Trước khi mở của rời khỏi phòng, Y Hàn không quên liếc nhìn về phía phòng tắm, ánh mắt ẩn chứa ý cười khó phát hiện. Có lẽ ngay từ đầu tiểu thư đã là định mệnh của chủ nhân, tuy bây giờ giữa hai người không có gì, nhưng hắn mong một ngày nào đó, tiểu thư có thể mang đến sự sống cho trái tim lạnh giá của người, đưa người ra khỏi cô độc.
Tám trăm năm là đủ rồi!
Người vừa rời khỏi, Lưu Ly không chờ được nữa mở cửa phòng tắm chạy như bay ra ngoài. Trên gương mặt thoáng qua bối rối, Y Hàn không phải là người nhiều lời, nhưng chuyện cô ngủ lại trong phòng Hoa Huyết sẽ rất nhanh được nhiều người biết đến.
Thật oan ức, tối hôm qua có xảy ra chuyện gì đâu. Thanh danh cả đời cô coi như hết.
Lưu Ly gắt gao nhìn vào cánh cửa phòng ngủ được chạm trổ tỉ mỉ, như hận không thể ngay lập tức băm nó ra làm trăm mảnh. Hai cánh môi mọng đỏ bị cắn đến hằn cả dấu răng mơ hồ, đôi tay bé nhỏ không an phận dày vò gấu áo.
Có thể thấy được tâm trạng Lưu Ly lúc này xấu đến cỡ nào.
Hoa Huyết không khỏi cong môi cười, cầm lấy khăn bông lên chuẩn bị lau tóc, trong đầu lại xẹt qua suy nghĩ trước nay chưa từng có.
“Lưu Ly!”
Nghe thấy tiếng gọi, Lưu Ly quay đầu lại, mọi bực tức lúc trước biến mất không thấy tăm hơi, trên gương mặt vẫn là nụ cười như thường ngày.
Hoa Huyết nhìn đến tránh không khỏi kinh ngạc, rõ ràng hắn vừa thấy cô mặt mày đen như đít nồi, chưa đầy hai giây đã lại bình thường như cũ, hơn nữa còn giả vờ tươi cười với hắn.
Không nghĩ đến Lưu Ly cũng là một cao thủ thay đổi sắc mặt.
“Có chuyện gì sao?”
“Lau tóc cho tôi.”
Hả?
Hai mắt Lưu Ly trợn tròn, trong chốc lát không thể nào tiêu hoá được lời nói của Hoa Huyết.
Hít vào một hơi bình ổn lại tâm trí đang quay vòng vòng của mình, Lưu Ly đứng im tại chỗ, không biết phải nói gì. Ánh mắt vô tình nhìn đến cơ ngực nửa ẩn nửa hiện của Hoa Huyết.
Cô chưa bao giờ là một sắc nữ, nhưng đứng trước mỹ nam như hắn lại không thể không háo sắc.
“Đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai.”
Giọng nói âm trầm đầy từ tính của Hoa Huyết lần nữa phá tan suy nghĩ của Lưu Ly.
Trước nay hắn chưa từng dùng giọng nói ra lệnh này đối với Lưu Ly, hắn tuy muốn để cô trở thành thiếu chủ, nhưng với bản tính không muốn quan tâm mọi chuyện của cô, khó mà thực hiện được.
Muốn cô đi vào khuôn khổ chỉ có thể từng bước khiến cô vô điều kiện nghe theo lời hắn.
Lưu Ly không muốn nghe theo lời Hoa Huyết, khổ nổi gương mặt âm trầm của hắn làm cô không đủ dũng khí nói không.
Lời còn chưa nói ra khỏi cổ họng đã nuốt ngược trở lại, không cam lòng đi đến lấy khăn bông trên tay hắn, bắt đầu lau tóc.
Cô biết rõ, một khi đối đầu với hắn sẽ có kết cục như thế nào.
Đừng nghĩ hắn suốt ngày ôn hoà mà lầm tưởng hắn sẽ dung túng cho cô làm đủ thứ việc, bản chất con người hắn như thế nào không phải cô chưa từng thấy qua.
Cô mới không ngu đi làm trái ý hắn, miễn cho bản thân phải nhận trừng phạt.
Lau tóc thôi mà, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Mười ngón tay Lưu Ly luồn qua tóc, cảm giác mát lạnh này làm người ta rất dễ chịu, đàn ông tóc không những dài mà chất tóc còn vô cùng tốt.
Trên người Hoa Huyết còn có thứ gì để cho người khác không thể hâm mộ đây?
Hoa Huyết nhắm hai mắt dưỡng thần, cảm giác để cho người khác hầu hạ quả không tồi.
Trước nay những việc như vậy toàn là hắn tự mình làm, chưa từng có bàn tay người khác đụng vào. Lưu Ly là người đầu tiên, e cũng là người duy nhất.
Suy nghĩ đến đây hắn không khỏi thấy giật mình, từ ngày hắn gặp cô, trong lòng nảy sinh rất nhiều cảm giác khó nắm bắt, hơn nữa còn cho cô những đặc quyền mà trước nay chưa từng cho ai.
Để cô bước vào hàn đàm, cho cô gọi tên hắn, chân chính hầu hạ hắn cũng chỉ có mình cô.
Kể cả người đó hắn cũng chưa từng đối xử như vậy.
Là tốt hay không tốt, nhất thời hắn cũng không dám khẳng định.
Hắn chỉ biết từ trên người cô hắn tìm thấy được cảm giác rất quen thuộc, lại còn cả bài hát kia, có phải là hắn suy nghĩ quá nhiều rồi không?
“Dừng lại.”
Hoa Huyết đưa tay ngăn lại hành động vẫn đều đều tiếp diễn của Lưu Ly, đứng dậy đi vào phòng tắm thay đồ.
“Tóc...”
Cô đang muốn nhắc hắn tóc còn chưa khô, nhưng thấy bóng hắn khuất sau cánh cửa nên đành nuốt lại vào bụng.
Hôm nay hắn có cái gì đó là lạ, chỉ là cô không biết lạ ở chỗ nào.
Thật khó hiểu!
Đúng lúc này ở dưới nhà hàng của khách sạn, xảy ra một số chuyện khiến người ta ăn không vào.
Ví dụ như Tiểu Sát và Y Hàn.
Thường ngày Tiểu Sát dính lấy Y Hàn như sam, thế nhưng hôm nay tự động ngồi tách biệt ở một bên, ngay cả liếc nhìn Y Hàn một cái cũng không có.
Y Hàn vẫn như cũ không hề quan tâm đến, cầm đũa ăn cơm ngon lành. Nhà hàng của khách sạn làm món Trung không tệ, song một chút khẩu vị hắn cũng không có, nhai cơm không khác gì nhai sáp.
Lúc