Lưu Ly ngồi xuống thảm cỏ bên cạnh hồ nước, Hoa Huyết cũng bay ra khỏi chiếc nhẫn ngồi cạnh cô.
"Tại sao lại là tôi mà không phải người khác?"
"Bởi vì em đã phá vỡ phong ấn giam giữ tôi suốt mười mấy năm, em không biết nhưng lúc em hôn tôi đã vô tình phá vỡ phong ấn."
Đúng rồi cô đã hôn đóa hoa đó.
"Nhưng như vậy cũng đâu cần anh phải cho tôi hạt giống này?"
"Đúng là không cần nhưng tôi không tìm ra người nào thích hợp để bảo vệ hạt giống hơn em. Em là con người, một khi hạt giống hòa làm một với em thì có là tôi cũng không thể tách nó ra được, em là lựa chọn tốt nhất."
Và hắn đã đúng, hạt giống không chỉ chấp nhận Lưu Ly mà còn dung hợp với cơ thể cô rất nhanh.
Không lâu nữa Hoa tộc sẽ có thêm một Thánh chủ, hắn cũng không cần suốt ngày phải nghe đám trưởng lão khó ưa kia léo nhéo bên tai.
Đến lúc đó, nếu chuyện gì không quan trọng hắn sẽ để cô giải quyết.
"Hôm qua anh nói tôi là kí chủ của anh là có ý gì?"
"Đến lúc em sẽ biết."
Và lúc đó là ngay bây giờ.
Hoa Huyết ngả lưng xuống thảm cỏ xanh mướt còn đọng hơi sương. Nhắm mắt lại, tĩnh tâm nghe hơi thở của vạn vật xung quanh.
"Rắc..."
Hình như có ai đó vừa dẫm gãy một nhánh củi khô.
Lưu Ly giật mình đứng dậy, xoay người lại nhìn bóng dáng núp sau cây cổ thụ.
Vườn trường này trông rất giống một khu rừng nhỏ, cây do chính chủ tịch Hạ Hướng đích thân chọn từng loại về trồng, chủ tịch là người rất yêu thiên nhiên, đặt biệt là các loài cây.
"Thi Thi!"
Sau khi nhìn rõ người đó là ai, Lưu Ly run run lên tiếng, cả gương mặt ngập tràn trong sợ hãi.
Không lẽ đã nghe hết, thấy hết rồi sao?
Cô bạn này học cùng lớp với cô, là con gái của một cổ đông trong trường, thường ngày cũng không ưa gì cô.
Thi Thi lùi từng bước, cô gặp ma!
Người đàn ông trông giống phụ nữ kia từ trong chiếc nhẫn trên tay Lưu Ly đi ra ngoài.
"Thi Thi nghe tôi nói có được không?"
"Tôi không muốn nghe gì cả, cô là ma quỷ. Tôi sẽ nói cho hiệu trưởng biết, rồi cô sẽ bị đuổi khỏi trường."
Thi Thi quay lưng chạy đi. Lưu Ly ra khỏi trường thì không khí mới có thể trong sạch trở lại, thứ dơ bẩn rác rưởi đó không nên xuất hiện trong trường này.
Lưu Ly cất bước đuổi theo nhưng lại đột ngột dừng lại, dưới mặt đất có cái gì đó đang chuyển động.
Ngay sau đó mặt đất nứt ra, hàng nghìn dây thường xuân trườn trên mặt đất quấn lấy đôi chân đang chạy trốn của Thi Thi, kéo cô nàng hoảng sợ đến á khẩu trói chặt vào gốc cây cổ thụ soi bóng bên hồ.
Mặt đất liền lại như cũ, vườn trường trở nên tĩnh lặng dị thường.
Lưu Ly sau một hồi kinh ngạc cũng lấy lại được bình tĩnh, chạy đến chỗ Hoa Huyết đang nằm ngủ.
Kì thật thì hắn không có ngủ, tĩnh tâm nghe động tĩnh xung quanh tiện tay điều khiển mấy dây thường xuân ở ngoài cổng trường mà lúc sáng hắn thấy để trói cô nàng đang muốn chạy trốn lại.
"Là anh làm?”
"Ừ."
"Thả cô ấy ra, anh làm vậy Thi Thi càng sợ hãi hơn thì tôi biết dùng cách gì để ngăn cô ấy nói ra đây."
Hoa Huyết không nói gì, đôi mắt vẫn khép chặt tỏ ý không muốn quan tâm.
Lưu Ly biết không thể nói thêm được điều gì tiến lại gần Thi Thi, nhìn cô nàng tội nghiệp bị trói chặt đến dãy giụa cũng không được, nhất định Hoa Huyết đã làm gì đó khiến cho Thi Thi không thể la lên.
Ánh mắt đó đang cầu xin cô.
Lưu Ly thở dài, cứu người rồi tính sau.
Đôi bàn tay đặt lên bề mặt dây thường xuân tìm cách gỡ đám dây đang quấn chằn chịt ra.
Lưu Ly không hề biết rằng hành động của mình sắp lấy đi sự sống của Thi Thi.
Hoa Huyết trong yên lặng trở về với đoá hoa trên tay cô.
Vài sợi dây thường xuân bỗng nhiên đứt ra làm đôi, thay vào đó là dây leo nhỏ li ti từ trong đoá hoa vươn ra, len lỏi theo từng khe hở đâm sâu vào da thịt Thi Thi bắt đầu lấy máu.
Thi Thi đau đớn quằn quại nhưng không thể la lên, gương mặt sinh đẹp vì đau mà trở nên vặn vẹo, nước mắt lăn xuống nhỏ giọt vào bàn tay Lưu Ly đánh thức người nào đó đang cố tìm cách gỡ dây.
Ngay giờ phút này Thi Thi có thể cảm nhận được máu trong người đang từ từ bị rút cạn, lạnh lẽo truyền từ đầu đến chân.
Thần chết dường như đang đứng trên mặt hồ cười vẫy tay với cô.
"Sao vậy?"
Thi Thi chỉ có thể nhìn vào đoá hoa trên chiếc nhẫn đang chuyển dần từ màu trắng trong suốt thành