Đến khi hai người ra khỏi phòng đã là mười lăm phút sau, Lưu Ly chậm chạp không chịu sánh vai cùng đi với Hoa Huyết, một mực đi ở phía sau. Nói trắng ra là cô đang muốn dùng tấm lưng rộng của hắn che chắn tầm mắt người khác, không cho những người ngoài cửa thấy được cô.
“Chủ nhân.”
“Thánh chủ.”
Năm người như một cúi đầu cung kính chào Hoa Huyết, tiếp theo đó rất ăn ý nhìn ngang ngó dọc tìm kiếm bóng hình của Lưu Ly. Bọn họ mơ hồ thấy sau lưng Hoa Huyết có người, ngoài Lưu Ly ra thì còn có thể là ai? Trừ Tiểu Sát hiểu rõ tình hình ra, tất cả những người còn lại đều mù mịt không hiểu tại sao Lưu Ly không chịu đi ra gặp bọn họ mà lại trốn sau lưng Hoa Huyết.
Hoa Huyết thản nhiên ừ một tiếng, quay đầu lại nói với cô.
“Bước ra đây. Em là đà điểu hả? Trốn cái gì?”
Lưu Ly buồn bực bước ra đừng trước đứng sóng vai với Hoa Huyết. Gì chứ, cô như thế này là do ai hại đây, thật không không biết tốt xấu. Hít vào một hơi thật sâu, cười gượng lên tiếng.
“Chào... chào mọi người. Buổi sáng tốt lành.”
Cô thề là chưa bao giờ thấy mình ngu như thế này. Mặt trời sắp đến đỉnh đầu rồi, còn chào buổi sáng làm gì nữa. Đúng là làm chuyện cười cho người ta.
“Tiểu thư?”
Y Hàn, Y Thiên và Hạ Hướng là người đầu tiên thấy Lưu Ly. Phản ứng của ba người họ không khó đoán, hai mắt trợn to, cằm như muốn rớt xuống đất, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin được trông vô cùng buồn cười. Dù đã đoán trước được sẽ như thế này, Lưu Ly cũng nhịn không được cười khổ.
“Lưu...”
Liễu Quỳnh Nhi càng phô trương hơn, chưa nói hết câu đã ú ớ ngay tại chỗ. Quá khác rồi, đây là Lưu Ly sao?
Khác với vẻ mặt kinh ngạc của bốn người kia, Tiểu Sát hoàn toàn bình thường, dùng ánh mắt như đã biết trước từ lâu khinh bỉ nhìn bốn người họ. Dù gì thì gì cô cũng đã nhìn thấy lúc sáng rồi, có kinh ngạc đi chăng nữa cũng chẳng có thêm miếng thịt nào.
“Đi thôi. Còn đứng ngẩn ra đó làm gì?”
Hắn không nghĩ tới định lực của bọn họ lại kém như vậy, xem ra Lưu Ly còn phải chịu đựng những ánh mắt như thế này dài dài.
Thân là thành viên ưu tú của Hoa tộc, bốn người kia tất nhiên biết được Lưu Ly trở nên như vậy là nhờ vào cái gì. Kinh ngạc qua đi, bọn họ liền lấy lại tinh thần bước theo sau Hoa Huyết, còn không quên trừng mắt nhìn vẻ mặt đắc chí của Tiểu Sát.
“Sao chị không nói cho em biết?”
Tiểu Sát nhìn trần nhà, cười cười nói với Liễu Quỳnh Nhi.
“Nói trước thì còn gì là thú vị nữa.”
Vẫn còn hai tên nhóc đứng ngoài cửa phòng của Chấn Nam, để xem phản ứng của hai đứa nhóc này thế nào. Khẳng định sẽ rất đặc sắc đây. Tiểu Sát như mèo trộm được mỡ, cười vui vẻ đến nỗi quên trời đất, cũng may cô cười mà không phát ra tiếng nếu không nhất định sẽ rất man rợ.
Phòng của Hoa Huyết nằm độc lập ở tầng cuối cùng, là phòng tổng thống cao cấp nhất. Mất ba phút đi thang máy chuyên dụng mới đến được tầng lầu nơi có phòng của Hạ Chấn Nam. Đội hình của Hoa Huyết khiến rất nhiều người chú ý, nhưng cũng không ai dám tiến đến làm quen. Người bước ra từ thang máy chuyên dụng của phòng tổng thống đều không dễ chọc, sơ sảy một chút kết quả của bọn họ không nghi ngờ gì sẽ rất thê thảm.
Trước cửa phòng 702 có ba người mang vẻ mặt lo lắng không yên đi đi lại lại, hai người trong số đó là Vương Khải Minh và Âu Thần, người phụ nữ trông rất trẻ còn lại chính là Phong Lan, mẹ của Hạ Chấn Nam.
Thấy Hoa Huyết đi tới, Phong Lan dừng chân lại, cũng giống như năm người trước, cúi đầu cung kính chào Hoa Huyết.
“Thánh... Ông chủ.”
Suýt thì lỡ miệng, Phong Lan nhanh chóng sửa lại. Đúng như lời Liễu Quỳnh Nhi đã nói trước đây, nếu so về vẻ bề ngoài, nếu không biết thì rất dễ lầm tưởng Phong Lan chính là con gái lớn của Hạ Hướng. Thực chất, tuổi của bà đã không còn nhỏ, ít nhất cũng ngang bằng với Hạ Hướng, nhưng thiên tính của người hoa vốn yêu cái đẹp, lại là phụ nữ, không muốn bản thân già đi cũng là điều tất nhiên nên tuổi của bà vĩnh viễn dừng lại ở hai bảy, hai tám tuổi. Còn Hạ Hướng tuy có thể giống như bà, nhưng sống trong thế giới loài người, nếu ông không biến mình thành một người đàn ông trung niên chững chạc thành thục thì sẽ rất bất tiện. Hơn nữa Hạ Chấn Nam mỗi ngày một lớn, ông mà không già đi sẽ gây ra nhiều chuyện rắc rối. Vì lợi ích toàn cục ông không thể không từ bỏ vẻ bề ngoài của bản thân.
“Như thế nào rồi?”
Phong Lan lắc đầu đi đến gần cạnh Hạ Hướng, bà chỉ ở trong đó với Chấn Nam một lúc đã bị nó ép ra ngoài. Giờ Chấn Nam như thế nào bà cũng không biết, vết thương trên người nó rất nặng, tốc độ hồi phục chậm đến mức khiến bà muốn điên lên, thế mà nó lại còn ương bướng không cho bà chữa trị. Nó sợ bà, sợ Hạ Hướng, sợ chính bản thân mình là quái vật. Rốt cuộc bà phải làm như thế nào mới có thể khiến nó thừa nhận sự thật đây? Thừa nhận nó không phải là quái vật, thừa nhận dòng máu đang chảy trong cơ thể nó, thừa nhận mỗi nhành hoa ngọn cỏ ngoài kia là đồng loại. Đó là cội nguồn của nó, bác bỏ quên đi chính là hành động bất kính không thể nào tha thứ.
Hoa Huyết nhìn sắc mặt của ba người, không nhanh không chậm tuyên bố.
“Một tiếng nữa chúng ta sẽ trở về. Còn chuyện gì thì giải quyết nhanh đi.”
Chưa kể đến Hạ Chấn Nam là người của Hoa tộc, riêng với việc cậu ta là đàn ông mà ngay cả khả năng tiếp nhận sự thật cũng không có thì cậu ta không đáng để hắn phải chờ. Hắn biết cậu ta rất sốc, nhưng cứ trốn tránh như vậy thì làm được gì, dũng cảm đối mặt với nó mới chính là việc mà cậu ta nên làm lúc này. Vì Hạ Hướng và Phong Lan hắn cho cậu ta một tiếng, nếu một tiếng sau cậu ta còn không bước ra khỏi căn phòng này thì từ nay về sau cậu ta không cần phải trở về Hoa tộc nữa. Hoa tộc không cần một người hoa chỉ biết trốn tránh thực tại, gặp một chút khó khăn đã nản chí lùi bước.
“Nhưng...”
Phong Lan lo lắng nhìn cánh cửa, bà hiểu suy nghĩ của Thánh chủ, nhưng một tiếng có phải quá ngắn không. Nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Thánh chủ, những gì bà muốn nói đều không thể thành lời được, một tiếng đã là ban ơn lớn nhất cho bà và Hạ Hướng rồi.
Chấn Nam khóa chặt cửa không cho người ngoài vào trong, bà muốn khuyên nhủ cũng không thể, cưỡng chế mở cửa thì lại sợ Chấn Nam làm liều. Thế này không được, thế kia cũng không xong, rốt cuộc bà nên làm gì đây?
“Để con khuyên cậu ấy đi.”
Lưu Ly từ sau lưng Hoa Huyết bước ra đằng trước, không muốn người khác chú ý nên khi ra khỏi thang máy cô lại lùi về đứng sau lưng hắn để hắn che chắn cho cô. Nhưng tình hình hiện tại không cho phép cô làm đà điểu nữa, muốn nhìn thì cứ nhìn đi, kinh ngạc mấy thì cũng sẽ xong thôi, những rắc rối mà nó mang lại cô không muốn để ý nữa. Sớm muộn gì rồi cũng phải đối mặt, vậy thì dứt khoát một chút, ngẩng cao đầu tiến về phía trước, có gì đáng sợ chứ.
“Thông suốt rồi?”
Hoa Huyết cười, hài lòng nhìn cô. Như thế này mới chính là Lưu Ly mà hắn biết, rất tốt. Trong những thời khắc quan trọng, hắn sẽ không để ý cô gặp mặt người đàn ông khác, miễn sao những gì mà cô và người đàn ông đó bàn tới không liên quan đến phản bội hắn là được.
Lưu Ly gật đầu, không nói gì tiến tới đứng trước cửa phòng, nói vọng vào. Bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc quen thuộc của nhị vị vương tử, hai người họ chắc chắn đang không tin vào mắt mình, nhưng cô không có thời gian bịa chuyện giải thích, muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đi.
“Chấn Nam, mở cửa.”
Hạ Chấn Nam ngồi trong phòng nghe thấy tiếng Lưu Ly, trong lòng xôn xao nhưng cũng không có ý định mở cửa. Sức lực hắn lúc này không còn được bao nhiêu, hắn không muốn cô thấy hắn thảm hại như thế này.
Đợi một lúc lâu cũng không thấy trong phòng có động tĩnh gì, Lưu Ly tiếp tục lên tiếng. Người ở ngoài nhất trí giữ im lặng, nhị vị vương tử ôm một bụng nghi hoặc nhìn Lưu Ly, trong mắt không che giấu được vẻ khó tin. Nếu không phải lúc nãy Quỳnh Nhi nhỏ giọng nói cho bọn hắn biết đó thật sự là Lưu Ly thì bọn hắn cũng không dám tin vào mắt mình. Chỉ mới một đêm, phẩu thuật thẩm mĩ cũng không nhanh như vậy.
“Chấn Nam, nếu cậu còn không chịu mở cửa. Tớ sẽ phá cửa mà vào đó có biết không?”
Trong phòng yên tĩnh, ngoài phòng càng yên tĩnh hơn, đến lúc này nếu Lưu Ly còn không nhận ra Hạ Chấn Nam có chết cũng không mở cửa thì thật xin lỗi trí não của bản thân. Đặt tay lên tay cầm mở cửa, vốn dĩ cô muốn dùng linh lực phá khóa nhưng lại ngại hai người ngoại đạo đang nhìn chằm chằm vào cô ở sau lưng, bất đắc dĩ phải buông ra.
“Y Hàn, anh gọi giúp tôi quản lí khách sạn đem thẻ phòng 702 lên đây được không?”
“Vâng, tiểu thư.”
Y Hàn không dám chậm trễ quay người đi gọi quản lí. Cách đây không lâu chủ nhân nói với hắn muốn Lưu Ly trở thành Thiếu chủ của Hoa tộc, là Thánh chủ đời tiếp theo, coi như là một nửa chủ nhân của hắn. Phục tùng mệnh lệnh của cô là nhiệm vụ cũng là chức trách của hắn và tất cả những người hoa trong Hoa tộc.
Một lát sau quản lí khách sạn cùng với Y Hàn đi tới, tránh chỗ cho quản lí mở cửa phòng, Lưu Ly nói với Phong Lan để bà yên tâm.
“Cô, con và Chấn Nam cũng xem như là người cùng cảnh ngộ. Con sẽ cố gắng khuyên cậu ấy chấp nhận, cùng lắm thì con đánh ngất cậu ấy rồi đưa lên máy bay là được chứ gì.”
Cùng chung cảnh