Hiện ra trước mắt cô và Hạ Hướng là một người đàn ông mặc đồ đen, không cần nói cũng biết đây là Hữu hộ pháp Y Hàn, còn vật đỏ đỏ vàng vàng kia tất nhiên là lá phong.
Y Hàn vận dụng linh lực tạo ra một màng bảo vệ chắn hết Mạn Châu Sa ở ngoài, tự bảo vệ mình và Hạ Hướng.
"Hạ Hướng, bao năm không gặp ông vẫn cố chấp như vậy. Tiểu thư đã muốn tha cho ông sao còn cố đánh?"
Hạ Hướng đơ ra như tượng đá, một lúc lâu vẫn không có trả lời.
Lưu Ly thấy Y Hàn đến đã sớm thu lại chú thuật, chỉ thắc mắt một điều tại sao Y Hàn lại bảo vệ chủ tịch?
Ở ngoài khu vườn tam vương tử làm cách nào cũng không đi vào được, cuồng phong đã dịu đi đôi chút nhưng sắc trời vẫn mịt mù như cũ. Trên trời còn xuất hiện rất nhiều lá nguyệt quế và Mạn Châu Sa lả tả rơi xuống, hai sắc màu xanh đỏ này hòa vào nhau không có lấy một chút hòa hợp mà càng làm ba người họ liên tưởng đến việc ma cây giết người.
Trong lòng lo lắng không yên, Lưu Ly vẫn còn ở trong đó không biết là sống hay chết?
"Chấn Nam, bình tĩnh lại."
Âu Thần và Vương Khải Minh ra sức kéo Hạ Chấn Nam lại, mặc cho bị đẩy ngã không biết bao nhiêu lần Hạ Chấn Nam vẫn sống chết lao vào trong, chung thủy vẫn là bị một sức mạnh vô hình nào đó đẩy ra.
"Bình tĩnh? Nếu người ở trong đó là người hai cậu yêu thì hai cậu có bình tĩnh được không?"
Cả hai đều im lặng.
Âu Thần tuy không nói được gì nhưng tức giận không có cách nào dịu xuống được. Nắm lấy cổ áo Hạ Chấn Nam muốn đánh người.
Vương Khải Minh thấy thế liền chạy đến ngăn cản.
"Âu Thần, không được."
Âu Thần không đánh cũng không buông tay, nắm lấy cổ áo của Hạ Chấn Nam mà hét vào mặt.
"Cậu nghĩ ở đây chỉ có mình cậu lo cho Lưu Ly? Chỉ có mình cậu yêu cô ấy? Hạ Chấn Nam, mắt cậu ở để ở đâu hả?"
Hắn làm sao có thể không biết tình cảm mà Âu Thần dành cho Lưu Ly, chẳng qua hắn xem như không thấy. Ba người họ không chỉ là bạn bè mà còn là anh em, không thể chỉ vì một người con gái mà mất đi tình huynh đệ gắn bó bao nhiêu năm.
Thấy Hạ Chấn Nam đã không còn ý muốn xông vào trong Âu Thần mới buông tay, giọng nói cũng dịu đi đôi chút.
"Không vào được thì chúng ta đợi, tớ không tin chúng ta bị chặn ở đây cả đời."
Lúc này, ngoài đợi thì họ còn có thể làm gì đây?
Bên trong khu vườn tĩnh mịch cây cối xơ xác tiêu điều, hoàn toàn không hề biết ở ngoài kia đang xảy ra chuyện gì.
Lưu Ly bước chân nhẹ nhàng, từ trên mặt nước đặt chân lên thảm cỏ ven bờ hồ. Nhân lúc hạt giống còn cho cô mượn sức mạnh mà giải quyết chiến trường lúc nãy.
Cánh tay khẽ nâng, một luồng ánh sáng đỏ thoát ra từ đầu năm ngón tay bay lướt qua mọi vật, lập tức khung cảnh khôi phục như cũ, ánh mặt trời nhảy nhót trên từng tán cây, sắc trời tươi sáng như cảnh xuân tháng ba đầy sức sống.
Luồng sáng đỏ bay ra ngoài phá tan màng chắn vô hình, lưu lại một lúc lâu trên người Hạ Chấn Nam mới quay trở về nhập vào mi tâm của Lưu Ly. Hạt giống không còn gì để làm liền thu lại sức mạnh của mình.
Ba người ở ngoài đuổi theo luồng ánh sáng chạy vào, được một lúc thì không thấy luồng ánh sáng đâu. Trong lòng có nghi hoặc nhưng nhớ tới Lưu Ly liền chạy đi tìm.
Y Hàn khẽ cúi người chào Lưu Ly. Theo đà này không lâu nữa tiểu thư có thể tự bảo vệ mình mà không cần phiền tới người khác.
"Tiểu thư."
"Y Hàn, sao anh lại ở đây?"
"Chủ nhân bảo tôi nói với tiểu thư là người về Hoa tộc một thời gian, trong thời gian chủ nhân không có ở bên cạnh tiểu thư phải chú ý cẩn thận."
Thảo nào cô dùng Linh Tê chú gọi mãi mà hắn không trả lời. Về Hoa tộc cũng tốt, ít ra cô còn có được vài ngày tự do.
Y Hàn vỗ vai bằng hữu lâu năm không gặp tiện thể đập vỡ đá trên người Hạ Hướng.
"Nếu biết