ trợ à?"
Tô Mộ Tinh kinh ngạc đến mức há to miệng, "Thằng bé bị thương kia?" Sự cố đường Trung Sơn, lúc ấy cô ấy đang nghỉ giữa cuộc phỏng vấn, nghe được bên trong dây cảnh báo có người gọi giúp đỡ, cô ấy gần như không hề nghĩ ngợi đã xông vào.
Hứa Thanh Nhiên gật đầu, khẽ nói: "Ừ."
Tô Mộ Tinh nhoẻn miệng cười, nói có phần kích động: "Thật tốt." Trước nay cô ấy chưa từng nghĩ sự kích động trong chớp mắt của mình sẽ có tác dụng lớn đến vậy.
Hứa Thanh Nhiên cúi đầu nhìn cô ấy, khóe mắt điểm xuyết nét dịu dàng.
Tô Mộ Tinh đột nhiên nhớ tới cái gì, giơ cánh tay câu lấy cổ Hứa Thanh Nhiên, "Bác sĩ Hứa, lúc ấy tình huống nguy hiểm thế, nếu xảy ra chuyện...!Có khi nào anh sẽ bị gặp rắc rối không?" Bất giác cô ấy nhớ tới tình cảnh ngay lúc đó, toàn bộ nhân viên y tế trên xe cứu thương ra sức ngăn cản, sợ có sự cố.
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên nặng nề, trái lại không hề giấu giếm cô ấy, "Ừ, kiện tụng là ăn chắc, nói không chừng..." Anh ấy không nói tiếp.
Tình trạng Hạ Hạ rất phức tạp, nếu không thực hiện biện pháp cấp cứu, không chống đỡ nổi để đến bệnh viện, nhưng ngộ nhỡ giữa đường xảy ra chuyện, vậy thì anh ấy sẽ bị cắn chặt không buông.
Tô Mộ Tinh nhón chân, cánh tay ngoắc chặt cổ Hứa Thanh Nhiên, có chút sợ hãi hít sâu một hơi.
Hứa Thanh Nhiên thuận theo lực của cô ấy cúi đầu, tì lên trán cô gái, nói trấn an: "Em phải tin anh."
Tô Mộ Tinh nhìn chằm chằm Hứa Thanh Nhiên không nháy mắt, hôi lâu, cô ấy gật gật đầu.
Hứa Thanh Nhiên thu cánh tay, khóe mắt liếc mặt đồng hồ đeo tay, "Thời gian không còn sớm, em về nghỉ sớm một tí đi." Anh ấy ngừng lại, ngữ khí mang theo ý xin lỗi, "Anh không đi được, chẳng có cách nào tiễn em."
Tô Mộ Tinh sáp lại gần hôn vài cái bên môi người đàn ông, sau đó buông cánh tay, lùi về sau một bước, "Không sao, em lái xe mà."
Hứa Thanh Nhiên nghiêng người đi đến giá áo bên cạnh, lấy áo khoác trắng bên trên khoác lên người, anh ấy vòng trở lại đi đến trước mặt Tô Mộ Tinh, "Anh đi ra cùng em."
Ngón tay Tô Mộ Tinh chọc chọc cánh tay Hứa Thanh Nhiên, cười có vẻ đắc ý: "Có phải anh không nỡ không?"
Hứa Thanh Nhiên mím môi không nói, giữ bả vai Tô Mộ Tinh, đẩy cô ấy đi ra ngoài.
Tới hành lang, Hứa Thanh Nhiên buông cô ấy ra, đi ở cạnh rất nghiêm chỉnh.
Ngang qua quầy y tá, mấy cô y tá trẻ thoạt đầu đang ngồi buôn chuyện, nhìn thấy Hứa Thanh Nhiên đi tới, tầm mắt nhất tề quét qua, mi mắt cong cong cười với Hứa Thanh Nhiên, giây tiếp theo, chỉnh tề nhất loạt dán mắt vào Tô Mộ Tinh, ánh mắt không mấy thân thiện.
Tô Mộ Tinh: "......"
Sao y tá trẻ bây giờ đều xinh xắn thế.
Hứa Thanh Nhiên đưa Tô Mộ Tinh đến cửa thang máy, Tô Mộ Tinh nghiêng mắt liếc Hứa Thanh Nhiên, mở lời mang tính thăm dò: "Y tá trẻ đáng yêu thật nhở, tuổi tác trẻ trung tươi cười ngọt ngào."
Hứa Thanh Nhiên biết chủ đề toi mạng sắp tới, anh ấy nhìn thoáng qua Tô Mộ Tinh, hờ hững "Ừ" một tiếng, không dám nhiều lời.
Tô Mộ Tinh bước lên phía trước một bước, xoay người đứng đối diện Hứa Thanh Nhiên, giọng hơi bất mãn: "Em già hơn mấy cô kia, đàn ông bọn anh đều thích gái trẻ."
Khóe mắt Hứa Thanh Nhiên co giật, "......"
Cửa thang máy mở ra, bên trong không có ai.
Hứa Thanh Nhiên nhanh chóng chuyển chủ đề, cánh tay đặt lên vai Tô Mộ Tinh, đỡ cô ấy đi vào trong.
Tô Mộ Tinh nhìn thang máy trước mặt sắp đóng, giơ tay đẩy Hứa Thanh Nhiên, "Anh không đi xuống mà?"
Hứa Thanh Nhiên buông cô ấy ra, duỗi tay ấn số tầng, "Đưa em xuống."
Tô Mộ Tinh đắc ý kinh khủng, đầu ghé lại gần, hai tay nâng mặt anh ấy.
Hứa Thanh Nhiên ngăn cô ấy lại, giọng mang theo chút cảnh cáo, "Có camera, em đừng xằng bậy."
Tô Mộ Tinh thì chẳng thèm quan tâm đâu, đầu cô ấy hơi ngiêng nghiêng, vùi mặt vào hõm cổ người đàn ông, môi dán lên, mút thật mạnh một cái, hàm răng cắn nhẹ, thân hình Hứa Thanh Nhiên cứng lại, mắt dài khẽ nheo vào.
Rất nhanh, cô ấy rụt đầu về, quan sát tỉ mỉ vết đỏ lưu lại giữa cổ Hứa Thanh Nhiên, khóe miệng chợt cong, đáy mắt ngập ý cười.
Đóng một dấu, người này đã có chủ.
Của ta.
Bụng ngón tay Hứa Thanh Nhiên lau vết răng nhỏ bị cắn nhô lên, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cô ấy.
Thang máy "Đinh" một cái, lại lần nữa mở ra.
Tô Mộ Tinh chuồn cực nhanh, vẫy vẫy tay với anh ấy, "Bác sĩ Hứa, mai gặp nhé."
Hứa Thanh Nhiên nhìn theo cô ấy mãi, trong mắt mang vẻ vui tươi, dặn dò: "Về nhà nhớ gửi tin nhắn cho anh, đừng quên đấy."
Tô Mộ Tinh ngoan ngoãn gật đầu.
***
Từ bệnh viện đi ra, Tô Mộ Tinh lái xe về nhà, nửa đường nhận được điện thoại của Tống Duy.
Tô Mộ Tinh dừng xe bên đường, với lấy di động nghe máy, "Sao rồi?"
Tống Duy đi thẳng vào vấn đề, nói luôn: "Chuyện kia tra được rồi, nhà đầu tư lớn nhất của dự án núi Linh không phải chính phủ, Diệp Lộ của tập đoàn BT là bên đầu tư lớn nhất, gần như đã chiếm hai phần ba."
Núi Linh, nằm ở ngoại ô thành phố.
Trong vài năm, từ mấy ngọn núi hoang được khai phá thành khu thắng cảnh cấp quốc gia.
Thi thể Tô An được phát hiện ở chính một hang động trong đó.
Tô Mộ Tinh sửng sốt, ngón tay nắm vô lăng bóp chặt, "Vì sao Diệp Lộ muốn đầu tư dự án khu du lịch như vậy? Đốt