"Buông ra... buông ra."
Lưu Ly sợ hãi hét lên, không ngừng vùng vẫy nhưng vô ích.
"Sao lại chạy? Chẳng ngoan chút nào."
Nhìn mặt cũng không phải hạng lưu manh, mà lại đi làm mấy trò này, một tay vừa được tự do vung lên một cái tát liền bị người đàn ông bắt lại dễ dàng, xem ra với việc này đã quen rồi.
Mặc cho Lưu Ly vùng vẫy la hét, người đàn ông xem như không nghe không thấy, đôi môi lướt nhẹ trên tóc trượt xuống mặt, chiếc lưỡi nóng bỏng liếm quanh vành tai Lưu Ly, từ trong cổ họng truyền ra tiếng cười trầm đục.
Bé con xinh đẹp, trừ phi tôi chết, nếu không em cũng đừng mơ trốn thoát.
Cả người Lưu Ly run lên bần bật, sợ hãi lan đi khắp mọi tế bào trong cơ thể. Với sức nặng của người đàn ông đang đè sát mình vào tường cô không thể vùng vẫy được nữa, nhắm mắt lại dòng nước mắt ấm nóng lăn dài trên má bị người đàn ông nuốt lấy.
Thật kinh tởm!
"Hoa Huyết... cứu tôi."
Ý thức bị nỗi sợ hãi gặm nhấm, trong đầu không ngừng hiện lên bóng dáng Hoa Huyết nắm tay cô đi vào rừng. Hoa Huyết không hề biết Lưu Ly sợ tối, lúc hắn quay trở lại nắm tay cô dẫn đi đã nhen nhóm cho Lưu Ly một tia sáng, một niềm tin và cả hơi ấm.
Ở trong hàn đàm Hoa Huyết đột ngột mở mắt, đôi con ngươi màu tím sâu thẳm như một cái động không đáy. Một khi chiếc nhẫn còn ở trên tay cô dù cách xa đến đâu hắn cũng sẽ cảm nhận được cô có an toàn không, biết cô đang gặp rắc rối nhưng lúc này hắn không thể ra ngoài. Dùng chú thuật báo tin cho Y Hàn còn mình thì đánh thức đóa hoa trên tay Lưu Ly dậy.
Lưu Ly nghiêng mặt tránh đi nụ hôn ghê tởm của tên đàn ông đồi bại, dùng hết sức cũng không thể nào đẩy kẻ đang áp sát vào cơ thể mình ra.
Ánh sáng nhu hòa từ chiếc nhẫn tỏa ra xanh biếc như đang sưởi ấm Lưu Ly, nói với cô đừng sợ, cùng đó những sợi dây leo mềm mịn như tơ vươn ra quấn dọc theo cánh tay Lưu Ly trườn sang tay người đàn ông rồi lan dần đến cổ, nhưng kẻ đang đắm chìm trong vui vẻ kia lại không hề để ý đến tử thần đang từng bước đến gần mình.
Dây leo nhỏ xinh quấn quanh vành tai, mềm mại dịu dàng như có ai đó đang vuốt ve càng làm cho người đàn ông mê ly, tay chân bắt đầu lộn xộn di chuyển trên thân thể con mồi bé nhỏ đang trơ ra như khúc gỗ.
Lưu Ly tròn mắt nhìn những sợi dây leo, Hoa Huyết, hắn đang cứu cô sao?
Tiếng vải áo bị xé rách vô cùng chói tai nện vào màng nhĩ Lưu Ly kéo cô ra khỏi suy nghĩ, một mảng áo trên ngực bị xé vụn rơi trên mặt đất. Đang ở ngoài đường vậy mà tên đàn ông này dám... lúc này sợ hãi cũng trở nên buồn cười, có thứ gì đó đang trổi dậy trong người Lưu Ly.
Nụ cười quyến rũ nở trên môi như có như không, như ẩn như hiện le lói trong đêm tối vô cùng quỷ dị, ấn kí mà Hoa Huyết đã ẩn đi xuất hiện giữa mi tâm, còn yêu diễm hơn cả lúc trước.
Khi bị ép vào đường cùng thiên thần cũng sẽ trở thành ác quỷ, huống hồ trên tay Lưu Ly đã từng dính máu, kết cục của người đàn ông này chỉ có thể chết không được tử tế.
Ánh mắt Lưu Ly như được ngọn lửa địa ngục thiêu đốt trở nên dữ tợn, khát máu, cơ thể vốn cứng đơ phút chốc khôi phục lại như cũ, thản nhiên chịu đựng chà đạp.
Đó chỉ là bắt đầu, hạt giống trong người Lưu Ly đã thực sự thức tỉnh, không một ai có thể biết được điều kinh khủng gì sắp xảy ra.
Cùng lúc đó những sợi dây leo trên chiếc nhẫn như được ai đó tiếp thêm sức mạnh trở nên nhọn hoắc như mũi kim thêu xuyên thẳng vào hai tròng mắt của người đàn ông, máu bắn tung tóe phun lên đầy mặt Lưu Ly, nhuộm đỏ ấn kí khiến người ngoài nhìn vào chỉ thấy đó là một vết máu hình đóa hoa.
"A..."
Người đàn ông vội buông Lưu Ly ra ôm lấy hai mắt đã bị chọc thủng, lửa nóng trong người không còn mà thay vào đó là nỗi đau thấm dần vào tận xương tủy, quằn quại quỳ xuống mặt đất.
Dây leo rút khỏi mắt người đàn ông ngoan ngoãn lui về trong đóa hoa.
Trời bỗng nhiên mây đen kéo đến dày đặc tụ lại trên nền trời vốn đã tối đen, gió nổi lên thổi bay làn tóc dài của Lưu Ly. Cô đứng