Editor: Một quả cà chua
Nam nữ làʍ ŧìиɦ lần đầu rồi sẽ có lần thứ hai.
Trong ba tháng chơi trò lăn giường miệt mài với Ninh Hoả, Hoàng Nhất Diễn cảm thấy bản thân không khác gì thiêu thân trong cái kén, sau khi lớp vỏ bị đâm thủng liền hoá thành con bướm đối diện với ánh mặt trời.
Người kia đúng là tên đàn ông tràn trề sinh lực, ngoại trừ lần đầu tiên có lẽ do bản thân sa sút, lại sợ cô không chịu nổi nên rất kiềm chế. Còn những ngày kia không khác gì mãnh hổ xuống núi.
Tất nhiên khi so sánh với thân thể tráng kiện của hắn thì cô lại càng giống thiếu nữ yếu ớt tay trói gà không chặt. Cô chỉ thấy hết mệt mỏi lại mệt mỏi, may vậy mới có được một giấc an ổn.
Hoàng Nhất Diễn luôn nghĩ rằng cô và Ninh Hoả giống như những phế binh thất bại trong chiến đấu lại có duyên gặp gỡ sưởi ấm cho nhau rồi đồng hành suốt cả đoạn đường.
Trong một lần làʍ ŧìиɦ với Ninh Hoả, cô rõ ràng rành mạch nói, "Đây là lần cuối cùng".
"Vì sao?" Người đàn ông gục trước ngực cô hơi ngẩng đầu.
Hoàng Nhất Diễn tàn nhẫn trả lời: "Em không còn mất ngủ nữa".
Sắc mặt Ninh Hoả có chút khó coi, cằm hắn bạnh ra, lúc sau mới hơi dịu đi. "Quên hắn rồi à?"
"Có lẽ không phải". Nhưng cũng là đã không còn gặp ác mộng nữa.
Hai tay Ninh Hoả chống bên vai cô, nâng người.
Cô nhìn hắn, từ khuôn mặt đến phần cổ, rồi theo cơ ngực lướt xuống bụng dưới, hắn không khác gì một tác phẩm được Thượng đế kỳ công nhào nặn, mỗi một thớ cơ thịt cùng đường cong trên người đều rất chuẩn mực.
Minh Vọng Thư đúng là mất trí mới vứt bỏ người đàn ông này.
"Anh và em làʍ ŧìиɦ cũng không phải vì muốn quên bất kỳ ai". Ninh Hoả nói.
"Ừm". Cô biết chứ, nam nữ lăn giường thực chất chỉ vì du͙ƈ vọиɠ.
"Bị anh làm không thoải mái à?" Hắn cúi đầu cọ cọ vành tai cô.
Đó là chỗ nhạy cảm của cô, mỗi lần hắn hăng say gặm cắn đều khiến cả linh hồn và thể xác cô như bị dày vò. Cô quay đầu đi, tránh né hơi thở nóng bỏng của hắn, "Tóm lại đây là lần cuối cùng".
"Nếu anh lại muốn làm em thì sao?" Hắn chăm chú nhìn vào mắt cô.
"Biến đi". Cô lạnh lùng.
Ninh Hoả trầm mặc, đuôi mày có phần lãnh đạm, "Vậy phải nắm chắc cơ hội này rồi".
Có lẽ vì là lần cuối cùng nên hắn đặc biệt tàn nhẫn, đến cả khúc dạo đầu cũng không làm, chưa cần bàn đến kỹ thuật, chỉ nói đến sự chịu đựng này, hắn đã tra tấn cô đến thở không nổi nữa.
"Em ngủ với anh lâu như vậy, cho anh một danh phận xem như giải hoà". Làm xong, Ninh Hoả ôm lấy cơ thể yếu ớt của cô, cười cười, "Sau khi có danh phận rồi anh sẽ không làm em nữa. Nếu không thì trên bia mộ của em sẽ đề một dòng, bị thao đến chết, như vậy thì quá đáng thương".
Trong ánh nắng ấm áp hắt lên tấm màn mỏng, giọng nói thì thầm trầm thấp bên tai, còn có những cái hôn nóng bỏng, tất cả mọi thứ giống như quất nhiễu giấc mơ an ổn của cô. Cô hơi phất tay.
Hắn nói: "Hoàng Nhất Diễn, chúng ta kết hôn đi".
Cô nửa tỉnh nửa mơ đáp một tiếng, "Được".
—
Sau khi kết hôn, Hoàng Nhất Diễn vờ như không có gì xảy ra.
Ninh Hoả cũng không ép buộc cô.
Hôm nay không hiểu hắn bị chạm phải dây thần kinh gì.
Hoàng Nhất Diễn bị đè trên sô pha, "Ninh Hoả, anh cái... ài". Cô còn nói chưa xong đã bị hắn cắn vào môi, hơi thở quen thuộc xấn tới.
"Cấm dục không tốt cho thể chất và tinh thần. Chúng ta cũng không phải chưa từng làʍ ŧìиɦ, hơn nữa còn là vợ chồng hợp pháp. Llà em đòi ngủ với anh, giờ cũng nên chịu trách nhiệm chứ".
So về độ dày của da mặt, Hoàng Nhất Diễn có chạy cũng không đuổi kịp Ninh Hoả. Giống như sau lần đầu tiên giữa hai người, cô lạnh nhạt nói một câu hẹn gặp lại. Kết quả là không đếm nổi bao nhiêu lần hai người gặp lại trong tình trạng loã lồ trên giường.
Ngoại trừ hưởng thụ, làʍ ŧìиɦ còn có tác dụng khiến bản thân tê liệt. Cô thừa nhận mình đã lợi dụng Ninh Hoả. Sau này không cần phải thông qua các biện pháp bên ngoài để cố ép bản thân quên đi, cô liền cố tình tránh né hắn.
Trước mắt tối đen, suy nghĩ miên man đứt đoạn.
Ninh Hoả cầm lấy một cái bịt mắt trên sô pha đeo cho cô, che phủ ánh sáng trong hai mắt.
Hai tay trước ngực bị trói chặt khiến cô không được tự nhiên, hơn nữa lúc này còn không nhìn thấy gì, Hoàng Nhất Diễn càng thêm lạnh lùng. "Ai mà không có lúc ý loạn tình mê, năm ngoái em uống say mà anh cũng không tỉnh táo. Nam nữ trưởng thành lên giường, anh cũng đâu thiệt thòi?"
"Vợ của mình không cho mình làm, còn không phải thiệt thòi à?" Ninh Hoả cởi trói hai tay cho cô.
"Anh chính là tên khốn vô liêm sỉ xấu xa bướng bỉnh càn quấy, Ninh Khốn Kiếp".
"Sai rồi, em phải gọi anh là Ninh Khuất Khuất [1]. Vừa ngủ với anh xong em liền muốn bỏ chạy lấy người".
[1] Khuất Khuất là chịu uỷ khuất, thiệt thòi
"Lên giường là nhu cầu chính đáng, còn cuộc hôn nhân này là một trò đùa". Trong đêm đầu tiên của hai người, xem như là cô chủ động đi. Nhưng sau đó cô có làm gì đâu? Tên đàn ông khốn kiếp không biết xấu hổ này còn ngậm miệng hưởng thụ sảng khoái mà dám kêu oan ức.
Ninh Hoả lại cắn cô một cái, "Em xem hôn nhân là trò đùa à?"
Sau lưng cô giống như bị hắn cắn thành một cái lỗ, có thể nghe được cả tiếng gió thổi xuyên qua. "Ba tháng sau khi chia tay với Minh Vọng Thư anh lại cầu hôn em, còn không phải muốn viện cớ quên tình cũ sao?"
"Em nghĩ lung tung gì vậy". Hắn cười, "Chúng ta kết hôn vốn không liên quan đến người ngoài".
"Minh Vọng Thư là người ngoài khi nào?"
Hắn ranh mãnh hỏi lại: "Chẳng lẽ trong lòng em Lưu Vĩnh Nham không phải người ngoài?"
"Là người xa lạ".
"Thì đúng rồi". Ngón trỏ Ninh Hoả trượt xuống phía dưới, "Anh là chồng em".
Hắn tràn đầy tình ý thừa nhận mình là chồng cô, nhưng cẩn thận suy ngẫm lại thấy câu này cứ như một cọng lông vũ nhẹ nhàng khiêu khích bên tai, trong một thoáng liền lướt qua.
Hắn không khác gì một trận lửa lớn quét qua cánh đồng toàn cỏ dại, còn cô giống như một ngọn cỏ vô danh lung lay sắp chịu không nổi, từ lâu đã cảm nhận được sức nóng thiêu đốt mãnh miệt của hắn.
Cô cắn răng rồi lại thả lỏng. Hai người đã sớm ngủ với nhau, thêm một lần bớt một lần cũng không thay đổi gì. Cô vùi mình trên sô pha, từ bỏ ý nghĩ đấu tranh.
Ninh Hoả xoa dịu được mộng xuân phiền não của mình, lại bước tới nghênh đón một hồi Vu Sơn vân vũ [2].
[2] nguyên văn là 巫山云雨 – xuất phát từ một thành ngữ Trung Quốc, ban đầu ám chỉ thần thoại nữ thần trên đỉnh Vu Sơn có thể điều tiết mưa thuận gió hoà. Sau này người ta sử dụng để ám chỉ việc ân ái của các đôi nam nữ.
—
Vài ngày trôi qua, Tiểu Phì Tử ở Nhật Nhật Xa đã liên lạc với cô, "Bài hát chế tác xong rồi, cô tự đến lấy hay tôi gửi sang?" Dừng lại một chút nói tiếp: "Nếu gửi qua bưu điện thì phải trả trước phí vận chuyển".
"Để tôi qua lấy". Hoàng Nhất Diễn nhìn đồng hồ, "Một giờ sau đến ngay".
Cô cởϊ qυầи áo, trên làn da trắng nõn chi chít dấu vết xanh đỏ khác nhau, có chỗ bị cắn, có chỗ bị véo.
Tên đàn ông trong nhà kiếp trước đúng là họ cún mà.
Vừa cầm lấy áσ ɭóŧ, cô nhìn bản thân trong gương rồi buông xuống. Cô đưa tay chạm nhẹ vào dấu vết hắn để lại, sau đó tháo nhẫn trên ngón út, đặt hình xăm cạnh dấu vết đó.
Hình xăm lại mờ hơn dấu vết xanh tím trên người.
Cô